- Dì, dì nói gì cơ? Tiểu Vĩ bị bắt? có lầm không ạ? Nó là công an thì phải là nó bắt người, sao bây giờ lại bị người bắt.
Tôn Lôi gần như không tin vào tai mình. Dì của cô hình như ít khi mềm yếu như vậy, ở nhà luôn là người cứng rắn, không biết bố cô trước đó sao lại chú ý người phụ nữ này. Cô cũng không có tình cảm tốt với người phụ nữ này. Từ lúc biết chuyện cô không gọi là mẹ mà gọi là dì.
Giọng của đối phương trong điện thoại tỏ rõ sự uể oải, chỉ hỏi Tôn Lôi ở đâu. Sau khi biết Tôn Lôi ở Trường Sa liền bảo Tôn Lôi mau tới Ninh Lăng, xem có biện pháp giúp Tôn Vĩ giải quyết việc này không?
- Dì, không phải chứ? Chuyện này đáng lẽ không phải vấn đề mới đúng mà. Bố con không phải làm ngành này sao? Chẳng lẽ không có biện pháp?
Tôn Lôi đúng là không thể tin nổi ở Ninh Lăng mà còn có chuyện bố, dì mình không giải quyết được.
Tôn Lôi vừa nỏi liền lập tức nghe thấy lời oán giận của bà dì, nói gì bố cô không đáng một đồng làm Tôn Lôi có chút hối hận sao nói đến việc này.
Khó khăn lắm mới kéo lại đề tài, Tôn Lôi chỉ có thể lập tức nói sẽ đến Ninh Lăng. Mặc dù cô có quan hệ bình thường với em cùng cha khác mẹ nhưng đó cũng là em ruột cô.
Tôn Lôi tự tin mình có quan hệ khá tốt với mọi người. Cô ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy mà có chút danh tiếng, nếu không có vài người bạn theo chính trị là không thể. Cô nghĩ đến ở tỉnh An Nguyên hình như có mấy người bạn có năng lực. Cô không tin việc nhỏ này không xử lý được.
Mấy tiếng chạy đến Ninh Lăng, Tôn Lôi không ngừng gọi cho bạn. Bạn cô mới đầu nghe thấy đều cười nhạo cô ngay cả việc này cũng cần người giúp, đây là coi thường năng lực của bọn họ, đều vỗ ngực nói vài giây là giải quyết xong.
Không ngờ từ Trường Sa đến Ninh Lăng mất hơn năm tiếng mà đám bạn trước còn khoe khoang giờ lại nói với giọng không tự tin, cuối cùng thậm chí còn trốn tránh làm cô cảm thấy việc này không dễ giải quyết.
Nhưng tình hình sự việc rất rõ ràng, rất đơn giản. Tôn Lôi thật đúng là muốn xem đối phương là thần tiên ở đây mà có bản lĩnh lớn đến vậy, sao lại muốn ép em cô vào chỗ chết. Cô dùng bao quan hệ đều vô ích.
Khi bố cô gọi điện tới nói có thể dính đến một vài người, Tôn Lôi ngẩn ra. Triệu Quốc Đống, chẳng lẽ là anh trai của Đức Sơn?
…
Triệu Quốc Đống nhận được điện của Đức Sơn đúng là không biết nói gì nữa. Một nhân vật nhỏ như vậy mà có thể dính tới người nhà hắn. Triệu Quốc Đống dù như thế nào cũng không nghĩ đến thằng họ Tôn kia lại là em trai của Tôn Lôi.
- Đức Sơn, chú có ý gì mà gọi cho anh?
- Anh, em có thể có ý gì? Không phải mong anh giơ cao đánh khẽ ư? Tôn Lôi mặc dù đã chia tay với em mấy năm nhưng là người tốt, em và cô ấy vẫn có liên lạc, em có chuyện gì cũng có thể tâm sự với Tôn Lôi cho nên ..
- Hừ, vì thế người ta vừa tìm tới, chú lại vỗ ngực nhận ngay sao?
