Lộng Triều

Chương 53: Q.6 - Chương 53






Sau khi được hội nghị thường trực Ủy ban thông qua, chính quyền Huyện Hoa Lâm đã đề nghị Ủy ban kế hoạch đầu tư Thị xã một lần nữa xem xét lại thủ tục xây dựng hạng mục cầu Quế Khê, do tài chính Thị xã phụ trách 80% kinh phí đầu tư. Triệu Quốc Đống cũng lập tức khởi động có thể xây dựng cầu Quế Khê và cải tạo huyện thành cũ. Hắn đảm nhiệm chức chỉ huy trưởng, Vi Biểu cùng Hoàng Thiết Thần đảm nhiệm phó tổ trưởng.

Hoàng Thiết Thần phụ trách công tác xây dựng cầu Quế Khê, đại lộ Quế Khê, công tác khó khăn nhất là phức tạp nhất là giải tỏa thành cũ do Vi Biểu phụ trách.

Theo kế hoạch trong vòng một tháng phải hoàn thành việc di dời tất cả các hộ dân trong khu thành cũ, đồng thời nhà bồi thường phía đông cũng phải lập tức khởi công. Mà cầu Quế Khê sẽ tiến hành khởi công xây dựng vào ngày 18 của tháng. Chính quyền huyện ngoài việc trả lại nhà đúng bằng diện tích cho các hộ được di dời, còn hỗ trợ bọn họ tiền thuế trong vòng một năm rưỡi.

Chính quyền huyện cũng giao tất cả đất cạnh Đại lộ Quế Khê cho Công ty Hoành Lâm khai thác. Cùng lúc đó công viên Tân Giang hai bên Quế Khê cũng nằm trong quy hoạch của huyện thành Hoa Lâm. Ở đây dự tính sẽ thành lập một công viên dài 2km cạnh bờ sông.

Triệu Quốc Đống cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù hắn biết việc này còn diễn ra trong vài năm tới. Từ việc giải tỏa đến quy hoạch cụ thể, từ khai thác đến kinh doanh, từ xây dựng đến việc đàm phán với các công ty nhưng công trình đã khởi động. Mà một khi xe đã khởi động liền không thể dừng lại. Huyện Hoa Lâm dần trở nên xinh đẹp trong tay hắn, cảm giác thành tựu này là điều không ai có thể sánh bằng.

- Tôi thay mặt Thị ủy Ninh Lăng, Đại hội đại biểu nhân dân Thị xã, Ủy ban Thị xã, Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân chân thành chúc mừng Tập đoàn Trần Thị xây dựng nhà máy ở Ninh Lăng, cũng chúc công ty kinh doanh may mắn.

Theo tiếng pháo rung trời, Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng Chu Xuân Tú, Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Thị xã - Đậu Quốc Bảo, Phó chủ tịch Văn Xuân Hòa – Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Thị xã cùng với La Đại Hải, Triệu Quốc Đống cùng phó Tổng giám đốc Tập đoàn Trần Thị - Trần Tượng Sơn, Trần Thiện Thủy người phụ trách nhà máy của Tập đoàn Trần Thị tại Ninh Lăng cùng vung xẻng đào đất.

- Tiểu Triệu, cậu làm rất tốt. Ninh Lăng thiếu người trẻ tuổi hết lòng vì công việc như cậu. Bây giờ Thị xã chúng ta chỉ toàn kẻ nịnh bợ, nói giỏi nhưng không có hiệu quả thực tế. Bức tranh đẹp đến đâu thì cũng phải có thực tế.

Đậu Quốc Bảo một bên cắm xẻng và cười ha hả nói.

Triệu Quốc Đống cười cười không nói.

Hắn biết Đậu Quốc Bảo ám chỉ điều gì. Tập đoàn Trung Thiên Hongkong muốn đầu tư một nhà máy sản xuất đồ chơi khổng lồ ở Ninh Lăng với số vốn 50 triệu, cũng mời lãnh đạo Thị xã đi khảo sát. Đại hội đại biểu nhân dân có hai Phó chủ nhiệm được đi, nhưng cuối cùng bên chính quyền thành phố, ngân hàng thêm không ít người, Đại hội đại biểu nhân dân chỉ giảm còn một. Một vị Phó chủ nhiệm kia chưa bao giờ ra nước ngoài, Đậu Quốc Bảo này đành phải nhường.

- Tiểu Trần, Tiểu Trần.

Triệu Quốc Đống vẫy vẫy Trần Thiện Thủy.

- Lại đây, tôi giới thiệu với cậu một chút. Đây là Chủ nhiệm Đậu – Đại hội đại biểu nhân dân Thị xã, vị này là Tiểu Trần của Tập đoàn Trần Thị, là người phụ trách nhà máy tại Ninh Lăng.

Nói chuyện vài câu, Triệu Quốc Đống liền nói tới trụ sở chính của Tập đoàn Trần Thị. Trần Thiện Thủy cũng khá thông minh, nghe ngay ra ý của Triệu Quốc Đống. Y rất ân cần mà nói:

- Chủ nhiệm Đậu, chủ tịch Triệu, trụ sở chính của Tập đoàn Trần Thị chúng tôi ở sườn núi Cát Long. Bây giờ trời quá nóng, chờ vài tháng nữa, tốt nhất là vào mùa xuân tôi xin mời Chủ nhiệm Đậu, Bí thư La, chủ tịch Triệu đến Cát Long chơi. Cảnh biển ở Malaysia cũng rất dẹp, nếu có hứng thú cũng có thể sang đó. Chủ nhiệm Đậu, chủ tịch Triệu, các vị nhất định phải cho tôi mặt mũi đó.

