Lộng Triều

Chương 51: Q.6 - Chương 51






Hùng Chính Lâm đi con đường nào thì Liễu Đạo Nguyên mơ hồ biết được. Bên Ủy ban kỷ luật là ngành đặc biệt, mặc dù bọn họ có quyền lực riêng với bên chính quyền nhưng đó chỉ là tương đối mà thôi.

Mọi người có con đường đi của riêng mình, không ai có cách nào can thiệp vào tự do của người khác. Làm bạn chỉ có thể chúc đi đường tốt mà thôi. Giống như y cũng có con đường và lý tưởng riêng, Liễu Đạo Nguyên vẫn cho rằng như vậy. Y tin dù là Thái Chánh Dương hay Hùng Chính Lâm cũng cho rằng như vậy, đây mới là bạn thật sự. Không nên vì ý kiến khác nhau mà trở mặt thành thù. Mặc dù ý kiến khác nhau nhưng tại sao không ngồi xuống trao đổi?

Lưu Triệu Quốc cũng có chút hâm mộ Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên. Một hai năm qua thoạt nhìn mọi người đều tiến bộ, nhưng y biết khoảng cách của mình và mấy người kia càng lúc càng xa. Thái Chánh Dương lên chức là do trước đây tạo trụ cột tốt. Bộ Thương mại là vị trí quá quan trọng, là cơ quan nắm giữ chính về chính sách kinh tế của quốc gia, ở đó rèn luyện một hai năm có thể nói sẽ nắm giữ tài nguyên đủ để kiêu hãnh cả đời. Lưu Triệu Quốc không khỏi thầm than về những điều mà Thái Chánh Dương đã đạt được. Lúc đầu khi y mới về An Đô thì trong đám người mơ hồ có Liễu Đạo Nguyên đứng đầu. Nhưng chỉ sau vài năm Thái Chánh Dương đã thành cấp Phó bộ trưởng, hơn nữa xem ra một hai năm sau có thể lên làm cấp Bộ trưởng.

Liễu Đạo Nguyên phát triển khá vững vàng. Từ chức Phó trưởng ban thường trực – Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy xuống địa phương làm Bí thư Thị ủy tuy khá mạo hiểm, nhưng y đã thành công biến từ cán bộ bên tổ chức cán bộ sang thành phụ trách một nơi, đạt được trụ cột có thể lên chức, qua đó mới nhảy đến vị trí cấp phó Bộ mà nhiều cán bộ cấp sở cả đời không thể tiến lên. Hơn nữa xu thế của y thì có thể sau đại hội năm sau sẽ được đề bạt nữa.

Hùng Chính Lâm đi con đường khác, y không quá tham vọng phát triển theo chiều rộng mà muốn theo hệ thống Ủy ban kỷ luật đi tới cùng.

Lưu Triệu Quốc không hiểu Hùng Chính Lâm nghĩ như thế nào, nhưng Lưu Triệu Quốc biết Ủy ban kỷ luật Trung ương có vẻ rất ưu ái tên béo này. Gần đây Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy đã hai lần gọi Hùng Chính Lâm vào Bắc Kinh. Một lần lấy lý do là thông báo về chương trình công tác, một lần là bồi dưỡng cán bộ lãnh đạo. Qua đó có thể thấy lãnh đạo Ủy ban kỷ luật Trung ương coi trọng Hùng Chính Lâm như thế nào.

- Quốc Đống, lần tập huấn này của chú thế nào?

Ăn xong mọi người ngồi dưới bóng cây hóng mát. Hùng Chính Lâm và Thái Chánh Dương ở bên đánh cờ, Liễu Đạo Nguyên cùng đi dạo quanh hồ với Triệu Quốc Đống.

- Cũng được, có lẽ khác với các đợt tập huấn trước đây. Chủ tịch Ninh xem ra khá hy vọng cán bộ cơ sở như bọn em hiểu về kinh tế, coi như không hiểu cũng phải có quy hoạch hợp lý, cho nên nội dung tập huấn chủ yếu là mở rộng tầm mắt và đầu óc là chính. Các giáo sư đến từ các nơi hầu hết là phân tích những điều mà nước ta gặp mấy năm qua, tham khảo chính sách mà Trung ương đưa ra trong mấy năm qua, kết hợp tình hình tỉnh An Nguyên, làm như thế nào để định vị được mình. Mà giáo viên trường Đảng chủ yếu nói về công tác cụ thể ở cơ sở, ví dụ như chấp hành, cách tạo đoàn kết. Khảo sát thực địa cũng không đến khu du lịch mà đến khu công nghiệp Bích Trì, Khu Khai Phát của hai huyện có kinh tế phát triển của Miên Châu, Kiến Dương.

Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Ồ, xem ra Ninh Pháp rất coi trọng tập huấn cán bộ huyện. Ở điểm này y có lẽ đoán nếu muốn thay đổi bộ mặt một nơi thì cán bộ cấp huyện phải thay đổi quan niệm, phải cho cán bộ hiểu được nhiệm vụ và mục tiêu của mình.

Liễu Đạo Nguyên gật đầu nói:

- Xem ra Triệu Quốc Đống cũng có ý tưởng mới về việc tập huấn để phát triển nhanh hơn.

- Sao thế, anh định tham khảo sao?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Núi đi nhiều sẽ thành đường, ngay cả chú cũng thấy có thu hoạch thì phương thức tập huấn này đáng để nhân rộng.

Liễu Đạo Nguyên cười nói:

- Tốc độ phát triển của tỉnh Kiềm Nam không bằng An Đô, ở phương diện này càng cần tăng cường học tập.

- Ha ha, Liễu ca đánh giá em cao quá rồi. Em vì thấy quá ít nên mới được đưa tới đây tập huấn mà.

Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ nói.

- Được rồi, chú đừng giả vờ trước mặt anh. Kiến thức ít với người khác còn có thể, với chú thì không ổn. Chẳng qua chú phải rèn luyện tốt ở cơ sở, học cách lầm như thế nào để triển khai công việc ở cơ sở, làm thế nào được đồng nghiệp ủng hộ, làm thế nào được người ủng hộ, làm thế nào tập trung lực lượng giải quyết mâu thuẫn, làm như thế nào dùng quan điểm biện chứng giải quyết mâu thuẫn.

Liễu Đạo Nguyên cười nói.

- Quốc Đống, chú có năng lực, ánh mắt và quan điểm hơn xa cán bộ bình thường. Nhưng chú phải nhớ một nơi muốn phát triển không thể chỉ dựa vào một người là thay đổi được. Chú phải tập hợp một đám người có suy nghĩ và cùng quan điểm với chú, muốn giúp chú.

Liễu Đạo Nguyên nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:

- Đây là để chú tạo cơ sở gây dựng sự nghiệp, đồng thời cũng là đồng minh không thể thiếu của chú. Nếu không chú sẽ phải dồn tâm trí giải quyết mấy việc đâu đâu, không thể đạt được gì.

- Kiên trì nguyên tắc là rất quan trọng, đây là tác phong cơ bản, cũng là điểm để ngưng tụ một đám người. Nhưng ở vấn đề nguyên tắc thì chú phải làm sao cố gắng tránh mâu thuẫn, hoặc phân hóa đối thủ là điều rất quan trọng. Nó sẽ thử thách năng lực khống chế của chú. Chưa có công việc nào sẽ thuận lợi hoàn toàn, cũng không bao giờ có việc chỉ có hai mặt ủng hộ hoặc phản đối. Trong phản đối sẽ có ủng hộ và ngược lại, phải xem chú làm như thế nào lợi dụng nó.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút và thấy mình còn quá trẻ. Mặc dù ở Hoa Lâm hắn đã thành công lôi kéo một đám người, nhưng dù sao hắn còn không thể có lực lượng chống lại đám người ở Hoa Lâm lâu dài. Dù thành công được Huyện ủy biểu quyết ủng hộ, nhưng công tác bên dưới còn cần vô số người ủng hộ hoặc đồng ý quan điểm của hắn đi phổ biến. Mà ở điểm này có vẻ hắn đã bỏ qua.

- Liễu ca, những lời nhắc nhở này làm em hiểu ra nhiều điều.

Triệu Quốc Đống không biết nói gì ngoài câu này.

