Lộng Triều

Chương 55: Q.4 - Chương 55






Khi Lam Đại thức dậy thì cô mới thấy trời đã tối. Cô vội vàng cẩn thận kiểm tra mình thì thấy không vấn đề gì khác lạ cả, may quá.

Lam Đại nằm trên chiếc nệm êm mà không muốn dậy, cô rất thích cảm giác này.

Đầu giường để một chai nước suối, Lam Đại hít sâu một hơi, từ từ ngồi dậy và dựa lưng vào giường, mở chai ra uống một ngụm. Nước thật lạnh nhưng làm cảm giác khố của cô đã biến mất, ngay cả đầu óc mơ hồ cũng trở nên rõ ràng hơn.

Một ngày một đêm không ngủ khiến lần này Lam Đại ngủ rất ngon. Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, bụng sôi lên làm cô thấy đói. Cô vừa đúng lên và bước trên tấm thảm mà nghĩ như mình đang trong cung điện nào đó.

Wc lắp đặt sang trọng làm Lam Đại không dám bước vào. Bồn tắm lớn, nhiệt độ vừa phải, trong đó có đầy đủ đồ dùng làm Lam Đại muốn tắm rửa một phen. Đáng tiếc là cô không mang quần áo để thay.

Triệu Quốc Đống gõ gõ cửa nhưng không có tiếng. Hắn đẩy cửa, phòng đã bật điện, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy. Triệu Quốc Đống lắc đầu rồi đóng cửa lại, con gái đúng là, vừa ngủ dậy liền đi rửa mặt ngay.

Lam Đại từ nhà tắm đi ra, trên bàn đã đặt một phần cơm tây gồm miếng thịt bò, bánh mì, rau và một cốc nước hoa quả nóng.

Lam Đại ngồi trên ghế hưởng thụ cuộc sống.

Hôm qua cô còn bị nhốt trong căn phòng lạnh giá đến rét run, cả người lạnh lẽo, bụng không được ăn gì, đi Wc cũng sợ hãi. Wc bẩn thỉu, hôi hám làm người ta không thể đặt chân. Mà bây giờ sàn trải thảm mềm mại, áo ngủ rộng, ghế sô pha thật êm, thịt bò tươi ngon, rau tươi ngon, nước hoa quả nóng hổi. Hoàn cảnh này làm Lam Đại thấy mình như đang mơ.

Sao lại chênh lệch nhau nhiều như vậy?

Khi Lam Đại từ phòng đi ra thì Triệu Quốc Đống cùng Lôi Hướng Đông, Tiêu Hoa Sơn đang tranh cãi về việc Trung Quốc có nên thả nổi tỷ giá đồng Nhân dân tệ không?

Triệu Quốc Đống chủ trương là không thể thả nổi, nhưng theo địa vị của Trung Quốc trong nền kinh tế thế giới tăng dần, đồng Nhân dân tệ cũng sẽ có thay đổi, Nhân dân tệ cần phải dần thành đồng tiền lưu thông chung của thế giới.

Lôi Hướng Đông và Tiêu Hoa Sơn mặc dù đồng ý một phần, nhưng bọn họ nghi ngờ việc thả nổi tỷ giá Nhân dân tệ một cách hoàn toàn. Bọn họ cho rằng nếu thả nổi sẽ khiến hệ thống kinh tế Trung Quốc gặp nguy hiểm lớn. Nhất là khi đối mặt những đợt đầu cơ tài chính từ nước ngoài vào sẽ là rất nguy hiểm.

- Tôi cũng không cho rằng giai đoạn này nên thả nổi đồng Nhân dân tệ. Mà tôi cho rằng việc thả nổi đồng Nhân dân tệ không thể thực hiện trong một thời gian dài sắp tới. Nhưng chúng ta phải hiểu kinh tế Trung Quốc là đi trong gió, sẽ thành nền kinh tế đứng đầu thế giới. Giữ chặt tỷ giá Nhân dân tệ sẽ không phù hợp lợi ích quốc gia. Theo trao đổi tăng lên, giữ đồng Usd sẽ càng lúc càng nguy hiểm, hơn nữa dự trữ quá nhiều không phù hợp lợi ích quốc gia. Một khi thị trường quốc tế có biến sẽ khiến chúng ta chỉ riêng việc thay đổi tỷ giá đã tổn thất khổng lồ.