- Ha ha, Tiểu Trần, Chủ nhiệm Đậu rất có hứng thú với quy mô và phương hướng phát triển của Tập đoàn Trần Thị, đến xem trụ sở của các cậu cũng sẽ tăng cường sự hợp tác của Ninh Lăng với Tập đoàn Trần Thị, thuận tiện hiểu rõ hoàn cảnh phát triển của các công ty bên Malaysia, xúc tiến việc cải thiện hoàn cảnh đầu tư Ninh Lăng.

- Đúng thế, đúng thế. Chủ tịch Triệu, cứ quyết định như vậy đi. Đúng, các vị thấy lúc nào thích hợp thì tôi sẽ làm thủ tục, bố trí lịch trình.

Trần Thiện Thủy đúng là rất khâm phục vị Chủ tịch Triệu này. Sau khi Tập đoàn Trần Thị xác định xây dựng nhà máy ở Hà Khẩu, các cơ quan hành chính của Hoa Lâm liền nhanh chóng khởi động. Trong vòng một tuần tất cả vấn đề như đất, điện, nước, đội ngũ xây dựng đều đã có, ra lệnh một câu là có thể động thổ.

- Ha ha, như vậy phải xem lịch của Chủ nhiệm Đậu. Chủ nhiệm Đậu, ngài và Bí thư La quen nhau nhiều năm, Bí thư La đã có mấy năm không ra nước ngoài, để Bí thư La đi cùng ngài ra ngoài xem một chút, cũng coi như lấy kinh thay Hoa Lâm chúng tôi có được không?

Triệu Quốc Đống cười nói.

Đậu Quốc Bảo trước đây làm Chủ tịch huyện ở Thổ Thành, Bí thư huyện ủy Phong Đình, làm Phó thị trưởng hai khóa, có sức ảnh hưởng ở Thị xã. Con rể lớn bây giờ đang làm Chánh văn phòng Huyện ủy Thương Hóa, con rể thứ hai là Phó chủ nhiệm Văn phòng pháp chế chính quyền Thị xã. Con út công tác trong đội cảnh sát giao thông Cục Công an Thị xã.

Lần này Đại hội đại biểu nhân dân Hoa Lâm có thể ăn to nói lớn trên thành phố cũng là nhờ vị Đậu Quốc Bảo này. Nếu không thì Thị xã sao có thể tăng mức đầu tư lên 80% như vậy chứ? Điều này vượt quá sức tưởng tượng của Hoa Lâm, chỉ 50% đã làm bọn họ hài lòng rồi.

Khu Khai Phát chịu trách nhiệm chính trong việc đưa cán bộ đến Hongkong khảo sát. Triệu Quốc Đống đoán có lẽ Mai Anh Hoa khó chịu Đậu Quốc Bảo nói giúp Hoa Lâm. Mai Anh Hoa đang là tướng tài trong mắt Kỳ Dư Hồng. Khoản đầu tư 50 triệu, giải quyết công việc cho hơn 3000 người đủ để làm cho vị Bí thư Thị ủy vui mừng ra mặt.

Đậu Quốc Bảo không ngờ Triệu Quốc Đống biết ý như vậy.

- Ha ha, Tiểu Triệu, nước Mỹ tôi đã đến một chuyến, chẳng qua Đông Nam Á thì chưa? Sao, xem thường ông lão này nên không muốn đi cùng sao?

- Ha ha, Chủ nhiệm Đậu, tôi đương nhiên muốn đi cùng ngài, nhưng nếu cả tôi và Bí thư La đều đi thì ai lo việc nhà?

Triệu Quốc Đống cung kính nói:

- Bí thư La năm nay cũng rất vất vả, còn bị tôi làm liên lụy nên bị kiểm điểm. Tôi rất áy náy. Chờ trời lạnh một chút, ngài và Bí thư La ra ngoài một chút cho thư thái.

- Ôi, cậu nói chuyện lần đó sao? Ở đâu mà chẳng thế? Tôi nói tỉnh và Thị xã có bé xé ra to. Dân chúng cản đường mà làm lớn đến thế, không phân biệt tốt xấu. Nếu chuyện này lãnh đạo huyện mà bị liên lụy thì một năm không biết bao Bí thư, Chủ tịch huyện bị cách chức?

- Ha ha, Chủ nhiệm Đậu không nói chuyện này nữa. Hơn nữa Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm đúng là giám sát không đầy đủ, tôi bị cảnh cáo là hiển nhiên. Chẳng qua Bí thư La lại bị liên quan nên tôi áy náy.

- Tiểu Triệu, cậu là người thành thật, lão Hải có thể hợp tác với cậu đúng là vui vẻ. Làm tốt vào, có gì muốn tôi giúp thì cứ nói. Không có việc gì cũng đến trụ sở chỗ tôi ngồi một chút.

Đậu Quốc Bảo cười ha hả vỗ vai Triệu Quốc Đống.

Nhìn đám người Chu Xuân Tú, Đậu Quốc Bảo lên xe rời đi, La Đại Hải và Triệu Quốc Đống đều cười cười vẫy tay chào.

- Quốc Đống, cậu nói chuyện gì với lão Đậu mà lão cười tít mắt vậy?

La Đại Hải gọi Triệu Quốc Đống lên xe mình rồi nói.

- Ha ha, Chủ nhiệm Đậu vẫn tức vì không được đi Hongkong, Tập đoàn Trần Thị mời chúng ta đến trụ sở của Tập đoàn Trần Thị ở Malaysia khảo sát, tôi cũng thuận tiện mời Chủ nhiệm Đậu. Chủ nhiệm Đậu rất vui.

- Ừ, lão Đậu giúp chúng ta nhiều trong hạng mục này, chuyện này nên cảm ơn y.

