- Có do anh làm chủ hay không thì trong lòng anh hiểu rõ, nhưng đây vốn là cuộc đấu tranh, làm như thế nào tranh thủ trợ giúp lớn nhất, làm suy yếu lực lượng đối phương thì anh cũng phải nghĩ. Có 12 Thường vụ tỉnh ủy, anh có thể có được thêm một phiếu tức đối phương giảm một phần hy vọng. Anh còn cảm thấy có nên vận động gì không?
Hàn Đông nói rất dễ nghe, rất có sức thuyết phục.
Hàn Đông nói rất đúng, nhưng cô lại coi thường ý chí và sức phán đoán của các vị Thường vụ thị ủy, cùng với biến số là các nhân tố bên ngoài.*
- Anh biết, nhưng bây giờ đi nghĩ cái này có phải muộn rồi không?*
Triệu Quốc Đống cười ha hả hỏi lại.
- Hừ, anh bây giờ vẫn còn muốn tranh luận với em à, xem ra em xem thường khả năng chịu đựng của anh rồi.
Hàn Đông khẽ thở dài nói:
- Em thấy Nhị thúc em còn để tâm tới chuyện này hơn cả anh.
Triệu Quốc Đống không có gì để nói. Hàn Độ hết lòng ủng hộ hắn, đó là ưu thế lớn đối với hắn. Ví dụ như Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy trước đó có chuẩn bị thì hắn cũng có chút lợi thế, nhưng đó chỉ là lợi thế mà muốn biến thành phần thắng thì cần thay đổi về chất.*
Triệu Quốc Đống đã suy nghĩ vô số lần về 12 Thường vụ tỉnh ủy. Hắn cũng nghĩ đến cảm nhận của bọn họ đối với mình, nhưng có nhiều người hắn không nhìn thấu ngoài liễu Ứng Đông Lưu, Nhâm Vi Phong, Hàn Độ cùng Dương Kính Quang Triệu Quốc Đống là có thể ủng hộ hắn, số còn lại không ai là chắc chắn.
Tần Hạo Nghiên, Miêu Chấn Trung sẽ không ủng hộ hắn, Triệu Quốc Đống tin như vậy. Trong mắt bọn họ cũng có đối tượng thích hợp, nếu hai người không cùng mục tiêu thì uy hiếp đối với hắn giảm, nếu hai người cùng mục tiêu thì có chút nguy hiểm.
Tôn Liên Bình mặc dù không qua lại gì với Triệu Quốc Đống, cũng không có mâu thuẫn gì nhưng nếu phân tích từ góc độ tình cảm thì Ninh Lăng phát triển nhanh trái ngược hẳn với tình trạng của An Đô, Triệu Quốc Đống tin Tôn Liên Bình sẽ không có ấn tượng tốt đối với hắn, đây cũng là điều đương nhiên.
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Liêu Vĩnh Đào thì Triệu Quốc Đống cũng không xác định. Mặc dù Hùng Chính Lâm cũng đã gọi cho đối phương, nhưng ngay cả Hùng Chính Lâm cũng thừa nhận mình không chắc chắn mấy, hai người chỉ là quan hệ công việc. Nếu chuyện bình thường có lẽ có chút tác dụng, nhưng ở chuyện này hắn không thể hy vọng quá lớn.
Tề Hoa cũng không có quan hệ gì với Triệu Quốc Đống. Mặc dù y phụ trách mảng công nghiệp nhưng số lần đối phương tới Ninh Lăng là quá ít. Triệu Quốc Đống không ôm hy vọng. Đinh Sâm mặc dù đã có vài lần qua lại nhưng ở cấp độ vừa phải, nếu muốn xâm nhập thì cả hai như có tầng vô hình ngăn cách. Ở tình huống đó Triệu Quốc Đống thà tin đối phương ủng Đàm Lập Phong hoặc Long Ứng Hoa hơn.
Ngoài ra còn có Trưởng ban Tuyên giáo Hác Mộng Hiệp và tư lênh Quân khu Ba Kiên Cường. Hác Mộng Hiệp có ấn tượng tốt đối với hắn, nhưng đó là do lễ hội văn hóa khu vực trung tây mà thôi. Hác Mộng Hiệp cũng rất hứng thú với việc Ninh Lăng đẩy mạnh phát triển sự nghiệp văn hóa.
