Lộng Triều

Chương 60: Q.18 - Chương 60






Mấy người thảo luận đến gần tối đêm, điều chỉnh kết cấu sản nghiệp liên quan tới tình hình kinh tế quốc tế và trong nước, có nhiều vấn đề cần cân nhắc. Mà dân ý trong nước cũng nghi ngờ tính chủ đạo của công ty nhà nước trong nền kinh tế quốc dân, yêu cầu phải cải cách các ngành sản xuất lũng đoạn càng lúc càng lớn.

Bản thảo quy hoạch chỉnh hợp ngành thép hai tỉnh Ký, Lỗ và rất nhanh lấy hình thức quyết định của ủy ban tỉnh trình lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Nếu như không phải lúc trước có một chút vấn đề từ Triệu Quốc Đống thì có lẽ bây giờ đã báo lên. Đối mặt với ý đồ thống nhất sát nhập này cũng làm cho mấy vị Thủ tướng, Phó thủ tướng cảm nhận được sự gây sự của các tập đoàn nước ngoài.

Những dư luận dân gian không phải là vui vơ, tập đoàn thép Thống Nhất có thể rơi vào tay tập đoàn nước ngoài làm cho rất nhiều công ty tư nhân nổi tiếng đều than khóc, nhất là lãnh đạo tập đoàn Thống Nhất không hề khách khí chỉ ra đúng là do hai tập đoàn dầu khí lớn nhất nước lũng đoạn con đường nhập khẩu khiến cho tập đoàn Thống Nhất không thể thông qua con đường bình thường đạt được xăng dầu, mà không thể không thông qua thị trường quốc tế để mua, như vậy mới kinh doanh thua lỗ.

Cách nói này tạo thành tiếng vang rất lớn trong ngành kinh tế cả nước. Không ít chuyên gia kinh tế và dơ luận truyền thông đều đồng thanh kêu lên mấy tập đoàn dầu khí hàng đầu cả nước nội chiến nên tập đoàn nước ngoài được lợi, cho rằng sự lũng đoạn của công ty nhà nước trong lĩnh vực năng lượng sẽ khiến cho các tập đoàn nước ngoài tiến mạnh vào thị trường Trung Quốc, các tập đoàn nước ngoài, tập đoàn nhà nước sẽ treo cổ công ty tư nhân trong ngành kinh doanh xăng dầu, mà cuối cùng đến lượt công ty nhà nước bị tập đoàn nước ngoài khiêu chiến cũng sẽ thất bại thảm hại.

Mấy tập đoàn dầu khí lớn của Trung Quốc bị tập đoàn nước ngoài khiêu chiến chưa chắc đã thảm bại, nhưng mở ra cạnh tranh nhất định sẽ khiến cho các công ty nhà nước này gặp áp lực khổng lồ, xúc tiến bọn họ cải thiện tình hình kinh doanh mà không phải chỉ trông mong chính sách quốc gia bảo vệ bọn họ. Mà công ty tư nhân tham gia cạnh tranh nữa thì kết quả có lợi nhất chính là người tiêu dùng.

Đúng là do phê bình từ nhiều hướng làm cho Trung ương không thể không một lần nữa xem xét chính sách đặt ra ban đầu có tồn tại sai lầm không, có phải là cân nhắc quá nhiều giữa an toàn ngành nghề cùng với sự sinh tồn của công ty nhà nước không? Sau đó quên đi suy nghĩ cho công ty tư nhân và người tiêu dùng.

Đương nhiên muốn giải quyết vấn đề này không phải một lần là xong, mỗi lần thay đổi chính sách đều ảnh hưởng rất rộng lớn, phải cân nhắc tất cả các lợi ích nhưng chỉ cần ý thức vấn đề này thì có thể lấy biện pháp đền bù.



Trần Hàn Phong bay từ Thanh Ninh về mà có chút đắc ý.

Trong quá trình đàm phán với ủy ban tỉnh Tây Hải, y rõ ràng đưa ra việc chính sách quốc gia có thể mang đến vài biến hoá, sẽ ảnh hưởng lớn đến hạng mục đầu tư của hóa chất Á Châu vào Tây Hải. Điều này đương nhiên làm cho chính quyền Tây Hải lo lắng.

