Lộng Triều

Chương 59: Q.5 - Chương 59






- Lão Phương, giờ không phải là lúc bàn những chuyện này, chúng ta trở lại chủ đề của đồng chí Miêu đi. Phó chủ tịch Tân, phó chủ tịch Triệu, tôi thấy hai vị đều tham gia vào hạng mục khai phá cụ thể, liệu có thể đưa ra được lời giải thích cho vấn đề mà phó chủ tịch Miêu đưa ra đồng thời cũng giải thích luôn sự khó hiểu của mọi người hay không? Dù sao chuyện này cũng liên quan đến thu nhập tài chính của huyện chúng ta, nếu muốn huyện thu được ích lợi lớn hơn nữa thì cũng cần mọi người cân nhắc lợi và hại mới được.

Trâu Trì Trường mỉm cười, quét ánh mắt một vòng như trưng cầu ý kiến.

- Phó chủ tịch Triệu, tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong chuyện này thì cậu là người rõ ràng nhất, hơn nữa nói thật nếu muốn áp dụng phương thức nào phù hợp nhất để huyện chúng ta thu được ích lợi thì tôi có cảm giác như ngắm hoa trong sương mù. Dù sao ngày sau hạng mục này rốt cuộc có thể đạt được đến mức nào thì mọi người đều không nắm chắc.

Tân Tồn Hoán khẽ cười nói:

- Vậy nên mời cậu giới thiệu cho mọi người được không?

- Ừ, phó chủ tịch Triệu quen với tình hình nhất nên chắc cũng thấu triệt phương diện này, nói cho mọi người cũng tốt, tránh để ai nấy đều có cảm giác lọt vào trong sương mù và cảm thấy như có điều che giấu.

La Đại Hải bình tĩnh gật đầu đồng ý.

Bị La Đại Hải đâm một nhát, trong lòng Phương Trì Quốc bừng bừng lửa giận nhưng lại bị Trâu Trì Trường dùng ánh mắt ngăn lại. Còn Triệu Quốc Đống cũng hiểu rằng nếu mình không có mấy lời nói rõ thì sẽ dẫn tới những phiền toái không cần thiết cho bản thân, cái hương vị kẹp ở giữa này thật không thể thoải mái như kẹp ở giữa người phụ nữ được.

- Được, hạng mục này trước tiên là do tôi gặp phải khi đến Ủy ban tôn giáo tỉnh, bởi vì tôi quản lý thu hút đầu tư của huyện, mặc dù mấy tháng trước có hai hạng mục giao thông nhưng trên thực tế không trợ giúp gì đối với tài chính huyện ta, tôi đang cân nhắc xem làm thế nào để đưa xí nghiệp đầu tư cho Hoa Lâm chúng ta. Tôi vốn làm phó chủ nhiệm một năm khu Khai phát huyện Giang Khẩu thành phố An Đô, công tác chủ yếu cũng là thu hút đầu tư, chưa đầy một năm đã thu hút được hơn 20 xí nghiệp, kim ngạch xí nghiệp đầu tư vượt qua 10,3 triệu. Nhưng khi so sánh Giang Khẩu và Hoa Lâm thì tôi mới phát hiện ra rằng không thể so như vậy được, Giang Khẩu có hạng mục liên doanh giữa nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên và tập đoàn Daewoo, dựa vào ưu thế này thì rõ ràng sản nghiệp càng phát triển, có thể nói ngoài giai đoạn đầu là hỗ trợ tinh thần thì còn đâu sau này về cơ bản là nước chảy thành sông, các xí nghiệp tới sau này phần lớn là theo quán tính, ưu thế tập thể lại càng rõ ràng.

- Nhưng tình hình bên Hoa Lâm chúng ta thì lại không giống, không có cơ sở công nghiệp và sản nghiệp đặc sắc, tôi cũng từng mời một số mối quan hệ cũ bên Giang Khẩu sang đây xem nhưng bọn họ đều lắc đầu hỏi tôi rằng Hoa Lâm này có ưu thế ở điểm nào, bọn họ tới đây đầu tư là muốn thấy hiệu quả và lợi ích và sẽ có tiền lời chứ không thể tới để ném tiền xuống nước. Tôi nói rằng sức lao động rẻ, giá đất rẻ, huyện có chính sách ưu đãi thì bọn họ trả lời rằng đây là điều kiện cơ bản nhất, căn bản không thể gọi là ưu thế được, chỉ cần tìm bất cứ huyện nào trong tỉnh cũng đều có thể thỏa mãn điều kiện giống như vậy, nếu chúng ta muốn thu hút đầu tư thì phải có tính đột phá, xuất ra được cái gì đó mà khiến cho tim đập người khác phải thình thịch!