La Đại Hải gật đầu nói.

- Trời lạnh thì mời Bí thư La dẫn vài người cùng Chủ nhiệm Đậu đến núi Cát Long thư giãn.

- Ồ, tôi già rồi, cậu đi đi.

La Đại Hải lắc đầu nói.

- Bí thư La, còn phải nhờ Bí thư đi, trong nhà do tôi lo. Bí thư giúp tôi hai tháng, tôi chẳng lẽ không thể giúp bình thường? Hơn nữa đây là khảo sát, không cho mang bạn gái theo nên có gì vui đâu?

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Malaysia cũng không có người đẹp, tôi không thích.

La Đại Hải cười cười một tiếng rồi nói:

- Quốc Đống, cậu không nên nói như vậy. Cậu cũng nên cho mọi người thấy bạn gái của mình, nếu không vô số cặp mắt ở Hoa Lâm nhìn cậu đó. Thanh niên Hoa Lâm không tìm được bạn gái tốt, cô gái nào tốt đều nghĩ tới cậu.

- Bí thư La đừng nói tôi như vậy chứ? Chỉ là tôi chưa gặp ai thích hợp. Tìm bạn gái thì dễ nhưng tìm người có thể lấy lại khó.

Triệu Quốc Đống nhíu x.

Triệu Quốc Đống nhíu mày nhìn bản danh sách thời hạn phê duyệt hạng mục của các phòng ban mà Quế Toàn Hữu đưa lên.

- Toàn Hữu, việc gì thế này? Sao đơn vị nào cũng cho mình nhiều thời gian thế? Đây có phải là muốn ngồi chơi không?

Triệu Quốc Đống đập mạnh tập tài liệu lên bàn.

- Chủ tịch Triệu, thời hạn làm việc của các cơ quan hành chính hầu hết không ghi rõ ràng trong quy định pháp luật. Bình thường đều căn cứ theo các phòng ban tự đặt ra thời hạn, dài ngắn khác nhau. Chúng tôi đã điều tra làm nhiều nhân viên phản đối và phản cảm, tôi nghĩ trong này có nhiều điểm không đúng thực tế.

Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói:

- Không phải là có chút không đúng mà rất nhiều thứ không đúng. Tập đoàn Trần Thị mất bao lâu mới được phê duyệt động thổ? Nhưng anh xem một chút nếu như đi theo từng phòng ban thì mất bao lâu thời gian? Hừ, gấp mười lần, đây là hiệu quả làm việc của chính quyền sao?

Quế Toàn Hữu không nói gì.

- Các cán bộ quen thói tản mạn, bây giờ đặt thời hạn cho bọn họ, chỉ sợ chính là buộc dây thừng vào bọn họ. Đám nào cũng nghĩ biện pháp kéo dài thời hạn làm việc, như vậy chỉ cần làm xong trong thời gian quy định là được. Anh thấy như vậy sẽ làm nhà đầu tư hài lòng sao? Nhất là nhà đầu tư duyên hải bọn họ quen với tiết tấu nhanh, nhưng hiệu quả làm việc của chúng ta như vậy sẽ làm bọn họ sợ chạy.

- Chủ tịch Triệu, nhà máy chế biến của Tập đoàn Trần Thị là trường hợp đặc biệt, chúng ta làm nhiều công tác nên ….

- Tôi biết, tôi không hy vọng chuyện gì cũng có hiệu quả nhanh như vậy, nhưng anh xem mấy thứ mà các phòng ban báo lên đi, như vậy là không thể.

Triệu Quốc Đống đi quanh phòng rồi nói:

- Anh thông báo 3h chiều mai họp trong phòng hội nghị Ủy ban, lãnh đạo các phòng ban đều phải tham gia, không ai được vắng mặt. Ngoài ra mời Bí thư Lỗ và Chủ tịch Tào tham gia. Tôi muốn bọn họ ngay mặt nói với tôi rằng nếu không giải quyết vấn đề này thì làm như thế nào để phát triển?

- Bây giờ thông báo thì sợ có một số Trưởng phòng không tới.

Quế Toàn Hữu nhíu mày nói.

- Không đến được? Làm gì mà không đến được? Uống rượu, đi ngủ hay là đánh bài?

Triệu Quốc Đống hừ một tiếng:

- Tác phong làm việc ở cơ quan hành chính Hoa Lâm nhất định phải chỉnh đốn, đây là cơ hội tốt. Đi thông báo đi, ngoài việc nằm viện và đi công tác thì vứt hết mọi việc trong tay lại.

Lỗ Đạt nhíu mày nhìn đồng hồ rồi uống ngụm nước. Y thầm nghĩ bảo sao Triệu Quốc Đống lại muốn chỉnh đốn tác phong làm việc của các cán bộ cơ quan nhà nước. Thông báo Trưởng phòng đi họp mà quá mười phút còn có ba Trưởng phòng chưa đến.

Triệu Quốc Đống lạnh lùng nhìn Tào Uyên. Tào Uyên hiểu ý gật đầu nói:

- Được rồi, bắt đầu họp, chúng ta không đợi nữa. Hôm nay họp một vấn đề đó là chứng thực Ý kiến đề cao hiệu quả làm việc, xúc tiến hoàn cảnh đầu tư mà trước đó hội nghị thường trực Ủy ban, Hội nghị thường vụ Huyện ủy đã thảo luận. Yhời gian trước Ủy ban huyện đã phái ba vị chánh, Phó chánh văn phòng dẫn tổ công tác tiến hành điều tra các cơ quan hành chính thuộc Ủy ban huyện, nhưng từ tài liệu có được làm tôi rất khó hiểu.

Tào Uyên do dự một chút, y đang định nói thì cửa phòng hội nghị được đẩy ra.