Trần Hàn Phong trong lúc nói chuyện với lãnh đạo liên quan ủy ban tỉnh Tây Hải cũng lén đề cập đến hóa chất Á Châu đang gặp phải khó khăn, chủ yếu là do thái độ của một số lãnh đạo các bộ ảnh hưởng đến ngành phân bón, đương nhiên đối phương cũng hiểu ý, tỏ vẻ sẽ nhanh chóng lấy danh nghĩa ủy ban tỉnh Tây Hải để phản ứng tình hình lên Quốc vụ viện và Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, yêu cầu ổn định thị trường phân bón, đảm bảo tính tích cực của các công ty trong ngành sản xuất này.

- Tổng giám đốc, bên kia thế nào rồi?

Báo cáo xong tình hình của mình bên Tây Hải, Trần Hàn Phong có chút đắc ý, ngay cả nhà cũng không về mà chạy thẳng tới văn phòng Lưu Thiện Đức, chính là y muốn tìm hiểu tiến triển ở bên này.

Tập đoàn kia mặc dù không phải chuyên môn sản xuất phân bón nhưng đó là công ty có sức ảnh hưởng nhất đối với Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại Quốc gia, Hoa Đầu có hạng mục đầu tư phân bổ trong cả nước, ở Tây Cương cũng có hạng mục đầu tư của Hoa Đầu, vì đảm bảo quyền khống chế nhập khẩu thậm chí nguồn nguyên liệu trong cả nước, Lưu Thiện Đức đồng ý để Trần Hàn Phong bay tới Thanh Ninh đàm phán với ủy ban tỉnh Tây Hải, yêu cầu chính quyền Tây Hải báo cáo lên Quốc vụ viện đề nghị ổn định ngành phân bón trong nước, tránh cho vì chính sách thay đổi mà ảnh hưởng tính tích cực của các công ty đầu tư.

Mà Lưu Thiện Đức cũng tích cực liên lạc với các công ty nhà nước lớn trong lĩnh vực sản xuất phân bón như Trung Hải, Hoa Đầu, tập đoàn nông nghiệp Trung Quốc, tập đoàn Hoa Khẩn… hy vọng có thể có ý kiến nhất trí. Theo ý kiến của Trần Hàn Phong và Lưu Thiện Đức, mấy tập đoàn kia cũng là người có lợi do thể chế hiện tại, có quyền khống chế nguồn nguyên liệu trong tay chính là điều mấy phương mong muốn. Cứ như vậy các công ty có thể thông qua các loại con đường gây áp lực với bên trên, khiến bên trên khi đưa ra chính sách cần phải cân nhắc thái độ của công ty nhà nước.

Mặc dù không đến mức là bức ép nhưng dù sao công ty nhà nước cũng có trách nhiệm gánh vác an toàn ngành nghề quốc gia, tin rằng Trung ương cũng phải lắng nghe ý kiến của công ty nhà nước, không thể chỉ dựa vào cái gọi là dân ý xã hội hoặc một ít cán bộ lãnh đạo hy vọng lấy lòng công ty tư nhân mà có quyết định.

- Hàn Phong, tôi sợ là có chút vấn đề. Thái độ của ba tập đoàn kia khá rõ ràng, nhưng tôi cảm thấy bên Trung Hải khá mập mờ, luôn thấy như là không muốn tỏ rõ thái độ.

Lưu Thiện Đức nhíu mày, hai tay khoanh lại, một bên đi quanh phòng, một bên suy nghĩ mà nói.

- Trung Hải mấy năm nay vẫn một mực đầu tư ở trong nước nhưng không có đột phá mấy. Anh cũng biết hạng mục ở Tây Hải bọn họ cũng muốn xen vào nhưng lúc ấy chúng ta không đồng ý. Lúc ấy tôi còn chủ động nói với bọn họ là giai đoạn hai của hạng mục Tây Hải thì có thể cân nhắc cho bọn họ tham gia, nhưng anh đoán xem tổng giám đốc Thôi bên họ nói như thế nào?

Trần Hàn Phong lắc đầu nhưng trong lòng lại trầm xuống.

- Y nói mình cần cân nhắc kỹ. Hừ, anh nói trong này có phải có vấn đề khác thường không?