- Ừ, con người không phải là thánh, ai cũng sẽ mắc sai lầm. Nhưng nếu cùng phạm sai lầm như trước đúng là không còn gì để nói. Truyện "Lộng Triều "

Liễu Đạo Nguyên rất hài lòng với thái độ nhận sai cẩu Triệu Quốc Đống:

- Cán bộ cấp huyện chính là có thể rèn luyện toàn diện. Chú có thể đến Hoa Lâm rèn luyện sẽ có lợi cho sự phát triển sau này của chú. Anh mặc dù rời khỏi tỉnh An Nguyên nhưng có việc gì có thể gọi cho anh. Bây giờ thông tin phát triển, gọi thêm vài cuộc điện thoại cũng không làm chú mệt chết đâu.

Liễu Đạo Nguyên nói như vậy làm Triệu Quốc Đống có chút cảm động. Bây giờ Liễu Đạo Nguyên đã là Thường vụ tỉnh ủy Kiềm Nam, Bí thư Thị ủy thành phố Kiềm Dương, từ một ngày ngàn việc dùng với y là không quá. Đối phương nói với mình như vậy chính là coi trọng hắn. Mấy năm nay Liễu Đạo Nguyên cũng đã giúp Triệu Quốc Đống nhiều, điều này càng làm Triệu Quốc Đống thêm cảm động.

- Cảm ơn mấy năm qua Liễu ca đã quan tâm tới em. Em sẽ thường xuyên liên lạc với Liễu ca. Liễu ca rảnh rỗi cũng nên về một chút, em muốn hỏi nhiều việc.

Triệu Quốc Đống chân thành nói.

- Ừ, rảnh chú cũng có thể tới Kiềm Dương. Kiềm Dương có phong cảnh đẹp, khí hậu tốt hơn An Đô. Anh muốn điều Mai tỷ của chú tới đó nhưng cô ấy không muốn.

Liễu Đạo Nguyên thở dài một tiếng.

Vợ Liễu Đạo Nguyên họ Mai, làm kế toán Công ty khí thiên nhiên Thành phố An Đô, công việc nhàn, thu nhập cao nên không muốn tới Kiềm Dương. Hơn nữa Kiềm Dương cách An Đô không xa, đi xe riêng chỉ mất 12 tiếng, nếu đường cao tốc An Kiềm thông suốt thì chỉ mất sáu tiếng, máy bay chỉ gần tiếng nên Liễu Đạo Nguyên mới đồng ý.

- Liễu ca, Mai tỷ không muốn đi cũng tốt. Anh ở Kiềm Dương cũng không rõ bao năm mà. Anh nếu về tỉnh An Nguyên hoặc đi tỉnh khác thì sao? Mai tỷ lại phải quen thuộc hoàn cảnh mới.

Nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy, Liễu Đạo Nguyên hơi động tâm. Đại hội lần thứ 15 sẽ diễn ra vào năm sau, đây là việc lớn đối với Trung Quốc, đương nhiên sẽ có nhiều thay đổi về nhân sự. Y có thể ở Kiềm Dương hoặc tỉnh Kiềm Nam hay không cũng không rõ

Ăn trưa xong, mấy người ngoài đánh cờ vua còn chơi bài. Triệu Quốc Đống cùng ba cô gái chơi tú lơi khơ. Điều này càng làm Triệu Quốc Đống cảm nhận “sâu sắc” lời dạy bảo của Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên.

“Tiến lên” là cách đánh tú lơ khơ phổ biến nhất trên thế giới. Mấy người ngồi trên những tờ báo, ánh mắt trời thi thoảng xuyên qua hàng cây cộng với tiếng chim hót, tiếng gió nhè nhẹ thổi qua đúng là một nơi thích hợp để giải trí.

Triệu Quốc Đống đánh “tiến lên” mặc dù không quả giỏi nhưng đối phó ba cô gái thì có thừa. Chẳng qua ba cô gái xinh đẹp ngồi cạnh nhau tỏa ra mùi hướng nhàn nhạt, sáu chiếc chân thon dài lộ ra làm Triệu Quốc Đống làm gì còn tâm trạng đánh bài.

Triệu Quốc Đống mất tập trung nhanh chóng được ba cô gái túm lấy. Đòn trừng phạt quệt râu khiến Triệu Quốc Đống thành ông già nhiều râu, trông Triệu Quốc Đống khá tức cười khiến ba cô gái nhảy dựng lên hoan hô.