- Xin lỗi, xin lỗi, đến muộn vài phút. Các lãnh đạo, hôm nay Thị xã xuống kiểm tra nên tới muộn.

Một người đàn ông béo mặt đỏ bừng tiến vào xin lỗi.

Tào Uyên có chút tức giận nhưng không nói gì. Triệu Quốc Đống lại rất bình tĩnh như không thấy đối phương vào.

- Lão Mạnh, anh làm như thế nào vậy hả?

Lỗ Đạt là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật nếu không nói là không ổn:

- Văn phòng Ủy ban sáng nay không phải đã thông báo rồi sao, sao anh còn uống rượu?

- Cái này, Bí thư Lỗ, tôi bất đắc dĩ mà. Cục trưởng Điền – cục Vệ sinh Thị xã dẫn đoàn xuống tiến hành kiểm tra công tác bảo vệ môi trường của huyện ta, tôi không muốn uống nhưng ngài biết Cục trưởng Điền đó, không uống không được. Vì thế tôi uống vài chén nhưng đảm bảo không có chuyện gì.

Y ngồi xuống rồi lẩm bẩm một tiếng:

- Còn không cho phó đi thay giống như ai cũng muốn tới vậy.

Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi yêu cầu mình phải bình tĩnh.

- Các phòng ban đã báo cáo thời hạn phê duyệt, tôi và Chủ tịch Triệu và Chánh văn phòng Quế đã nghiên cứu. Tôi ở đây hỏi các anh một câu, không biết các vị Trưởng phòng, Trưởng ban có thẩm tra hay không? Một thủ tục hành chính đơn giản mà kéo dài một tháng, ngắn cũng là một tuần. Tôi không thể hiểu nổi, có những thứ chỉ nhìn qua nội dung là hiểu mà cũng cần nửa tháng sao? Rốt cuộc là năng lực công tác của nhân viên hay là cảm thấy không như vậy không biểu hiện quyền lực của cơ quan hành chính?

Tào Uyên nói rất sắc bén, điều này làm Triệu Quốc Đống khá hài lòng. Trước đó hai người đã bàn phải nhắc nhở đám Trưởng phòng kia. Bọn họ lười quen, chuyện gì cũng do cấp phó đi làm thay, công việc của bọn họ là đưa chỉ thị, nghe báo cáo, không là ăn cơm với lãnh đạo.

- Bây giờ tôi đã phát các vấn đề mà từng phòng ban phụ trách cho các vị, tôi hy vọng các vị cẩn thận đọc, xem mỗi một vấn đề cần bao thời gian. Nếu như anh không rõ, anh có thể nhớ kỹ về triệu tập nhân viên nghiên cứu. Mời các vị nhớ mục đích của việc này là tăng cao hiệu quả làm việc, giảm bớt những việc không cần thiết, cải thiện hoàn cảnh đầu tư của huyện ta.

Tào Uyên hỏi mấy phòng ban, nhất là mấy phòng ban có biểu hiện không tốt càng bị hỏi liên tục khiến mặt mấy tên Trưởng phòng lúc đỏ lúc trắng. Cả Triệu Quốc Đống cùng Lỗ Đạt đều có chút kinh ngạc vì biểu hiện của Tào Uyên.

Triệu Quốc Đống cùng Lỗ Đạt cũng không bổ sung nhiều, chỉ nhắc mọi người đứng ở góc độ đại cuộc hiểu được việc đề cao hiệu quả làm việc có tầm quan trọng với hoàn cảnh đầu tư của Hoa Lâm như thế nào? Lỗ Đạt cũng nhắc mọi người ở đây rằng Ủy ban kỷ luật và Thanh tra huyện rất nhanh sẽ lập tổ điều tra về công việc, một khi phát hiện có hành vi vi phạm sẽ nghiêm túc xử lý.

Đến khi các vị Trưởng phòng rời khỏi phòng hội nghị, Triệu Quốc Đống không nói một câu mà đi về phòng. Quế Toàn Hữu cũng lặng lẽ theo vào.

- Thiếu mấy người?

- Trưởng phòng Công thương – Chu Bổn Thiện và Trưởng phòng tài chính Lương Khắc Thành không tới, phái cấp phó đi.

- Có thông báo tới bọn họ không?

- Tôi đã gọi cho bọn họ, bọn họ không xin phép, tôi cũng đã nhấn mạnh tầm quan trọng của hội nghị.

- Chủ tịch Triệu, tôi thấy lần này bọn họ không đi họp có lẽ là có việc. Chủ yếu là xem hội nghị diễn ra xong thì ý đồ của huyện thực hiện được không, đây mới là điều quan trọng nhất. Nếu như sau này tổ giám sát xuống kiểm tra thấy tác phong làm việc vẫn như trước, bị dân chúng và nhà đầu tư phản ánh, như vậy tức là cơ quan của người đó làm không tốt, năng lực lãnh đạo của Trưởng phòng kém. Bọn họ sẽ không thể nói được gì.

Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi rồi nói:

- Anh chỉ cần ra ngoài là thấy tác phong làm việc của Hoa Lâm chênh lệch với khu vực phát triển như thế nào. Anh sẽ thấy nơi phát triển hấp dẫn được nhà đầu tư, phát triển nhanh như vậy đó không phải dựa vào việc tạo thế

- Chủ tịch Triệu, tác phong làm việc muốn thay đổi cũng không phải một hai ngày là xong, nếu như ….

Quế Toàn Hữu trầm ngâm một chút rồi nói. Y vừa nói tới đây đã bị Triệu Quốc Đống cắt ngang:

- Toàn Hữu, chúng ta không có thời gian, nếu muốn thay đổi công tác của huyện thì phải giết gà dọa khỉ. Chỉ sợ thì bọn họ mới hiểu rõ lần này huyện sẽ làm mạnh tay.