Triệu Quốc Đống cười cười chế nhạo.
- Anh, đâu có đến mức như vậy ạ. Em chỉ là thấy Tôn Lôi tốt, đây cũng không phải việc gì lớn mà. Nếu là phạm tội em dám tìm anh nói chuyện sao?
Đức Sơn cười ha hả nói:
- Hay là anh nói cho nó vào tù vài hôm là được mà.
- Hừ, em trai Tôn Lôi vẫn chưa biết điều nên mới phải tìm người giúp như vậy. Anh thấy thằng đó còn gây không ít chuyện cho Tôn Lôi. Hừ, tưởng mình là nhân vật tai to mặt lớn sao, nhưng cuối cùng thì như thế nào? Có giỏi tự mình gánh vác, tìm người trong nhà ra mặt có bản lĩnh gì?
Triệu Quốc Đống khinh thường nói:
- Anh coi thường nhất là loại này, không biết mình là gì.
- Anh, chuyện sau này chúng ta không quản được, lần này anh giúp một chút được không?
Đức Sơn cũng khá biết chuyện, biết ông anh mình chưa chịu bỏ thì nhất định có khó khăn. Cho nên y cũng không dám nói thả người, chỉ bảo ông anh nghĩ biện pháp.
- Hừ, nếu là vụ án an ninh trật tự thì nếu muốn hòa giải cũng phải thật lòng nhận sai, được người bị hại tha thứ. Nếu không làm được thì mai nó chịu khó vào trại tạm giam đi.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
…
- Quốc Đống, em đã xem rồi, em gái em không bị thương, bạn trai nó chỉ bị vài đấm vào vai, chảy máu mũi mà thôi. Em thấy nếu đối phương thật lòng nhận lỗi thì chúng ta cũng có thể bỏ qua, mời cơ quan công an xử lý nhẹ là được.
- Em có phải là thấy anh sẽ có phiền phức nên lo lắng không?
Triệu Quốc Đống nở nụ cười.
- Không, Quốc Đống, em cũng đã nghĩ thứ nhất chuyện làm lớn sẽ ảnh hưởng không tốt đến em gái em, dù sao bọn nó cũng là sinh viên. Thứ hai, thương tích không quá nghiêm trọng. Thứ ba em không nghĩ vì người khác cho rằng chúng ta là bạn học nên anh mới không bỏ qua cho người khác.
Mễ Á lắc đầu nói.
Mễ Á không biết người phụ nữ kia sao tìm được mình, nhưng cô rất nhanh nhận ra đó là nữ ca sĩ nổi tiếng Tôn Lôi.
Đối phương tỏ vẻ xin lỗi làm Mễ Á có chút kinh ngạc, đến cuối cùng còn thiếu chút nữa quỳ xuống với cô. Mặc dù cô không biết đối phương có phải đóng kịch hay không nhưng có thể làm được như vậy thì đã là nằm ngoài suy đoán của cô.
Kết quả cũng trở nên thuận lợi, Mễ Á coi như chấp nhận thỉnh cầu của Tôn Lôi.
- Nếu là ba nguyên nhân này thì anh nghĩ em không cần lo lắng, cứ theo pháp luật mà làm. Anh cũng chào đón bọn họ có thể đi theo trình tự tố tụng. Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng có thể phụ trách việc này.
Triệu Quốc Đống cười nói. Khi đối mặt với Tào Ninh hắn cũng nói như vậy. Hắn có thể nhường một cách thích hợp nhưng cũng không phải vì cảm thấy sợ ai mà phải trên hai điều kiện. Đó chính là đối phương chủ động xin lỗi, người bị hại chấp nhận bỏ qua và nhận lời xin lỗi. Nếu không làm được thì dù là ai hắn cũng không nể mặt.
- Không Quốc Đống, em cảm thấy chuyện này cũng không có gì quá. Đúng là lúc đầu bọn họ quá đáng, em cũng rất quan trọng. Đối phương còn là cảnh sát nhưng sau đó em cảm thấy chúng ta cần tỉnh táo cân nhắc vấn đề, dù sao đối phương có thân phận không bình thường, có lẽ tạm giam vài ngày sẽ khiến y mất công việc.