Triệu Quốc Đống từ tốn nói.

- Dự trữ ngoại tệ đúng là có vấn đề, nhưng đây là điều kiện cần để ổn định tài chính quốc gia. Một khi xuất hiện việc xuất nhập khẩu không tương xứng, dự trữ ngoại tệ sẽ phát huy tác dụng của nó.

Lôi Hướng Đông suy nghĩ một chút rồi nói.

- Tôi cũng thấy đầu tư vào trái phiếu Mỹ sẽ bớt nguy hiểm hơn.

Trịnh Kiện nói.

- Trái phiếu Mỹ cũng có nguy hiểm. Nếu chúng ta dồn hết dự trữ ngoại tệ vào Usd, chúng ta sẽ bị buộc vào nước Mỹ. Nếu kinh tế Mỹ suy thoái, Trung Quốc chúng ta cũng không thể không mua hàng vì người Mỹ.

Triệu Quốc Đống nói.

- Nhưng bây giờ chúng ta hình như không có con đường dự trữ ngoại tệ nào tốt hơn. Bây giờ chỉ có trái phiếu Mỹ là đáng tin cậy, chẳng lẽ mua đồng Yên Nhật Bản?

Tiêu Hoa Sơn lắc đầu nói.

- Không phải không có mà do bây giờ quốc gia chưa nghĩ đến.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:

- Một số tập đoàn lớn của nước ngoài nhưng thiếu tài chính hoặc vật tư chiến lược, đây chính là mục tiêu mà quốc gia chúng ta nên đầu tư.

- Ồ?

Quan điểm này của Triệu Quốc Đống làm Lôi Hướng Đông phải suy nghĩ.

- Đương nhiên ý tưởng này bây giờ là không thực tế.

Triệu Quốc Đống nói thêm.

- WTO?

Lôi Hướng Đông phản ứng khá nhanh.

- Ừ, trước khi gia nhập WTO thì đều là hư vô.

Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng.

- Trung Quốc gia nhập WTO là xu thế tất nhiên. Nhưng vấn đề là mấy quốc gia phương Tây do Mỹ cầm đầu sẽ tạo nhiều trở ngại cho Trung Quốc, ngay cả nhiều nước đang phát triển cũng đều noi theo, khiến nước ta vào WTO là rất khó khăn.

Lôi Hướng Đông uống hết chén rượu rồi nói.

- Luôn có mâu thuẫn và thỏa hiệp mà. Trung Quốc muốn tham gia vào thị trường quốc tế, đồng thời tổ chức WTO không có Trung Quốc cũng không được.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Lam Đại, lại đây ngồi.

Lam Đại trước mặt nhiều người thì có chút xấu hổ. Cô mặc dù mặc Bikini biểu diễn cũng không rụt rè như vậy. Mấy người đàn ông này chính là bạn của Triệu Quốc Đống, ánh mắt của bọn họ như có như không nhìn cô làm tim Lam Đại đập rất mạnh.

- Tự rót nước nhé.

Triệu Quốc Đống dùng mắt ra hiệu. Lúc này hắn đúng là không tiện giải thích quan hệ của mình và Lam Đại với mấy người Lôi Hướng Đông.

Lam Đại rất ngoan ngoãn rót cốc nước rồi ngồi xuống bên cạnh Triệu Quốc Đống.

Mấy người Lôi Hướng Đông nhìn Lam Đại một chút rồi quay lại đề tài đang thảo luận với Triệu Quốc Đống. Đối với quan chức trong hệ thống ngân hàng bọn họ mà nói thì đã gặp nhiều cô gái xinh đẹp. Lam Đại mặc dù đẹp nhưng khó có thể làm bọn họ chú ý.