Bị ba cô gái làm như vậy, Triệu Quốc Đống đúng là chấn động trong lòng. Thái Chánh Dương không phải đối thủ của Hùng Chính Lâm, Lưu Triệu Quốc bị đánh cho ngã ngựa liền ngồi sang bên câu cá. Không mấy khi có thời gian rảnh như vậy, mọi người đều ngồi một chỗ mà chơi.

Mấy người phụ nữ kia liền ngồi dưới tán cây chơi mạt chược, đây là trò chơi tốt nhất dành cho các chị.

Kiều San quỳ lên đánh bài, chiếc cổ áo lộ ra, chiếc áo lót màu đen bằng tơ tằm đập vào mắt Triệu Quốc Đống, mặc dù chỉ là lướt qua cũng làm cho Triệu Quốc Đống không khỏi than thở. Đồng Úc ngồi khoanh chân đánh bài lộ rõ đôi chân thon dài cân xứng, những làn gân lộ rõ dưới làn da. Ống quần màu trắng hơi rộng thi thoảng lộ ra quần lót màu đỏ bên trong.

Về phần Lam Đại có thể nói là có cơ thể đẹp nhất so với hai cô kia. Con gái Đông bắc cao gầy, làn da trắng và khuôn mặt kiêu kỳ, Triệu Quốc Đống muốn không bị hấp dẫn cũng không được. Đây là lần đầu Triệu Quốc Đống tiếp xúc gần gũi với Lam Đại như vậy, chân vô tình chạm phải cô, mũi lại ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc cẩu cô càng làm Triệu Quốc Đống thêm xúc động.

Ngồi chơi với phụ nữ xinh đẹp khiến thời gian trôi qua rất nhanh, lời này Triệu Quốc Đống cảm thấy đúng là chuẩn. Kiều San dẻo miệng, nói chuyện khôi hài. Lam Đại mặc dù không nhiều lời nhưng câu nào cũng có trọng lượng. Đồng Úc cũng chu đôi môi anh đào lên lộ rõ vẻ quyến rũ của cô.

Tối bố trí tại nhà hàng Trương Ký khá nổi tiếng của Giang Khẩu. Quán này nổi tiếng với các loài cá tươi đánh từ dòng Ninh Giang lên, mặc dù như vậy ăn được ít nhưng lại cảm nhận rất ngon.

……………

Lúc ăn, Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi gọi cho Chu Tinh Văn.

Lưu Triệu Quốc sau khi thành Thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy Cục Công an An Đô liền nắm giữ quyền lực rất lớn. Tính cách của y khác với Tạ Kỳ Tường, sức khống chế với các Công an huyện bên dưới tăng mạnh. Ngoài nộ thành cùng tám phân cục xung quanh, Cục công an thành phố cũng dần thu hồi quyền lực của các Trưởng phòng và Chính ủy Công an huyện.

Khâu Nguyên Phong đến Phân cục Thanh Giang làm chính ủy một năm rưỡi liền được điều đến phân cục Bích Trì làm phân Cục trưởng. Mặc dù điều từ nội thành ra bên ngoài, nhưng cũng là lên chức. Nhưng nếu muốn lên làm Thường vụ quận ủy Bích Trì kiêm trưởng phòng công an, hoặc là tiến vào bộ máy chính quyền Quận Bích Trì thì chưa đủ tư cách.

Chu Tinh Văn không biết qua con đường nào mà hiểu Triệu Quốc Đống có quan hệ với Lưu Triệu Quốc. Tết đã hẹn Triệu Quốc Đống, Khâu Nguyên Phong, gọi cả Lưu Thắng An, Uông Dũng Tuyền cùng Khúc Quân lên. Sau khi ăn xong, Chu Tinh Văn ngồi nói chuyện với Triệu Quốc Đống đã vô tình nói Bao Thái Bình đến tuổi, năm nay có thể lui. Y cũng dự định tranh vị trí Bí thư đảng ủy. Y đây là hy vọng Triệu Quốc Đống nó tốt mình vài câu với Lưu Triệu Quốc. Mặc dù Lưu Triệu Quốc lúc ấy cũng không phải Thường vụ thị ủy, nhưng lời đồn y thành Thường vụ thị ủy đã có từ lâu. Chu Tinh Văn mặc dù không đặt hết hy vọng lên thành phố nhưng có nhiều người nói chuyện vẫn tốt hơn

Chu Tinh Văn gần như bỏ lại tất cả khách trong nhà mà vội vàng thay quần áo đến ngay.

