Lộng Triều

Chương 62: Q.19 - Chương 62






Sau khi Đại hội Đảng kết thúc, Triệu Quốc Đống bắt đầu tự hỏi công việc tiếp theo của mình là gì?

Nhiệm vụ trước mắt của hắn rất nặng nề, mặc dù mình bây giờ vẫn là quyền chủ tịch tỉnh, trong mắt nhiều người thì mình còn càn ổn định đợi đến hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh diễn ra, mình chính thức được bầu làm chủ tịch tỉnh mới có hành động. Nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy thời gian trong đó quá dài, nếu như hắn ngồi im không làm gì thì chính là một loại dày vò.

Đó không phải phong cách của hắn.

Lăng Chính Dược cũng chưa chắc đã hy vọng mình ngồi im bất động như vậy. Là bí thư tỉnh ủy hắn có ưu thế chi phối mình, nếu là người có lòng dạ rộng rãi một chút thì nhất định sẽ có tác động gì đó với công việc của mình mới đúng.

So sánh với lần trước về Ninh Lăng, Triệu Quốc Đống bây giờ thấy mình khá mơ hồ.

Đến Ninh Lăng hắn còn có chút tự tin, thoáng suy nghĩ một chút là hắn có thể nghĩ ra kế hoạch. Hơn nữa lúc ấy Chung Dược Quân cũng phối hợp, lúc áp dụng kế hoạch cũng không gặp nhiều cản trở.

Mà Ninh Lăng dù sao cũng chỉ là cấp thị xã, lúc trước mình đã công tác ở Ninh Lăng mấy năm nên hiểu khá rõ về Ninh Lăng, nhất là trong việc sử dụng cán bộ thì mình có quyền quyết định tối cao, đây là nguyên nhân khiến mình có thể thoải mái như vậy ở Ninh Lăng.

Tình hình bây giờ lại khác, còn kém hơn cả lúc mình làm thị trưởng Hoài Khánh.

Lăng Chính Dược mặc dù còn chưa bại lộ ác cảm với mình nhưng cục diện đã rõ ràng. Vây quanh hắn là Tề Hoa, Long Ứng Hoa cùng với Trần Anh Lộc, đều là người trung thành với đối phương, mà mấy người Phùng Cương, Quan Kinh Sơn, Đinh Sâm, Hác Mộng Hiệp cùng với Tương Hữu Tuyền mới tới thậm chí kể cả Miêu Chấn Trung có hợp tác với mình thì chỉ cần trong vấn đề lớn Lăng Chính Dược không làm trái nguyên tắc thì những người này sẽ không dễ dàng đứng về phía mình.

Muốn tranh thủ được những thường vụ trung lập này ủng hộ thì phải căn cứ vào từng việc cụ thể xem có được bọn họ tán thành không, điều này có nghĩa mình không thể nào được bọn họ ủng hộ vô điều kiện.

Như vậy mình cần bắt đầu từ mỗi một việc cụ thể. Triệu Quốc Đống đã từng bước thích ứng với thân phận của mình hiện nay.

- Thiếu Bằng, anh thấy tình hình hành lang khoa học kỹ thuật như thế nào?

Triệu Quốc Đống ra hiệu Dương Thiếu Bằng ngồi xuống cạnh mình.

- Tình hình không quá tốt, có lẽ do trước đó làm quá lớn, diện tích của hành lang khoa học kỹ thuật đạt tới 16,5 Km vuôn, gần như tái tạo nội thành mới của Miên Châu, hiện nay mới là giai đoạn một mà đã đầu tư không nhỏ. Hơn nữa Ủy ban khoa học, công nghệ và công nghiệp Quốc phòng và Miên Châu hy vọng có thể xây dựng xong các cơ sở vật chất của hành lang khoa học kỹ thuật trong giai đoạn một nên càng thúc đẩy công tác chuẩn bị nhanh hơn. Bọn họ cho rằng chuẩn bị xong các hệ thống điện lực, thông tin, giao thông, xử lý nước thải, khí đốt … thì về sau sẽ giảm bớt nhiều phiền phức. Bên Miên Châu cũng có ý đồ muốn mượn hành lang khoa học kỹ thuật này để biến trọng tâm đô thị sang phía tây, mượn ngoại lực thúc đẩy xây dựng đô thị mới của mình. Nhưng bây giờ thì hay rồi, Miên Châu cũng bị kéo vào nên trước đó Miên Châu không thể không cắn răng gánh vác đến bây giờ không chịu nổi mới cầu cứu với tỉnh.

