Lộng Triều

Chương 50: Q.19 - Chương 50






Đối với người như Triệu Quốc Đống, Mai Cửu Vinh không hề cảm thấy khó chịu khi đối phương làm lãnh đạo của mình.

Thứ nhất thành tích của Triệu Quốc Đống ở Ninh Lăng là rất rõ ràng, không nói người ta còn làm ở Điền Nam và Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Chỉ riêng thành tích ở Ninh Lăng rồi trực tiếp làm phó chủ tịch thường trực cũng không có gì quá đáng. Nhìn Ninh Lăng và An Đô năm năm trước chênh lệch như thế nào, năm nay Ninh Lăng vượt qua An Đô thì không ai có thể phủ nhận năng lực của Triệu Quốc Đống.

Thứ hai lời bình về Triệu Quốc Đống khá tốt. Mai Cửu Vinh có quan hệ khá tốt với Tương Uẩn Hoa. Tương Uẩn Hoa có hai sở thích chính là chơi đồ cổ và câu cá, Mai Cửu Vinh chỉ có một sở thích là câu cá. Hai người rảnh rỗi là hẹn nhau đi câu cá. Hồ Thanh Ngõa – Giang Khẩu, hồ Đại lộc – Lộc Sơn đều là điểm bọn họ thích tới, thường xuyên qua lại nên Mai Cửu Vinh cũng bị Tương Uẩn Hoa ảnh hưởng đôi chút nên có cái nhìn khá tốt về Triệu Quốc Đống.

Cho nên khi Triệu Quốc Đống tới làm phó bí thư, quyền chủ tịch tỉnh, Mai Cửu Vinh cũng rất yên tâm chào tạm biệt thời đại Tần Hạo Nghiên, nghênh đón thời đại của Triệu Quốc Đống.

Trước khi Tần Hạo Nghiên đi cũng không có an bài thích hợp cho Mai Cửu Vinh, điều này làm Mai Cửu Vinh rất thất vọng. Y vốn hy vọng Tần Hạo Nghiên trước khi đi sẽ giao tiếp với Lăng Chính Dược để giải quyết cho mình, nhưng Tần Hạo Nghiên không thể làm được điểm này. Là do Tần Hạo Nghiên không hết sức hay là Lăng Chính Dược ngăn cản thì y không biết. Có lẽ cả hai đều có, tóm lại điều này làm Mai Cửu Vinh rất khó chịu.

Triệu Quốc Đống đến lại mang tới một tia hy vọng cho Mai Cửu Vinh.

Triệu Quốc Đống có quan hệ tốt với Qua Tĩnh, điểm này Mai Cửu Vinh biết rõ. Lúc Triệu Quốc Đống còn công tác ở Hoài Khánh thì Mai Cửu Vinh đã biết Qua Tĩnh dám vì Triệu Quốc Đống mà công khai chống đối với phó bí thư tỉnh ủy lúc ấy là Yến Nhiên Thiên. Mà mấy năm qua Triệu Quốc Đống thuận lợi lên chức nhất là về An Nguyên cũng một phần do Qua Tĩnh cố gắng. Đúng là nguyên nhân này nên Mai Cửu Vinh muốn làm tốt để Triệu Quốc Đống có hảo cảm với mình.

- Lão Mai, sớm vậy?

Mai Cửu Vinh nhận ra người vừa gọi mình là Long Ứng Hoa. Vị thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh này đang cố tỏ vẻ thân thiết với mình, biến hoá này có lẽ do Triệu Quốc Đống tới nên vậy.

- Chủ tịch Long, tôi tới sớm là do nhiệm vụ, ngài mới không cần tới sớm như vậy.

Mai Cửu Vinh cười cười đặt quyển sổ lên bàn. Hôm nay tổ chức hội nghị thường trực ủy ban tỉnh, có mấy công việc cần bố trí. Nhân viên tham gia không ít, đây là lần đầu diễn ra hội nghị thường trực ủy ban sau khi Triệu Quốc Đống làm quyền chủ tịch tỉnh, có lẽ tát cả mọi người sẽ đến sớm hơn đôi chút.

- Ha ha, lão Mai, lời này của anh có vài nghĩa, vì sao nói tôi không cần đến sớm, anh đến sớm là nhiệm vụ. Ngồi ở đây đều là nhiệm vụ mà. Lão Tào, anh nói có đúng không?