- Bí thư Vạn, hôm nay ngài mai quá, lúc nãy vừa ù, bây giờ lại chạm quân tam, lại ù to rồi.

Người đàn ông béo cười cười đánh ra một quân bài.

- Bí thư Vạn, ngài có giỏi ù 18 học sĩ đi, chúng tôi đưa hết tiền trong túi ra cũng không nói gì.

- Lão Mạnh, nghe nói hôm nay anh bị mắng?

Một người đàn ông khác sờ sờ một quân bài nhưng mãi không đánh.

- Mắng mẹ gì.

Tên béo khinh thường nói:

- Tôi đây là nể mặt bọn họ. Hội nghị gì cũng cần tôi đi thì cần Phó Trưởng phòng làm gì? Cũng không phải hội nghị quan trọng gì, chỉ là mấy thứ đâu đâu, chỉ biết nói chỉnh đốn tác phong làm việc, tăng cường kỷ luật, tăng hiệu quả làm việc, bây giờ không phải vẫn triển khai công việc được đó sao? Việc cần làm vẫn làm thì còn đòi gì nữa? Trưởng phòng Công thương – Chu Bổn Thiện và Trưởng phòng tài chính Lương Khắc Thành còn không buồn đi. Tôi thấy bọn họ cũng không dám nói gì. Có giỏi mắng hai tên đó đi.

- Lão Mạnh, anh đừng nói tới người khác, lo cho mình đi. Chủ tịch Triệu về có vẻ khá tức giận. Hai hôm trước mắng lão Lữ bên Ủy ban Xây dựng một trận, lão Lữ còn phải ngậm miệng không nói gì. Hôm qua lão Tạ và lão Vương cũng bị mắng một trận vì xây dựng nhà rồi đổ đất cát ra quốc lộ Tân Hoa, ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng Hoa Lâm.

Một người đàn ông gầy cười nói:

- Các anh tự thu mình lại đi.

- Tôi chẳng có gì phải lo cả.

Một tên cười cười đánh bài ra.

- Ù. Ha ha, hôm nay đỏ rồi, vậy mà đánh trúng quân tôi cần.

Vạn Triêu Dương cười cười không nói xen vào chuyện bọn họ đang nói nửa câu.

- Lão Hoàng, anh cẩn thận một chút. Tôi nghe lão Quế nói Chủ tịch Triệu rất không hài lòng công việc bên Mã Thủ đó, cho rằng Đảng ủy Khu không có động tác gì để công việc phát triển cả.

Tên gầy nói.

- Ồ?

Một tên biến sắc rồi cười lạnh một tiếng:

- Hừ, khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân đã làm bên Mã Thủ tôi bận đủ đường. Sao, còn muốn phái người tới ăn khu du lịch sao? Đây có phải là ép người quá đáng không? Bí thư Vạn, ngài nói đúng không?

Vạn Triêu Dương như không nghe thấy mà chỉ nhìn chằm chằm vào bài.

- Đánh nữa không? Mau đánh đi.

Ba người liếc nhau và thấy tâm trạng Vạn Triêu Dương hôm nay có vẻ không tốt, đừng có trêu vào.

Ba người nhanh chóng chuyển sang vấn đề khác, không khí cũng trở nên dễ dàng hơn.

Vạn Triêu Dương có chút buồn bực. Triệu Quốc Đống đã về, mặc dù bị cảnh cáo nhưng đối với Triệu Quốc Đống lại như một sợ cổ vũ, thái độ của hắn càng cứng rắn hơn. Hơn nữa sau lần đó khiến quan hệ của La Đại Hải và Triệu Quốc Đống càng mật thiết hơn. La Đại Hải càng tin Triệu Quốc Đống hơn. Mà Hội nghị thường ủy lần đó lại làm La Đại Hải có cái nhìn với mình. Hai người vốn có quan hệ mật thiết bây giờ đã có vết rạn.

Đây là thứ yếu, điều làm Vạn Triêu Dương cảm giác khó giải quyết nhất là thái độ của Triệu Quốc Đống càng lúc càng cứng rắn, tay đưa ra càng lúc càng dài, các biện pháp càng lúc càng nhiều. Lần này Triệu Quốc Đống định làm ra hoạt động chỉnh đốn tác phong làm việc, đề cao hiệu suất làm việc, Vạn Triêu Dương cảm thấy có mục đích sâu xa.

Việc này có nghĩa gì, đây là muốn chỉnh đốn tác phong làm việc của cán bộ, nói trắng ra đó là muốn chỉnh người. Trong này kiểu gì chẳng có cán bộ bị đánh ngã. Kinh nghiệm nói cho Vạn Triêu Dương biết hoạt động chỉnh đốn tác phong làm việc thường là điềm báo trước của một ngọn lửa lớn.

Triệu Quốc Đống có thể phổ biến phương án trung tuyến xây dựng cầu Quế Khê, hơn nữa thái độ trên Thị xã đã khác hẳn, cung cấp 80% kinh phí xây dựng cầu Quế Khê, trong này nhất định có quan hệ tới việc hợp tác giữa Công ty Hoành Lâm cùng huyền. Không thể nghi ngờ Triệu Quốc Đống đã đạt được thỏa thuận với Thị xã, hơn nữa quan hệ hai bên cũng thân thiện hơn.

Tình hình rất không tốt. Vạn Triêu Dương tức, Công ty Mạn Thụy không có quan hệ thực tế với y, dù Ủy ban kỷ luật có điều tra cũng không được gì.