Lưu Thiện Đức sa sầm mặt nói:

- Tôi lo nếu lần này thật sự có tình huống thì hơn phân nửa sẽ là từ trên người Trung Hải.

Pháo đài thường là bị công phá từ bên trong, xuất hiện vấn đề thường là chỗ yếu kém nhất.

Trần Hàn Phong suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tổng giám đốc, sợ rằng chỉ tìm Thôi Thiên Đức là không được, phải tìm tổng giám đốc Uông của bọn họ. Tôi tin y cũng ngửi được mùi. Ngành sản xuất phân bón chẳng qua là một lĩnh vực nhỏ, nhưng nếu như đạt đột phá thì sẽ dẫn tới nhiều ngành nghề khác. Tôi không tin bọn họ không thấy vấn đề này.

- Ừ, anh nói điểm này cũng có lý, tôi cũng định như vậy, nhưng tôi lo không phải việc này.

Lưu Thiện Đức thở dài một tiếng:

- Tôi lo là bên trên.

Trần Hàn Phong giật mình, chăm chú nhìn lãnh đạo:

- Tổng giám đốc, ngài lo bên trên đã có quyết định.

- Ừ, anh nghĩ xem, họ Triệu liên tiếp phát biểu, nghe nói Tề Lỗ cũng đã hỏi Quốc vụ viện nhưng Quốc vụ viện không có câu trả lời rõ ràng, tại sao lại như vậy? Thái độ này rất vi diệu.

Mắt Lưu Thiện Đức lóe lên như nghiền ngẫm vấn đề trong đó.

- Điều này nói rõ Quốc vụ viện không phải không biết việc này, mà biết nhưng không tỏ rõ thái độ, vậy còn chờ gì? Không phải là chờ Triệu Quốc Đống thu lại quan điểm của mình chứ?

- Tổng giám đốc, có lẽ Quốc vụ viện đang tìm hiểu hoặc là lắng nghe ý kiến của công ty nhà nước chúng ta…

Trần Hàn Phong trầm ngâm một chút mới nói.

- Khả năng này có nhưng bên trên không cần tìm hiểu thái độ của chúng ta, hơn nữa chuyện qua lâu như vậy mà Quốc vụ viện mãi vẫn không hỏi gì chúng ta cơ mà. Bên Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại Quốc gia nhưng thật ra cho một ít lời an ủi, nhưng ủy ban vẫn là ngành phối hợp, có thể tạo được bao tác dụng chứ?

Lưu Thiện Đức hít sâu một hơi nói:

- Tôi sợ chúng ta phí công, không chừng còn phản tác dụng, Trung ương có lẽ còn sớm có dự định, bây giờ có lẽ là đang chờ thời cơ mà thôi.

- Không bi quan đến như vậy chứ tổng giám đốc. thể chế hiện nay là trải qua nhiều năm mới có thể xác định, ít nhất hiện nay nó vẫn phát huy tác dụng chính, đảm bảo nhu cầu sản xuất của các công ty, đảm bảo nhu cầu sản xuất nông nghiệp, chẳng lẽ Trung ương không thấy?

Trần Hàn Phong vừa như thuyết phục Lưu Thiện Đức, vừa như an ủi chính mình.

- Đột nhiên thay đổi cơ chế thì có thể khiến cả ngành sản xuất trở nên hỗn loạn, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sản xuất nông nghiệp.

- Ừ, chỉ hy vọng như vậy thôi, anh về nghỉ chút đi.

Trần Hàn Phong vừa đi, Lưu Thiện Đức không yên tâm lắm nên gọi điện cho Lỗ Văn Tương:

- Văn Tương, tôi thấy suy nghĩ của anh đúng, lần này Trung ương sợ là hạ quyết tâm, không chừng sẽ thí điểm ở ngành phân bón. Bên này chúng ta cố hết sức nhưng không thể ôm hy vọng quá lớn, bên kia cũng phải nắm chắc, một khi chính sách quốc gia rõ ràng không chừng giá bên kia sẽ tăng cao.

Lỗ Văn Tương bên kia rất mừng rỡ, lập tức đáp ứng tiến hành đàm phán với bên phía Canada, ngoài ra cũng tìm kiếm ba công ty tư nhân khác để đầu tư vào hạng mục không nhỏ bên Canada, thực hiện nhanh chóng ký hợp đồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.