Long Ứng Hoa rất thoải mái bỏ cặp xuống bàn, ngửa lưng ra sau nhìn Tào Ninh vừa bước vào rồi nói.

Theo sau Tào Ninh còn có phó trưởng ban thư ký chánh văn phòng Thang Thiếu Thành. Thấy Mai Cửu Vinh và Long Ứng Hoa đều đã tới, Tào Ninh cùng Thang Thiếu Thành có chút bất ngờ nhưng lập tức phản ứng đây là hội nghị thường trực ủy ban đầu tiên của Triệu Quốc Đống, không ai muốn gặp đen đủi, dù là Long Ứng Hoa cũng phải tới sớm.

Cố vấn khoa học kỹ thuật của ủy ban tỉnh - Lôi Vân Thiện là người tới tiếp theo.

Trong hội nghị thường trực ủy ban hôm nay có một công việc quan trọng đó là nghiên cứu về việc xây dựng quy hoạch trung tâm khoa học kỹ thuật Hàng Thiên – Miên Châu.

Thực tế quy hoạch này đã có từ một năm trước, mà hội nghị thường trực ủy ban tỉnh cũng đã thỏa luận nhiều lần về quy hoạch Miên Châu này. Nhưng mỗi lần đều có ý kiến khác nhau, hơn nữa do vài nguyên nhân khách quan nên phương án áp dụng mãi không được thông qua.

Thị ủy, ủy ban Miên Châu rất có ý kiến với việc lần, nhiều lần báo cáo lên ủy ban tỉnh yêu cầu nhanh chóng xác thực và đưa vào thực tế.

Phó chủ tịch tỉnh Dương Thiếu Bằng và chủ nhiệm văn phòng nghiên cứu chính sách tỉnh Khuất Vân Ba vừa đi vừa nói chuyện tiến vào.

Nhân viên tham gia lục tục tới, Triệu Quốc Đống cùng Khang Nhân Lương cùng tiến vào.

Khang Nhân Lương bây giờ vẫn phụ trách nông nghiệp, y làm ở vị trí phó chủ tịch tỉnh không ít năm, là phó chủ tịch tỉnh có tư cách già nhất ở ủy ban tỉnh An Nguyên. Mà Long Ứng Hoa lao vọt về An Nguyên, làm phó chủ tịch tỉnh hơn nữa thành thường vụ tỉnh ủy cũng là đả kích lớn đối với Khang Nhân Lương. Thấy ưu thế về tuổi dần biến mất, y đã khó có thể duy trì sự bình tĩnh như trước nữa.

Triệu Quốc Đống đến làm Khang Nhân Lương sống dậy hy vọng. Y biết rõ năng lực, bản lĩnh của Triệu Quốc Đống, nếu không ngày xưa đã không bảo con trai phải cực kỳ cung kính với Triệu Quốc Đống.

Sau khi biết tin Triệu Quốc Đống về An Nguyên làm quyền chủ tịch tỉnh, Khang Nhân Lương lập tức gọi điện chúc mừng, cũng nói rõ mình sẽ toàn lực ủng hộ Triệu Quốc Đống. Điều này thậm chí tạo ra chút chấn động ở tỉnh ủy và ủy ban tỉnh.

Khang Nhân Lương thực ra cũng không có gì phải lo lắng. Mình đã từng này tuổi, nếu cứ như thế này ba bốn năm nữa thì mình không còn có thể tiến bộ nữa. Theo sắp xếp thân sơ hiện nay của Lăng Chính Dược, mình tuyệt đối không có hy vọng tiến vào vòng tròn của Lăng Chính Dược. Nói cách khác không chừng hết khóa này Lăng Chính Dược sẽ tính tới việc đuổi mình sang Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh.

Cùng với việc ngồi chờ chết không bằng đánh cuộc một phen. Đây là suy nghĩ của Khang Nhân Lương.

Triệu Quốc Đống không phải kẻ vô dụng, hắn mới đến nên dù Dương Kính Quang có đứng về phía hắn, nhưng Dương Kính Quang mới làm phó chủ tịch thường trực chưa lâu, căn cơ không đủ sâu, bọn họ cần có phó chủ tịch tỉnh nhiều thâm niên ủng hộ, phối hợp. Nhất là khi Long Ứng Hoa là cái đinh của Long Ứng Hoa cắm bên ủy ban tỉnh, mà Khang Nhân Lương cũng không muốn cứ thế ngồi ở vị trí hiện nay.