Nhưng cơ cấu nhân sự trong huyện làm người ta rất khó chịu. La Đại Hải quá mềm yếu, làm Triệu Quốc Đống có thể muốn làm gì thì làm, điều này khiến Vạn Triêu Dương tức tối. Mày một thằng Chủ tịch huyện trẻ tuổi dù có bản lĩnh về kinh tế, chẳng lẽ nói công tác toàn huyện phải vây quanh phát triển kinh tế, công tác tư tưởng chính trị, văn hóa, an ninh đều vứt sang bên ư?

Triệu Quốc Đống từ An Đô về khiến Vạn Triêu Dương có cảm giác hắn rất kiêu ngạo, không coi ai vào đâu. Có vẻ chỉ cần không hợp ý hắn, hắn liền cho đối phương biết mặt. Vạn Triêu Dương cũng không biết có phải việc lần trước kích thích đối phương hay là hai tháng học khiến Triệu Quốc Đống có gì thu hoạch?

Ba người kia có vẻ cũng cảm nhận được Vạn Triêu Dương đang suy nghĩ nên cũng không còn hăng hái đánh bài mấy.

- Bí thư Vạn, ngài không có việc gì chứ?

- Không có gì, tôi lo cho các anh đó.

Vạn Triêu Dương lạnh lùng nói:

- Mạnh Nghiễm Hà, trưa nay anh thật sự ăn cơm với lãnh đạo cục Vệ sinh? Đừng nghĩ Triệu Quốc Đống ngu, Quế Toàn Hữu rất tinh ranh. Tào Uyên không tính gì, nhưng anh nghĩ có thể trêu chọc Triệu Quốc Đống, vậy anh chứ chuẩn bị ăn đòn đi. Hoàng Dương, anh cũng phải tỉnh táo đi. Biết Triệu Quốc Đống rất coi trọng khu du lịch mà anh không để ở trong lòng. Sau khi Triệu Quốc Đống rời khỏi Hoa Lâm, tôi thấy tiến độ chậm hẳn, anh nghĩ Triệu Quốc Đống không cảm giác được sao? Đừng tự cho là thông minh, đến lúc đó chỉ hại chính các anh mà thôi.

- Bí thư Vạn, Triệu Quốc Đống hắn quá bá đạo. Lúc Bí thư La làm Chủ tịch huyện cũng không như hắn. Cái gì mà chỉnh đốn tác phong đề cao hiệu suất làm việc khiến mọi người tức giận. Phòng tôi nhiều đồng chí già, nếu làm như hắn thì ngày nào Ủy ban kỷ luật và Thanh tra cũng tới giám sát, còn muốn cho người ta sống không?

Mạnh Nghiễm Hà rất khó chịu nói.

- Đúng thế Bí thư Vạn, Ủy ban kỷ luật muốn điều tra thì phải có bằng chứng, suốt ngày giám sát ai đi làm đúng giờ thì có nghĩa gì?

Hoàng Dương nói:

- Tôi không tin cán bộ đi làm đúng giờ, đơn giản hóa thủ tục là nhà đầu tư sẽ chạy đến Hoa Lâm xây dựng nhà máy.

- Đủ rồi.

Vạn Triêu Dương đứng dậy rồi lạnh lùng nói:

- Nhìn các anh suy nghĩ gì đi. Tôi thấy Huyện ủy, Ủy ban huyện quyết định làm như vậy là đúng. Các anh tự kiểm điểm lại mình đi, tìm ra nguyên nhân của vấn đề. Nếu cứ muốn như lúc trước thì không nói bọn họ, tôi là người đầu tiên ủng hộ ra tay với các anh. Các anh tự lo cho mình đi.

Nói xong Vạn Triêu Dương rời đi ngay.

Ba người có chút kinh ngạc nhìn Vạn Triêu Dương mà không biết nói gì.

- Lão Khổng, Bí thư Vạn hôm nay sao vậy?

Mạnh Nghiễm Hà gãi đầu nói.

- Đúng, tối vẫn tốt sao bây giờ lại thành như vậy?

Hoàng Dương cũng có chút khó hiểu.

- Ừ, tôi không rõ, chẳng qua hai anh cẩn thận đi. Tôi cảm thấy lần này Chủ tịch Triệu về và rất tức giận, không chừng có người sẽ ăn đòn.

Lão Khổng cười nói.

- Năm nay Thị ủy, Ủy ban Thị xã đưa ra yêu cầu nghiêm ngặt về chỉ tiêu kinh tế, từng tháng đều xếp hạng. Nếu hai tháng liên tục nằm ở top ba từ dưới lên sẽ có văn bản thông báo. Ba tháng liên tục mà xếp hạng như vậy thì theo Bí thư Thị ủy Kỳ nói là sẽ nghiên cứu lại bộ máy huyện có sức chiến đấu không, có đoàn kết không?

- Không cần biết là Bí thư hay Chủ tịch huyện, nếu như một quý xếp cuối thì quý sau đã không thể ngồi yên, ăn ngủ không ngon. Quý hai Hoa Lâm chúng ta xếp thứ ba từ dưới lên, các anh nghĩ xem Chủ tịch Triệu có thể ngồi yên không? Nhất là chuyện chặn đường kiện cáo làm hắn bị cảnh cáo, không chừng hắn muốn giết vài người mà lấy thanh danh.

Mạnh Nghiễm Hà và Hoàng Dương im lặng. Hoàng Dương làm Bí thư đảng ủy khu Mã Thủ là do Vạn Triêu Dương cực lực đề cử. Bây giờ Triệu Quốc Đống rất không hài lòng với công việc của y, khó nói có mượn đề tài này phát huy không? Mạnh Nghiễm Hà cũng rất lo lắng, chiều nay Triệu Quốc Đống không phát tác nhưng thái độ của Tào Uyên như vậy, Triệu Quốc Đống không tức sao?