Lưu Triệu Quốc đã không còn là Lưu Triệu Quốc nửa năm tước. Bây giờ Lưu Triệu Quốc đã là thường vụ, hơn nữa chỉ mấy tháng đã tỏ vẻ tác phong làm việc của y khác với Tạ Kỳ Tường. Ngay cả lãnh đạo huyện cũng ám chỉ nếu như y muốn thay thế Bao Thái Bình thì phải xem thái độ của Lưu Triệu Quốc.

Mặc dù trên danh nghĩa nếu muốn làm thường vụ huyện ủy mới có tư cách làm Bí thư đảng ủy Chính pháp, nhưng Bao Thái Bình lui xuống, chức thường vụ và Bí thư đảng ủy để trống. Có thể nói Chu Tinh Văn có thể làm Bí thư đảng ủy tương đương có thể thành thường vụ huyện ủy.

Chu Tinh Văn đối xử khá tốt với Triệu Quốc Đống, cho nên ở tình huống này Triệu Quốc Đống nếu không giúp đối phương thì hắn không hài lòng với chính mình. Về phần Chu Tinh Văn có thể lên được hay không phải do bản lĩnh của chính y.

Chu Tinh Văn chạy đến quán thì mọi người đã bắt đầu vào bàn. Ngoài Triệu Quốc Đống và Lưu Triệu Quốc ra, Chu Tinh Văn đầu tiên nhận ra Hùng Chính Lâm có khuôn mặt rất đặc biệt. Chu Tinh Văn cân nhắc những người này xem ra đều là mấy người nhà tụ tập như Triệu Quốc Đống nói. Không biết Triệu Quốc Đống này làm như thế nào có thể quan hệ tốt với bọn họ như vậy.

- Sếp Chu, lại đây.

Thấy Chu Tinh Văn xuất hiện, Triệu Quốc Đống vội vàng mời y ngồi. Dù sao một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Chu Tinh Văn coi như nửa người thầy của hắn, hắn khi còn ở đội cảnh sát hình sự thì Chu Tinh Văn phụ trách đội, sau đó Chu Tinh Văn cố gắng đề cử hắn đến Ban quản lý Khu Khai Phát, ít nhất làm hắn tiết kiệm hai ba năm trong chính trị.

Thấy Triệu Quốc Đống gọi mình, Chu Tinh Văn cũng biết ý cười ha hả gật đầu ngồi xuống bên cạnh Triệu Quốc Đống. Liễu Đạo Nguyên thì y không nhận ra, Thái Chánh Dương làm Phó thị trưởng Thành phố An Đô không lâu, cũng không phụ trách mảng này, Chu Tinh Văn không có ấn tượng. Nhưng từ biểu hiện Chu Tinh Văn có thể cảm nhận chỉ sợ có địa vị cao hơn Bí thư Lưu. Chu Tinh Văn không biết nên gọi như thế nào.

- Sếp Chu, mấy nhà Lưu ca đến Hồ Thanh Ngõa chơi một chút, sau đó ăn tối liền tới đây ăn cá. Tôi nghĩ đây là địa bàn của sếp, tới mà không nói thì đúng là về sau bị sếp mắng. Cho nên tôi cũng cả gan mời sếp Chu tới.

Triệu Quốc Đống cười cười rót cho Chu Tinh Văn chén rượu rồi nói:

- Sếp Chu, hôm nay chúng ta uống rượu Bích Ngọc Nhũ này, người một nhà chỉ cần không khí là được. Tôi giới thiệu với anh một chút, Hùng ca chắc sếp Chu đã nhận ra, lần trước chúng ta đã gặp ở nhà hàng Gia Hòa. Đây là Liễu ca, Thái ca, còn đây là người nhà bọn họ.