- Nhưng em có nghĩ là em mà nhường thì đối phương sẽ nghĩ không chuyện gì y không xử lý được không?
Triệu Quốc Đống nói.
- Không, em tin y sẽ có bài học và thu lại tính cách.
Mễ Á rất bình tĩnh nói.
- Ồ, đây hình như không giống tính cách của em thì phải.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Hắn cũng biết chủ yếu là do Tôn Lôi tới tìm Mễ Á, đây cũng là kết quả khá hợp lý.
- Nhưng đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Mễ Á cười nói:
- Quốc Đống, tâm ý của anh em xin ghi nhận, em cũng phải suy nghĩ cho em gái em mà. Nó dù sao cũng là sinh viên, còn mấy năm học.
Dơ gật đầu, thực ra Vân Bạc cũng gọi điện cho hắn nói mấy tên kia ở trong đồn công an là như thế nào. Đầu tiên bọn chúng nghĩ thoáng cái là ra nhưng mãi không được nên cảm thấy vấn đề nghiêm trọng, cuối cùng là sợ hãi.
- Được rồi, nếu em đã quyết định như vậy thì anh có thể thông báo Cục Công an, bảo đối phương tự nhận lỗi bằng văn bản, phải cho bọn chúng biết trên đời này không có chỗ cho đám rác rưởi như chúng hoành hành ngang ngược.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đúng là rất xấu hổ, em đến Ninh Lăng mà lại gặp việc này. Xem ra Ninh Lăng còn cần cải thiện hoàn cảnh an ninh trật tự.
- Không Quốc Đống, nói thật em thấy cảnh sát Ninh Lăng rất tốt, nhất là những gì em thấy và nghe được ở đồn công an cảng Ninh Lăng. Có thể làm được như bọn họ, em thấy đã là đáng quý. Ít nhất bọn họ giữ được đúng lương tâm của mình.
Mễ Á đây là thật lòng nói.
- Chức trách của ngành chính pháp thì tôi nghĩ mọi người đều rõ, tôi sẽ không nói nhiều. Tôi muốn nahans mạnh một điểm đó chính là từng khu vực, từng giai đoạn có công việc trung tâm khác nhau. Mà đối với Ninh Lăng chúng ta bây giờ chủ yếu tập trung chính vào phát triển kinh tế, đề cao cuộc sống nhân dân, điểm này sẽ không thay đổi. Mà đối với hệ thống chính pháp thì công việc trung tâm của các đồng chí đó chính là đảm bảo sự ổn định cho phát triển kinh tế.
- Tôi cảm thấy công tác chính pháp thời gian gần đây đã khởi sắc, nhất là cơ quan công an triển khai mấy lần hành động đạt kết quả tốt. Bí thư Lam Quang và Cục trưởng Nguyên Sinh khi báo cáo với tôi những điểm khó khăn trong tình hình an ninh trật tự của Ninh Lăng, tôi cảm thấy Đảng ủy Cục Công an đã tốn nhiều công sức trong việc này….
- Trong một lần ngẫu nhiên đi tới một đồn công an, tôi cảm thấy đội ngũ đơn vị này mặc dù có chút khuyết điểm nhưng vẫn kiên quyết chấp hành quy định của ngành. Tôi hy vọng Đảng ủy Cục Công an phải kiên trì tác phong này, tiếp tục thực thi phong cách này. Tòa án, Viện kiểm sát thị xã cũng nên học tập Cục Công an ở điểm này.
….
Hội nghị công tác chính pháp toàn thị xã tiến hành với tất cả cán bộ từ cấp Phó Trưởng phòng tiến trở lên đều tham gia.
Đoàn người đứng trước hội trường cho đến khi xe Audi biển 96 rời đi, Lam Quang lúc này mới nở nụ cười nói với Mã Nguyên Sinh:
- Lão Mã, làm rất tốt. Bí thư Triệu hiếm khi khen ngợi công tác một đơn vị như vậy.