Hác Mộng Hiệp không phải người cố chấp, ở khía cạnh nào đó có quan điểm và cá tính khá giống Triệu Quốc Đống.*
Triệu Quốc Đống không hy vọng Ninh Lăng chỉ là thành phố công nghiệp toàn khói bụi, một đô thị không có chút lịch sử văn hóa. Hắn hy vọng có thể xây dựng Ninh Lăng thành một đô thị vừa phát triển mạnh về kinh tế vừa giữ được truyền thống dân tộc. Điểm này khá phù hợp với mục tiêu của Hác Mộng Hiệp.
Mà quan điểm và tính cách cố chấp của Hác Mộng Hiệp lại là điều có lợi cho Triệu Quốc Đống. Hác Mộng Hiệp có thể không để ý đến thái độ của người khác mà nói thẳng quan điểm của mình. Nếu không có bất ngờ xảy ra thì Triệu Quốc Đống tin Hác Mộng Hiệp sẽ ủng hộ mình.
Ngoài còn có tân Thường vụ tỉnh ủy, tư lệnh Quân khu Ba Kiên Cường. Người này mới tới không lâu nhưng làm Triệu Quốc Đống vui mừng đó là hắn nghe Quảng Thiên Cửu nói y học cùng Ba Kiên Cường. Vì thế khi Triệu Quốc Đống mặt dầy hỏi Quảng Thiên Cửu, Quảng Thiên Cửu chỉ nói một câu không vấn đề gì.
Triệu Quốc Đống tính qua thì thấy có bốn phiếu chắc chắn ủng hộ mình. Nếu Quảng Thiên Cửu có thể thuyết phục được Ba Kiên Cường, vậy hắn có năm phiếu, thêm phiếu của Hác Mộng Hiệp là đúng như hắn phân tích thì hắn nhất định sẽ không thất bại.
Nhưng trong đó có nhiều ẩn số. Chỉ cần Hác Mộng Hiệp không như hắn đoán, Ba Kiên Cường không nghe theo lời Quảng Thiên Cửu thì sao?
Hắn bây giờ cũng chỉ có thể cố hết sức còn đâu theo ý trời. Hắn không tìm ra cách làm nào khác nữa. Nghĩ đến chuyện Qua Tĩnh bây giờ ở trên Ban Tuyên giáo Trung ương có lẽ có sức ảnh hưởng với Hác Mộng Hiệp, nhưng hắn hỏi mãi lại thấy không ổn. Với tính cách của Hác Mộng Hiệp mà bị gây sức ép có lẽ sẽ phản tác dụng.
….
Cuộc điện này không ngắn, máy cũng đã hơi nóng lên.
Ứng Đông Lưu sớm biết chuyện lần này không hề đơn giản, nhưng nói thẳng như vậy lại làm y tức giận. Nếu là người khác thì Ứng Đông Lưu đã sớm dập máy rồi.
Theo người ngoài thì làm Bí thư tỉnh ủy là đứng đầu một nơi, ở trên mảnh đất này thì chỉ cần không đi ngược lại nguyên tắc chung là mọi việc đều do Bí thư tỉnh ủy khống chế trong tay. Nhưng chỉ ngồi trên vị trí này mới cảm thấy áp lực của nó lớn đến như thế nào.
Nhịn một lúc, miễn lo trăm ngày, nhịn cơn sóng dữ, trời yên biển lặng. Ứng Đông Lưu vẫn luôn nghĩ tới câu này để làm mình bình tĩnh lại.*
Ứng Đông Lưu rất kiên nhẫn nghe đối phương hoặc sáng tối đề cập, y vẫn không tỏ thái độ chỉ ừ ừ ra vẻ mình nghe ý kiến và đề nghị của đối phương. Nhưng sâu trong lòng Ứng Đông Lưu đã rất tức giận.
Anh dựa vào gì mà chỉ trỏ khi Tỉnh ủy chưa đưa ra ý kiến, thậm chí còn chưa tiến hành nghiên cứu. Anh cho rằng Tỉnh ủy tỉnh An Nguyên không hiểu rõ cán bộ bằng anh sao?
Ứng Đông Lưu có chút tức giận thầm mắng một câu.
Ứng Đông Lưu hôm nay rất buồn bực, một phần vì cuộc điện này, một phần là vì hai hôm trước cũng có cuộc điện không đầu không đuôi làm y khó chịu, kết hợp hôm nay làm y thiếu chút nữa không khống chế được mình.
Ứng Đông Lưu thấy tên Lăng Chính Dược kia hôm nay quá nông cuồng, mình đã tỏ ý tôn trọng nhưng tuyệt đối không phải là tuân theo ý kiến của y. Nhưng đối phương thì sao?
Ứng Đông Lưu lấy một tờ giấy xé mạnh rồi vò lại, ném vào sọt rác, đây là biện pháp y thường dùng để khống chế tâm trạng của mình.