Bữa tiệc kéo dài đến 11h thì mọi người mới đi nghỉ. Căn biệt thự này có 12 phòng, mười người ở lại cũng vô tư. Triệu Quốc Đống và Lam Đại ở hai phòng đối diện nhau.

Khi ánh mặt trời chiếu vào, Lam Đại dậy thì Triệu Quốc Đống đã sớm ra ngoài đi bộ về. Không khí buổi sáng làm người ta tỉnh táo, cũng có nhiều chuyện người ta không nghĩ ra lại nghĩ ra được vào lúc này. Triệu Quốc Đống có chút mồ hôi, điều này làm hắn thầm than chỉ tập chút mà đã như vậy. Xem ra mình phải kiên trì không ngừng mới được.

Hẹn thời gian gặp mặt, Triệu Quốc Đống ghi số điện thoại của mấy người Lôi Hướng Đông, đồng thời cũng đưa số của mình cho đối phương. Hai bên đều có ấn tượng tốt về nhau. Đối với Triệu Quốc Đống mà nói có thể quen được bạn trong giới tài chính thì không chừng ngày sau mình gặp khó khăn sẽ nhờ được.

Triệu Quốc Đống thấy Trịnh Kiện đi xe XJ, xe Mercedes - BenzW124 là của Kiều Huy. Lôi Hướng Đông chỉ đi một xe Corolla bình thường.

Triệu Quốc Đống từ Kiều Huy mà biết rõ về thân phận của mấy người. Lôi Hướng Đông là Phó Trưởng phòng Nhân sự pháp luật Ngân hàng tỉnh. Tiêu Hoa Sơn là phó giám đốc ngân hàng Công thương Nam Hoa. Trịnh Kiện vốn là pgdo quỹ tín dụng, nghe nói lần này kiếm lợi lớn ở Hải Nam nên mơ hồ xác định tới làm giám đốc chi nhánh Thành phố An Đô.

Bảo sao Trịnh Kiện lại tự tin với đề nghị của mình như vậy.

Xe Santana chạy trên đường, Lam Đại ngồi trong xe rất yên tĩnh, cô lẳng lặng nhìn ra ngoài như nghĩ gì đó.

- Lam Đại, em đi đâu?

- Anh đi đâu?

Lam Đại hỏi lại một câu.

- Anh đi đâu ư? Anh về nhà ở Giang Miếu.

Triệu Quốc Đống thấy tâm trạng Lam Đại có vẻ không đúng.

- Vậy anh cứ để em xuống đâu cũng được.

Lam Đại lạnh nhạt nói.

- Em sao thế?

Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.

- Không sao cả, em không có chỗ để đi, nếu không chỉ có thể về trường. Nhưng bây giờ trường rất yên tĩnh, em một mình ở đó cũng khó chịu.

Lam Đại có chút buồn bã nói.

Triệu Quốc Đống gãi đầu nói:

- Vậy làm sao bây giờ? Hôm nay anh có việc, nhất định phải về nhà?

- Vậy mai, kia anh có việc không?

Lam Đại hỏi.

Triệu Quốc Đống không hề suy nghĩ mà nói:

- Mai, kia anh ở An Đô, gặp mấy người bạn.

Nói xong Triệu Quốc Đống mới nhìn ra gì đó, hắn nhìn Lam Đại mà nói:

- Em có ý gì? Không phải là muốn đi với anh đó chứ?

- 200 ngàn, anh bảo em trả anh như thế nào? Em có gì để trả anh?

Triệu Quốc Đống nghe vậy không khỏi run lên, cô bé này không phải lấy thân báo đáp đó chứ? Thời này mà còn tư tưởng phong kiến đó sao? Cô mặc dù rất đẹp, rất hấp dẫn hắn, nhưng suy nghĩ chuyện tình cảm của mình bây giờ, Triệu Quốc Đống liền đau đầu, đâu dám trêu gái nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.