Đời người có mấy cơ hội như vậy chứ? Khang Nhân Lương quyết định phải mạo hiểm.

Thực tế quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Khang Nhân Lương vẫn duy trì khá tốt. Trước đây lúc Triệu Quốc Đống làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng, quan hệ hai người khá tốt, chẳng qua quan hệ này còn kém so với Hàn Độ cùng Dương Kính Quang một bậc, nhưng cũng là quan hệ gần, giống như quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Cam Bình. Bây giờ Khang Nhân Lương chủ động dựa vào, Triệu Quốc Đống đương nhiên muốn tìm còn không được. Quan hệ giữa hai người nhanh chóng nóng lên. Hai hôm trước khảo sát đến khảo sát Nam Hoa – thị xã có ngành sản xuất nông nghiệp lớn nhất tỉnh cũng chính là do Khang Nhân Lương tự mình đi cùng.

Trước khi Khang Nhân Lương tới ủy ban tỉnh thì cũng từng là phó bí thư thị ủy Nam Hoa, là cán bộ trưởng thành ở Nam Hoa. Không ít cán bộ cấp chính huyện Nam Hoa bây giờ là nhân viên cũ của Khang Nhân Lương.

Triệu Quốc Đống ngồi vào chỗ của mình nhìn quanh một vòng. Bộ máy ủy ban tỉnh đã tới đông đủ, đây là lần đầu hắn chủ trì hội nghị thường trực ủy ban tỉnh, hôm nay có vài hạng mục cần nghiên cứu.

Bộ máy ủy ban tỉnh tổng cộng có chín người, ngoài Triệu Quốc Đống, phó chủ tịch thường trực tỉnh Dương Kính Quang, thường vụ tỉnh ủy phó chủ tịch tỉnh Long Ứng Hoa, phó chủ tịch tỉnh Khang Nhân Lương, Tào Ninh, hoàng trì, Dương Thiếu Bằng; trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh Mai Cửu Vinh. Theo yêu cầu của trung ương thì ủy ban tỉnh An Nguyên cần có bảy phó chủ tịch tỉnh, bây giờ mới có năm, thiếu hai phó chủ tịch. Mà một suất trong đó sẽ dành cho người không thuộc đảng.

Triệu Quốc Đống trước khi tới An Nguyên đã cân nhắc tình hình của An Nguyên. Sau khi Lăng Chính Dược tới An Nguyên đã tạo ra cơn gió lốc, từ trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, trưởng ban thư ký tỉnh ủy và thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh, trung ương đều ủng hộ Lăng Chính Dược, không lý nào hắn đến làm chủ tịch tỉnh lại không có chút quyền quyết định nhân sự nào cả, khiến cho hắn một mình một ngựa. Hắn đã hỏi qua Qua Tĩnh vấn đề này nhưng Qua Tĩnh không trả lời thẳng, chỉ nói trung ương có cân nhắc, bảo hắn không nên quá lo lắng.

Nhưng câu trả lời này đủ để Triệu Quốc Đống hài lòng. Hắn tay không xuống An Nguyên, dù hắn là cán bộ trưởng thành từ An Nguyên thì cũng cần phải có vài người giúp mới được. Trung ương chắc không cho rằng mình có thể lật trời lật biển, một mình mình có thể xử lý tốt mọi việc chứ? Triệu Quốc Đống cho rằng muốn nhanh chóng thực hiện ý đồ của mình thì cần phải có cấp phó có quan điểm thống nhất với mình. Điều này rất quan trọng.

Trương Hoành Vĩ không thể nghi ngờ là người thích hợp nhất trong mắt Triệu Quốc Đống. Nhưng quyền quyết định không trong tay hắn, hắn chỉ có thể đề cử, hơn nữa chỉ có thể thông qua quan hệ mà trình bày. Cho nên Triệu Quốc Đống trước khi rời khỏi Bắc Kinh đã trao đổi thẳng thắn với Trương Hoành Vĩ về vấn đề này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.