Chu Tinh Văn cũng biết ở tình hình này mình có thể ngồi đây còn tốt hơn tới văn phòng Bí thư Lưu báo cáo vài lần nhiều. Y rất cảm kích Triệu Quốc Đống. Xem Triệu Quốc Đống xem, đã vượt đến mức mình phấn đấu cả đời không thể tới. Tuy nói hơi xa nhưng cũng là Chủ tịch huyện, xem mình vẫn còn chạy vì chức phó huyện.

Lưu Triệu Quốc có chút nhíu mày khi Triệu Quốc Đống mời thêm người. Đây vốn là buổi mấy nhà tụ tập thêm một người đương nhiên không chỉ là thêm một người. Hai cô gái còn đỡ vì không trong quan trường nên không sao, nhưng Chu Tinh Văn này lại khác.

Chu Tinh Văn cũng biết ý nên mời một vòng rồi xin về. Y biết có những lúc lãnh đạo không muốn anh tới, anh tới mời vài chén là tốt lắm rồi.

Triệu Quốc Đống đưa Chu Tinh Văn ra ngoài quán. Chu Tinh Văn không khỏi thầm than:

- Quốc Đống, cậu vào đi, cậu có lòng như vậy, Chu ca xin ghi nhớ.

- Cái này, sếp Chu đừng nói như vậy. Tôi nếu không có anh giúp thì sao có bây giờ?

Triệu Quốc Đống vội vàng lắc đầu nói:

- Hôm nay Lưu ca gặp mấy đồng đội về, tôi làm chủ mời bọn họ. Chu ca, nghe nói Bí thư Bao sẽ lui?

- Ừ, đến làm Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân huyện.

Chu Tinh Văn gật đầu hút thuốc và nói:

- Có nhiều lời đồn đãi. Có người nói lão Cường bên Tòa án lên, có người nói Viện kiểm sát thành phố phái xuống, chẳng qua không ai nói tới lão Chu này.

- Sao lại không có? Có chuyện gì sao?

Triệu Quốc Đống có chút giật mình.

- Ồi, Quốc Đống, năm trước Công an huyện xảy ra chuyện. Vương Quý Nhân uống say lái xe đâm chết người. Y bị xử tù, nhưng Công an huyện cũng không tránh được trách nhiệm. Tôi là Trưởng phòng nên bị đổ lên đầu.

Chu Tinh Văn thở dài một tiếng mà nói.

- Cái này chắc không ảnh hưởng lớn mà?

Triệu Quốc Đống nhíu mày, chuyện này chủ yếu do cấp trên mà thôi. Nếu cấp trên không có ý gì thì tốt nhất.

- Huyện ủy không đồng ý sao?

- Ha ha, Quốc Đống, cậu đã làm Chủ tịch huyện nên hiểu rõ quan trường mà. Bây giờ Bí thư và Chủ tịch đấu nhau, tôi ở giữa nên bị hai bên xa lánh. Chủ tịch Phùng còn được, nhưng Bí thư Tiết thì khói nói.

Quan trường nếu như anh nói “khó mà nói” như vậy tức là anh không được lãnh đạo để vào mắt, còn anh nói “cũng được” tức là lãnh đạo chú ý tới anh.

- Chu ca, Bí thư huyện ủy nếu không hài lòng anh thì có chút phiền phức. Dù là Lưu ca có ý muốn giúp anh thì chỉ sợ khó qua cửa Huyện ủy, trừ khi anh có thể chờ được đến khi Tiết Minh Dương rời đi.

- Quốc Đống, Chu ca đã 46, còn chờ đến bao giờ nữa? Tiết Minh Dương mới đến Giang Khẩu hơn năm, ai biết bao giờ y đi.

- Đúng là có chút phiền phức?

Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy việc không dễ làm.

- Cậu hỏi Bí thư Lưu xem có thể điều chỉnh Chu ca không?

Chu Tinh Văn có chút hy vọng mà nói.

- Chu ca muốn rời khỏi Giang Khẩu?

Triệu Quốc Đống kinh ngạc nói.

- Một lời khó hết.

Chu Tinh Văn lắc đầu nói.

- Được, tôi hỏi giúp Chu ca.

Triệu Quốc Đống cũng biết Chu Tinh Văn sợ gặp phiền phức gì đó. Bí thư huyện ủy không hài lòng thì anh làm Trưởng phòng nhất định khó khăn. Anh muốn được đề bạt mà không qua cửa Ban Tổ chức cán bộ là không được


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.