Nửa tháng qua Dương Thiếu Bằng đã ba lần tới Miên Châu, thậm chí còn dẫn người của sở tài nguyên môi trường, xây dựng, giao thông, tài chính tới công trường tìm hiểu, buộc Miên Châu báo cáo thật, về cơ bản đã hiểu rõ tình hình của hành lang khoa học kỹ thuật, bây giờ chính là cục diện cưỡi hổ khó xuống.

- Anh cảm thấy lão Bối là cố ý muốn tỉnh tiến vào hay thật sự là không duy trì nổi nữa?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút mới hỏi.

Dương Thiếu Bằng có chút do dự, Bối Thiết Lâm gần như toàn than thở khóc lóc với mình. Mặc dù đối phương giỏi diễn kịch nhưng có lẽ cũng tới bước đường cùng. Rất nhiều công trình xây dựng không thể dừng lại, một khi dừng lại đơn vị thi công cảm thấy tài chính có vấn đề chỉ sợ sẽ lao tới như con sói đói thậm chí còn nhiều phiền phức hơn nữa.

- Chủ tịch, Miên Châu làm quá lớn, không có Ủy ban khoa học, công nghệ và công nghiệp Quốc phòng dốc hết sức ủng hộ thì bọn họ không chống đỡ nổi nữa. Tôi thấy Miên Châu bây giờ đúng là có chút vấn đề, không hoàn toàn là muốn dùng thủ đoạn này để ép tỉnh. lão Bối cũng biết thái độ của bí thư Lăng nên chỉ sợ là gặp khó khăn không giải quyết được nên mới phải nhờ tỉnh.

Dương Thiếu Bằng biết ở vấn đề này Triệu Quốc Đống có quan điểm không giống Lăng Chính Dược. Chẳng qua Lăng Chính Dược chưa bao giờ tỏ rõ thái độ, nhiều lắm chỉ là do Long Ứng Hoa tự biên tự diễn, đây là công việc cụ thể của chính quyền, bí thư tỉnh ủy chỉ có thể nói ra ý kiến mang tính nguyên tắc, rất khó can thiệp vào công việc cụ thể. Đương nhiên nếu dính tới chi tiêu tài chính quá lớn thì phải theo trình tự thông qua hội nghị thường ủy.

- Ôi, đúng là việc khó giải quyết.

Triệu Quốc Đống vỗ vỗ trán suy nghĩ. Đây là chuyện khó giải quyết đầu tiên sau khi hắn làm chủ tịch tỉnh. Bối Thiết Lâm không được Lăng Chính Dược hài lòng là thực tế, nhưng Lăng Chính Dược cũng không vì nhân tố cá nhân này mà cố ý làm khó Miên Châu trong hạng mục hành lang khoa học kỹ thuật. Có lẽ Lăng Chính Dược cảm thấy hành lang khoa học kỹ thuật này chính là con quái thú nuốt tiền, tỉnh nhảy vào sợ khó có thể thoát thân, hơn nữa còn liên quan tới cấp bộ.

- Chủ tịch, Miên Châu rất kỳ vọng vào tỉnh, hơn nữa chuyện này sợ là không thể kéo dài như vậy nữa, phải có câu trả lời rõ ràng. Hoặc hoàn toàn dừng lại, trao đổi với Ủy ban khoa học, công nghệ và công nghiệp Quốc phòng và cơ quan chuyên môn. Hoặc là tỉnh phải lập tức bơm máu, các ngân hàng bây giờ đang nhìn chằm chằm, hơi có biến hoá thì có lẽ tình hình sẽ rất xấu.

Dương Thiếu Bằng cũng có chút lo lắng. Tài chính của Miên Châu vốn không tốt, mặc dù trụ cột kinh tế khá được nhưng mấy năm liên tục phát triển chậm, cùng với gánh nặng lịch sử giờ còn bị việc này kéo nữa bảo sao hai người Bối Thiết Lâm và Chu Cánh Sinh già đi không ít.