Triệu Quốc Đống lúc này đúng mà đang chuẩn bị ra tay. Sau khi biết trưa nay Mạnh Nghiễm Hà không phải tiếp Cục trưởng Điền cục Vệ sinh mà cùng một vị Phó cục trưởng của cục đi ăn với mấy vị lãnh đạo bệnh viện huyện, hắn không muốn ngồi yên.

Lỗ Đạt nhíu mày nghe bên dưới gọi tới. Trong Hội nghị thường ủy nghe điện không tiện nhưng người bên dưới nói thái độ người kiện rất kiên quyết, yêu cầu Ủy ban kỷ luật phái người điều tra. Hơn nưa tuyên bố nếu Ủy ban kỷ luật không đến, y sẽ kiện lên Ủy ban kỷ luật Thị xã nói Ủy ban kỷ luật Hoa Lâm bao che nhau.

- Như vậy đi, tôi đang họp, anh liên lạc với Công an huyện mời bọn họ phối hợp. Đánh bạc ở nơi công cộng không phải nhiệm vụ của chúng ta, đây là nhiệm vụ của Công an huyện. Nếu tra ra là cán bộ Đảng viên thì dựa theo kỷ luật Đảng mà xử lý.

Lỗ Đạt cố gắng nhỏ giọng nói. Việc này bình thường Ủy ban kỷ luật không xen vào nhưng người kiện cáo cứ nói mãi không nghe, anh muốn bỏ qua cũng không được nên đành bảo bên Công an huyện phối hợp.

Triệu Quốc Đống nhìn Lỗ Đạt rồi nhìn sang Giản Hồng, Giản Hồng hiểu ý gật đầu tỏ vẻ đã bố trí xong. Triệu Quốc Đống không nói nhiều nữa.

Công an huyện nhận được thông báo của Ủy ban kỷ luật yêu cầu cùng điều tra vụ đánh bạc liền lập tức hành động, Công an huyện thông báo Đồn công an nội thành sau đó cùng cán bộ Ủy ban kỷ luật chạy tới hiện trường.

Nhà hàng Quế Khê được coi là nhà hàng sang trọng nhất huyện thành, Trần Lôi sớm được Triệu Quốc Đống dặn yêu cầu phải tập trung lực lượng, sẵn sàng đợi lệnh. Y không biết lần này Ủy ban kỷ luật thông báo có phải sự kiện đặc biệt mà Triệu Quốc Đống nói không? Triệu Quốc Đống không gọi điện cho y, nhưng Phó bí thư Huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lỗ Đạt lại gọi cho y.

Đồn công an nội thành nhận được lệnh thì cũng không biết điều tra ở đâu. Chẳng qua dẫn đội là Phó Trưởng phòng phụ trách Trị an cùng người của Ủy ban kỷ luật khiến bọn họ thấy vấn đề rất nghiêm trọng. Bọn họ liền đi theo.

Nhà hàng Quế Khê kinh doanh rất tốt, người của phòng Trị an mặc quần áo bình thường đầu tiên khống chế mấy phòng, sau đó một loạt người lao vào khống chế bốn phòng.

Người đánh bạc bị đưa vào năm chiếc xe cảnh sát và mang tới Công an huyện. Cả huyện thành chấn động.

Người bị bắt khá nhiều, không ít người ôm đầu, bịt mặt để không muốn người ta nhìn thấy mình.

Sau khi Hội nghị thường ủy kết thúc, Triệu Quốc Đống liền về chỗ ở của mình mà đợi tin.

Lần này hắn đặt nhiều kỳ vọng. Cán bộ cơ quan hành chính buổi chiều không đi làm mà tới Nhà hàng Quế Khê đánh bạc. Mặc dù là tổ công tác xuống kiểm tra thì nhân viên ở lại cũng nghĩ biện pháp che đậy cho đồng nghiệp. Anh cũng không thể tra xét rõ từng người đang làm gì, tùy tiện nói xuống xã là được mà.

- Sao rồi?

Triệu Quốc Đống không nhịn được mà nói.

- Tình hình coi như đã điều tra xong. Hơn 30 người thì có hơn mười là cán bộ, trong đó phòng Công thương có ba người, một bên cục Thuế, còn có cả người của Ủy ban Xây dựng, Bảo vệ môi trường, Văn hóa, Ngân hàng nông nghiệp huyện, bệnh viện huyện…, những người khác là nhà kinh doanh.

Trần Lôi ở đầu bên kia không khỏi thầm than may mắn. May là lần này Ủy ban kỷ luật yêu cầu bọn họ tham gia, nếu không bắt nhiều cán bộ như vậy, trong đó có mấy người là cán bộ trung tầng, Công an huyện sẽ làm mất lòng nhiều người. Bây giờ trách nhiệm do Ủy ban kỷ luật phụ trách, nói là Ủy ban kỷ luật yêu cầu hỗ trợ. Hơn nữa không biết sao phóng viên của Nhật báo Ninh Lăng lại nghe tin chạy tới phỏng vấn.

- Các anh cứ làm theo quy định, cán bộ thì giao cho Ủy ban kỷ luật xử lý.

Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.

- Nhưng mà Chủ tịch, phóng viên Nhật báo Ninh Lăng không biết tại sao lại chiếm được tin tức nên cứ đến đòi phỏng vấn tìm hiểu rõ tình hình, tôi đã báo cáo với Bí thư Bàng và Trưởng ban Giản.

- Báo cáo tình hình là được, anh có thể thông báo qua về tình hình vụ án, không nên đề cập tới người cụ thể, về phần bọn họ muốn biết tình hình cụ thể thì bảo bọn họ tìm Ủy ban kỷ luật.

Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng, mục đích của hắn đã đạt được. Như vậy phóng viên càng có hứng thú, mai chuyện này nhất định truyền khắp Hoa Lâm.

Lỗ Đạt nhận được tin thì đã tối đêm. Y không ngờ lại gặp việc này, có 14 cán bộ, có ba cán bộ trung tầng. Đáng chết nhất là hai phóng viên nhật báo Ninh Lăng không hiểu sao lại biết mà tới phỏng vấn Công an huyện. Việc này không ổn rồi, đám này như mèo thấy mỡ, nhất định không chịu bỏ qua.

Lỗ Đạt đang phiền phức thì nhận được điện:

- Ai đó? Cái gì? Phóng viên Nhật báo Ninh Lăng muốn phỏng vấn tôi? Phỏng vấn tôi làm gì? Không được, cậu nói với bọn họ chưa điều tra xong, tạm thời không công bố. Đối phương không đi? Đối phương không đi thì anh đưa bọn họ tới khách sạn đi, tôi không nhận phỏng vấn.

Lỗ Đạt có chút buồn bực, lần này gặp tổ kiến lửa rồi.

- Bọn họ sao lại biết được tình hình chứ? Sao bọn họ lại biết được? Là do Công an huyện thông báo sao? Không phải, không phải thì sao bọn họ biết được? Phóng viên ở ngay bên cạnh Nhà hàng Quế Khê uống nước sao? Các anh không phải nói bọn họ đến sau khi người bị Công an huyện đưa đi hết sao?

Lỗ Đạt đổ mồ hôi, chuyện càng lúc càng phiền phức, không chừng tất cả mâu thuẫn đều đổ lên đầu Ủy ban kỷ luật.

- Bọn họ đến Nhà hàng Quế Khê phỏng vấn nhưng bị từ chối nên chạy quanh tìm hiểu tình hình ư?

Lỗ Đạt nghiến răng nghiến lợi, sao lại gặp đám phóng viên chuyên nghiệp như vậy, sao cứ theo mãi không tha?

- Được rồi, anh cứ kéo dài thời gian. Tôi bàn với Ban Tuyên giáo đã, xem có thể thông qua Thị xã nói chuyện với bọn họ. Bên này các anh mau chỉnh tài liệu, nói với Công an huyện tuyệt đối không lộ tin với giới truyền thông. Đúng, đây là kỷ luật chính trị, nếu không sẽ truy cứu ai lộ tin.

Lỗ Đạt vốn nghĩ chỉ là một hai cán bộ đi đánh bạc trong thời gian đi làm, chuyện này ở đâu chẳng có. Một vài cán bộ vì làm khó dân nên bị thù, khó tránh khỏi bị người theo dõi để ý? Đây cũng không phải chuyện gì lớn nên Lỗ Đạt không báo cáo với La Đại Hải.

Nhưng không ngờ lại gặp việc lớn. Công an huyện đến rất nhanh, thoáng cái khống chế cả Nhà hàng Quế Khê, xem ra Công an huyện cũng muốn nhân cơ hội này kiếm tiền. Hơn 30 tên đánh bạc có lẽ tiền phạt cũng vài chục ngàn.

- Bí thư La, tôi là Lỗ Đạt, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài. Ngài biết rồi?

Lỗ Đạt có chút giật mình nói:

- Truyền khắp huyện rồi ư? Tôi vẫn không rõ tình hình, vừa nãy bọn họ mới báo cáo với tôi. Tôi cũng thấy vấn đề rất nghiêm trọng nên lập tức gọi cho ngài. Được, tôi tới ngay.

La Đại Hải cũng không ngờ Ủy ban kỷ luật lại phá cái hố lớn như vậy. Chuyện này gần như có gần nửa các phòng ban huyện bị dính vào.

Lỗ Đạt về nhà nghe vợ nói chuyện, nói đã truyền khắp huyện, nói Công an huyện cuối cùng đã động tới Nhà hàng Quế Khê, bắt mấy chục người. Trong đó có không ít cán bộ tham gia đánh bạc. Y vốn không chú ý mấy, Nhà hàng Quế Khê được mở từ thời Trâu Trì Trường, ông chủ có quan hệ thân thiết với Phương Trì Quốc

La Đại Hải vốn định gọi điện hỏi tình hình một chút nhưng không ngờ Trần Lôi trong điện thoại lại báo cáo đây là do Ủy ban kỷ luật yêu cầu tham gia, Công an huyện chỉ phối hợp, hơn nữa còn dính tới hơn mười cán bộ làm La Đại Hải rất giật mình. Nghĩ đến vẻ thần bí của Lỗ Đạt trong Hội nghị thường ủy chiều nay, lúc này y mới nghĩ ra và có chút tức giận. Chuyện lớn như vậy mà không báo cáo với y là Bí thư Thị ủy. La Đại Hải đang suy nghĩ thì Lỗ Đạt gọi tới.

Lỗ Đạt ra khỏi nhà La Đại Hải đã là hơn 10h đêm, y thấy rất mệt mỏi. La Đại Hải cũng không phê bình y, chỉ hỏi rõ chi tiết và yêu cầu Lỗ Đạt chỉnh sửa tài liệu và đưa ra ý kiến xử lý.

Trong nhà La Đại Hải, Lỗ Đạt nhận được mấy cuộc điện thoại. Không cần nghe y cũng biết là ai gọi tới. Đối phương bóng gió nói y đừng có giúp kẻ xấu, muốn cùng Triệu Quốc Đống làm loạn Hoa Lâm sao? Y rất tức giận nên nói lại đang báo cáo công việc với Bí thư La, vì thế đối phương mới dập máy.

Đây là tổ kiến lửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.