- Bí thư Lam, đây là do sự lãnh đạo anh minh của ngài nên chúng tôi mới đạt được thành tích này.
Mã Nguyên Sinh cười ha hả nói.
Hôm nay Bí thư Thị ủy nhận định công việc của Cục công an làm Mã Nguyên Sinh rất đắc ý. Y biết ngoài việc Cục công an triển khai mấy hành động, Bí thư Triệu cũng rất hài lòng việc xử lý ở cảng Ninh Lăng.
- Được rồi, anh đừng quá khiêm tốn. Gần đây thành tích của Cục công an là rất rõ ràng. Bí thư Triệu là người trong mắt không có hạt cát, anh làm tốt thì đưa ra yêu cầu gì cũng được, làm kém thì anh chuẩn bị ăn mắng đi.
Lam Quang dạo gần đây có quan hệ tốt với Mã Nguyên Sinh.
- Được rồi, hôm nay anh phải mời khách đó, mọi người đừng tiết kiệm cho anh ta.
…
Tâm trạng Triệu Quốc Đống thời gian này cũng khá vui vẻ.
Sau khi chuyện ở cảng Ninh Lăng xử lý xong, Tào Ninh cũng gọi tới nói Ninh Lăng xử lý tốt. Vị Phó chủ tịch tỉnh này mặc dù khá khách khí nhưng Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận sự xa cách của đối phương.
Đám người Bối Thiết Lâm cũng gọi tới cảm ơn làm Triệu Quốc Đống có chút đỏ mặt.
Không ai ngờ chuyện nhỏ lại thành như vậy.
Rất cuộc là ai giúp ai cũng khó nói.
Theo lý thuyết hắn nên ở lại ăn cơm với Cục công an, nhưng chiều nay hắn có cuộc gặp rất quan trọng nên không thể vội vàng chạy lên An Đô.
Tỉnh ủy đã chính thức phê duyệt Mao Bình làm Bí thư đảng ủy Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thị xã. Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thị xã cũng đã đề cử Mao Bình làm Phó chủ tịch, chỉ chờ đến cuộc tuyển cử cuối năm của Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thông qua là xong. Vậy chức Trưởng ban Tuyên giáo của Mao Bình cũng sắp mất, cần nhanh chóng xác định người.
Hơn nữa còn vấn đề Lưu Như Hoài chính thức làm Bí thư Quận ủy Tây Giang và vào Thường vụ thị ủy. Hiện nay Triệu Quốc Đống cần Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nhanh chóng xác định hai thường vụ cho mình.
Bí thư Thị ủy Ứng Đông Lưu muốn nghe báo cáo công việc của Ninh Lăng trong thời gian này. Trưởng ban thư ký Đan Kiến Phương gọi cho hắn, hai người cũng nói chuyện vài câu. Dương Kính Quang nói rõ Bí thư Ứng muốn nghe báo cáo công việc gần đây của Ninh Lăng. Dương Kính Quang trọng điểm bảo Bí thư Ứng muốn xem suy nghĩ phát triển kinh tế của Ninh Lăng.
Vì chuyện này khiến Triệu Quốc Đống không thể không tạm thời đẩy việc tiếp đón đoàn khách đầu tư từ khu vực Trường tam giác sang cho Chung Dược Quân phụ trách.
Vân Duệ cũng chuẩn bị cho hắn tài liệu khá chi tiết nhưng Triệu Quốc Đống không quá hài lòng.
Bản báo cáo này mang sang đọc ở Đại hội đại biểu nhân dân hoặc Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thì còn được, đưa ra trước mặt Bí thư tỉnh ủy thì có vẻ hơi kém một chút. Triệu Quốc Đống đương nhiên sẽ không đọc theo bản báo cáo này, nhưng có bản tài liệu này ít nhất cũng tiện cho hắn tự nhiên phát huy trong cuộc nói chuyện.
Triệu Quốc Đống ngồi trên xe không ngừng suy nghĩ cảm thấy tất cả đã nằm trong đầu mình, hắn mới yên tâm.