Triệu Quốc Đống uống một ngụm trà, nhấp nhấp miệng, nếu đã cho mình một cái đài cao, cho mình một cơ hội để thể hiện tài ăn nói của mình thì hắn đương nhiên không bỏ qua, cơ hội gột rửa não đám lãnh đạo ngồi dưới này thật sự hiếm khi mới có được.

- Lúc mới tới Hoa Lâm thì tôi đã từng báo cáo với bí thư Trâu và chủ tịch La, muốn thu hút đầu tư thì nhất định phải có tính tiên phong, đột phá thì mới khiến người khác cảm thấy đến chỗ chúng ta đầu tư thì có thể có lợi, hơn nữa còn kiếm được nhiều tiền. Bọn họ không đến thì người khác sẽ đi trước mà đoạt lấy, chỉ khi nào xây dựng được một bầu không khí như vậy thì mới thực sự hình thành một vòng tuần hoàn thu hút đầu tư, cả hai vị lãnh đạo đều tán đồng quan điểm của tôi. Sau khi thu hút đầu tư thất bại thì tôi luôn nghĩ xem rốt cuộc là Hoa Lâm chúng ta có gì khác biệt hoặc là không thể so được với địa phương khác.

Bởi vì tuổi tác và thân thể của Hồ Kiều nên còn phải suy xét một chút, hắn còn không nghĩ nhiều như vậy, không ngờ Trâu Trì Trường lại nói ra ở trên hội nghị này, gần như là không cho mình thời gian để suy nghĩ châm chước.

- Vốn vấn đề nhân sự phải để hội nghị thường vụ huyện ủy nghiên cứu nhưng hạng mục ở khu danh lam thắng cảnh du lịch núi Hốt Luân xã Kỳ Lân rất trọng yếu đối với phát triển kinh tế huyện ta hai năm tới. Đồng thời cũng vì cải cách cho hạng mục thu hút đầu tư lớn nhất của huyện ta, tạo hình tượng có tác dụng hết sức quan trọng đối với huyện ta sau này, cho nên tôi cảm thấy cần đưa việc điều chỉnh nhân sự về phương diện này lên hội nghị liên tịch để thảo luận. Phó chủ tịch Triệu, công tác giai đoạn đầu của hạng mục này vẫn luôn do cậu thực thi, cậu có người nào thích hợp để chọn làm bí thư khu ủy khu Mã Thủ và bí thư Đảng ủy trấn Mã Thủ hay không?

Trâu Trì Trường vừa dứt lời thì La Đại Hải liền ý thức được vấn đề có hơi kỳ quái.

Quyền nhân sự vẫn do Trâu Trì Trường nắm giữ, cùng lắm cũng chỉ cần trưng cầu ý kiến của Phương Trì Quốc và Địch Hóa Dũng là được, mà Địch Hóa Dũng thuần túy chỉ là kẻ phụ họa cho Trâu Trì Trường cho nên mặc dù hắn là một phó bí thư huyện ủy kiêm chủ tịch huyện nhưng không có được bao nhiêu quyền lên tiếng về mặt nhân sự. Bắt đầu từ khi nào mà Trâu Trì Trường lại trưng cầu ý kiến một phó chủ tịch huyện thế nhỉ? Cho dù Triệu Quốc Đống được phân công quản lý công tác này thì cũng không có khả năng!

La Đại Hải thấy trong lòng hơi lành lạnh, hắn thật không ngờ Triệu Quốc Đống lại cấu kết với Trâu Trì Trường, hơn nữa Trâu Trì Trường lại còn lên tiếng như vậy thì rõ ràng là có đi có lại, chiêu thức này có thể nói là âm tàn độc ác, Trâu Trì Trường vì muốn làm tan rã hành động của mình gần đây mà dùng đến chiêu thức rút củi dưới đáy nồi.

Triệu Quốc Đống cũng tức anh ách, Trâu Trì Trường này thật đúng là âm độc, đầu tiên là giao quyền chủ động trên hội nghị liên tịch này giao cho mình, vốn tưởng rằng trưởng ban tổ chức Địch Hóa Dũng sẽ đề xuất ý kiến mang tính định hướng còn mình chỉ cần chọn lúc thích hợp đẩy nhân tuyển ra thôi. Không ngờ hắn trực tiếp đá quả bóng đến trước mặt mình, điều này rõ ràng là muốn khơi mào mâu thuẫn giữa mình và La Đại Hải.