- Anh cảm thấy tỉnh nên xử lý như thế nào, không tính tới thái độ ở hội nghị thường ủy, chỉ đứng ở góc độ chính quyền mà nhìn nhận vấn đề.

Triệu Quốc Đống nói xong câu đầu liền thấy sự băn khoăn của Dương Thiếu Bằng nên bồi thêm.

- Ồ, tôi nghĩ tỉnh sợ rằng không thể không tham gia nhưng trình độ ở mức nào thì đáng phải suy nghĩ. Ngoài ra lấy phương pháp gì để tham gia cũng cần cân nhắc. Tình hình Miên Châu rất không tốt, chủ yếu là do tài chính, chỉ cần thay đổi cục diện này, đẩy nhanh tiến độ thì không phải không có đường cứu.

Dương Thiếu Bằng nói.

- Ồ, xem ra anh cũng dấu diếm tôi đó. Nói suy nghĩ của anh ra xem.

Triệu Quốc Đống lập tức nghe ra ý trong câu nói của Dương Thiếu Bằng. Đầu óc Dương Thiếu Bằng khá linh hoạt, lúc làm Bí thư thị ủy Nam Hoa có thể làm rất tốt ở Nam Hoa – một thành phố nông nghiệp với dân số đứng thứ hai toàn tỉnh thì không phải nhân vật đơn giản.

- Chủ tịch, trước mặt ngài tôi cũng không định che chở cho ai. Miên Châu có tư tâm khi xây dựng hành lang khoa học kỹ thuật, diện tích quy hoạch mở rộng không ít, hy vọng đô thị bọn họ kết hợp làm một the với hành lang khoa học kỹ thuật, nhân hạng mục này mà kiếm lợi. Tỉnh muốn tham gia ủng hộ cũng không thể ủng hộ tài chính. Nếu như tập đoàn đầu tư xây dựng tỉnh tiến vào thì tình hình lại khác, đó là hành vi của Ủy ban nhân dân thành phố Miên Châu và công ty thuộc tỉnh. Công ty tiến vào cũng muốn kiếm lợi, điểm này có thể nói rõ. Ngoài ra tôi cảm thấy mấy đơn vị như Viện nghiên cứu tài liệu hàng không… cũng không muốn thấy cục diện này, nếu như chúng ta có thể ra mặt phối hợp thì có lẽ sẽ có một vài kết quả. Nguyên nhân chủ yếu là do trước đó tỉnh và Ủy ban khoa học, công nghệ và công nghiệp Quốc phòng hơi căng thẳng, nhiều nhân tố kết hợp nên mới tạo thành cục diện như thế này.

Dương Thiếu Bằng rất bình tĩnh nói.

- Ồ, lấy danh nghĩa tập đoàn đầu tư xây dựng tiến vào?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ, tập đoàn đầu tư xây dựng là tập đoàn trực thuộc Sở Xây dựng, thực lực mạnh, cũng là tập đoàn khổng lồ trong lĩnh vực xây dựng, bất động sản của tỉnh.

Thấy Triệu Quốc Đống nở nụ cười, Dương Thiếu Bằng biết chút tâm tư của mình bị nhìn thấu, hắn cũng không thèm để ý, đây không phải là mưu lợi riêng, chỉ là thuận tiện cân nhắc thay cho tập đoàn đầu tư xây dựng mà thôi, tỉnh muốn tham gia cũng phải có phương pháp thích hợp, phải có lợi ích nếu không thì không phải kéo tỉnh sụp đổ sao?

- Chỉ riêng tập đoàn đó sợ là chưa đủ thì phải.

Triệu Quốc Đống không nói rõ mà chỉ lạnh nhạt hỏi một câu.

- Đương nhiên, chủ tịch, còn phải ép Miên Châu, lão Bối là kẻ thành tinh, hắn còn có thể không giấu gì sao?

Dương Thiếu Bằng nở nụ cười như cáo thấy gà.

- Đều không dễ dàng cả, hắn cũng không thể toàn bộ trông cậy vào tỉnh mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.