Đây coi như tổng kết nhỏ sau ba tháng nhận chức của mình. Xem ra Bí thư Ứng vẫn không quá yên tâm khi đưa mình tới Ninh Lăng, xem mình có thể khống chế tình hình và tạo sự phát triển cho Ninh Lăng hay không?
Xe Audi chạy về phái tây Tây Giang vào quốc lộ 915 với tốc độ tầm 70km, điều này làm Triệu Quốc Đống có chút sốt ruột. Trưởng ban thư ký Dương hẹn hắn năm giờ, bây giờ là 11h30, theo bình thường ít nhất phải 4h30 mới tới, nhưng điều kiện là xe không tắc.
Xe khách trọng tải lớn chạy một hàng dài qua Vĩnh Lương, trong đó có không ít xe vận chuyển thuộc công ty vận tải cảng Ninh Lăng và ga Ninh Lăng, chủ yếu tiến hành vận chuyển hàng từ cảng và ga Ninh Lăng đến các nơi.
Việc vận chuyển ở Ninh Lăng cũng nhanh chóng phát triển khi đường sắt Tây Liễu và cảng Ninh Lăng xây dựng xong. Trước đây các công ty vận chuyển ở Ninh Lăng đều có quy mô nhỏ, có ít công ty tư nhân. Ngoài công ty công cộng ra thì không còn công ty tập thể nào khác.
Nhưng sau khi cảng và ga Ninh Lăng xây dựng xong, cảng Ninh Lăng nhanh chóng thành lập công ty vận chuyển cảng Ninh Lăng do nhà nước chiếm cổ phần chính, phụ trách chính việc vận chuyển hàng hóa ra vào cảng. Mà việc vận chuyển ở ga Ninh Lăng do mấy công ty tư nhân chiếm cứ hơn nửa, công ty vận tải đường sắt là lớn nhất.
- Lão Bành, đoạn đường này vẫn hay tắc như vậy sao?
Triệu Quốc Đống thuận miệng nói.
- Không phải, ít nhất khi ngài rời khỏi Ninh Lăng không là như vậy, sau này khi Đường sắt Tây Liễu thông xe nên tình hình thay đổi, lưu lượng xe tăng lên không ít nhưng chủ yếu vẫn là chờ khi cảng Ninh Lăng xây dựng xong. Lúc này lượng xe tăng đột bến, nhất là xe từ Tương Tây và Vĩnh Lương, ngoài ra cũng có vài huyện ở Thông Thành chạy tới. Chủ yếu là hai huyện Cừ Thủy, Quảng Trì chạy tới Ninh Lăng chúng ta vì đường bên họ quá xấu.
Bành Trường Quý nói.
- Ừ, đường từ hai huyện đó tới Thông Thành rất xấu sao?
Triệu Quốc Đống nói.
- Cũng không đến mức như vậy, cũng là quốc lộ cấp hai nhưng chủ yếu khoảng cách không gần, hơn nữa đều là đường núi. Nhưng từ hai huyện đến Phong Đình chỉ hơn 40km, từ Phong Đình đến Ninh Lăng cũng chưa đầy 40km, hầu hết là đường bằng phẳng, cũng là quốc lộ cấp hai nên bọn họ chọn.
- Nguyên nhân chủ yếu là do đường từ hai huyện bọn họ đến Thông Thành được xây dựng bằng hình thức vay vốn nên lập trạm thu phí với giá cao. Lái xe đường dài đều than oán, từng nhiều lần vây lấy trạm thu phí, Thời báo đô thị Hoa Trung cũng đã nói qua về việc này. Cho nên nhiều chủ hàng và lái xe chọn chạy sang Ninh Lăng, nhất là hàng lên đường sắt hoặc thuyền đều chọn bên này.
Bành Trường Quý nói làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ. Chính quyền địa phương vay vốn làm đường là vì phát triển kinh tế nhưng nếu như trạm thu phí thành gánh nặng lại là thứ bó buộc kinh tế phát triển.