Triệu Quốc Đống hừ lạnh trong lòng một tiếng, lúc này mà lùi bước thì sẽ chỉ khiến người bên Trâu Trì Trường khinh thị và bên La Đại Hải đắc ý, tên Trâu Trì Trường này đã xuất chiêu đùa giỡn mình như vậy thì cũng đừng trách ta đây không nể mặt.

- Có!

Triệu Quốc Đống trầm giọng đáp rõ ràng:

- Nếu bí thư Trâu đã trưng cầu ý kiến của tôi thì tôi xin nói nhân tuyển trong suy nghĩ của mình. Bí thư Đảng ủy xã Kỳ Lân là Vương Nhị Khải có kinh nghiệm cơ sở phong phú, tác phong cũng đã thử thách, lại đã từng làm cán sự tổ chức ở khu Mã Thủ, là một nhân tuyển chuyên nhất làm bí thư khu ủy Mã Thủ kiêm bí thư Đảng ủy trấn Mã Thủ. Còn đồng chí Quế Toàn Hữu thì lại rất quen thuộc với tình hình xã Kỳ Lân, có uy vọng rất cao trong quần chúng nên tôi đề nghị nếu như điều đồng chí Vương Nhị Khải làm bí thư khu ủy khu Mã Thủ kiêm bí thư Đảng ủy trấn Mã Thủ và bổ nhiệm đồng chí Quế Toàn Hữu làm bí thư Đảng ủy xã Kỳ Lân. Còn đồng chí phó chánh văn phòng ủy ban Du Minh Phú có tác phong giản dị, trình độ lý luận cao, vẫn luôn theo tôi làm công tác ở khu Khai phát danh lam thắng cảnh du lịch Hốt Luân xã Kỳ Lân nên quen thuộc tình hình, do đó tôi kiến nghị có thể điều đồng chí Du Minh Phú tới xã Kỳ Lân trợ giúp công tác với đồng chí Quế Toàn Hữu.

Bất luận là Trâu Trì Trường hay La Đại Hải thì đều bị chiêu thức không theo quy củ này của Triệu Quốc Đống làm cho mơ hồ, có kiểu đề cử chọn người như này sao?

Trâu Trì Trường thì lại càng tức giận, về cơ bản thì hắn cho phép Vương Nhị Khải đảm nhiệm bí thư khu ủy khu Mã Thủ kiêm bí thư Đảng ủy trấn Mã Thủ nhưng bí thư Đảng ủy xã Kỳ Lân chưa đến lượt tên Triệu Quốc Đống này khoa chân múa tay chứ không cần phải nói hắn lại còn tiện tay an bài Du Minh Phú. Thế này thật đúng là loạn quyền đánh chết sư phụ già, bà già tám mươi bị hài nhi hất ngã.

La Đại Hải ngẩn người liếc trộm vẻ mặt của Trâu Trì Trường, tuy rằng thần sắc của Trâu Trì Trường không đổi nhưng ánh mắt tức giận của đối phương không thoát khỏi quan sát của La Đại Hải. Xem như Trâu Trì Trường muốn tính kế Triệu Quốc Đống nhưng lại bị Triệu Quốc Đống dùng chiêu thức ngoài dự kiến đánh loạn khiến cho đâm lao phải theo lao. Tuy rằng hắn không biết giữa Trâu Trì Trường và Triệu Quốc Đống có móc nối gì nhưng hiển nhiên hai người cũng không ăn nhịp, lúc này không thể bỏ qua cơ hội này được, nhất là tên Vương Nhị Khải kia từ trước đến nay không cùng đường với Trâu Trì Trường sao?

- Trưởng ban Địch, hãy nói ý kiến của đồng chí đi.

Ánh mắt của Trâu Trì Trường như đông cứng lại, trong lòng mặc dù muốn chèn ép sự kiêu ngạo của Triệu Quốc Đống lại nhưng nghĩ lại thì thấy cho dù bác bỏ Triệu Quốc Đống thì có ý nghĩa gì chứ? Ngoại trừ việc Triệu Quốc Đống sinh lòng hiềm khích thì sẽ chỉ làm trò cười cho La Đại Hải, như vậy không bằng nhường Triệu Quốc Đống một lần để lưu lại giao tình sau nay. Dù vậy trong lòng hắn cũng phải thầm khen Triệu Quốc Đống đúng là kẻ biết chộp giật cơ hội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.