Tuy nói hắn cố bảo mình bình tĩnh nhưng đâu dễ được như vậy. Dù là ngồi nghe vị Phó bộ trưởng Bộ Ngoại giao giới thiệu về tình hình trong nước và quốc tế, hay nghỉ giữa giờ hắn vẫn phát hiện mình có chút khẩn trương.
Ngay cả Tôn Hiểu Xuyên cùng Ngô Nguyên Tể cũng phát hiện hôm nay Triệu Quốc Đống có chút khác lạ.
- Quốc Đống, có phải có tâm sự gì không?
Về đến phòng ký túc, Triệu Quốc Đống bị Ngô Nguyên Tể và Tôn Hiểu Xuyên chặn lại hỏi xem có chuyện gì.
- Ha ha, vẫn bị hai anh nhìn ra, xem ra tôi vẫn chưa giỏi nhẫn nhịn.
Triệu Quốc Đống cũng không định dấu hai người này. Hắn đi quanh một vòng trong phòng rồi nói:
- Sáng nay hội nghị thường vụ Tỉnh ủy họp nghiên cứu về việc ứng viên Thường vụ tỉnh ủy báo lên cho Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, có lẽ bây giờ sắp có kết quả.
- Ồ, Tỉnh ủy các cậu có tranh luận?
Ngô Nguyên Tể nhạy cảm phát hiện vấn đề, bình thường chuyện này sớm được xác định, lên hội nghị thường vụ chỉ là trình tự mà thôi. Có thể làm Triệu Quốc Đống không yên tâm như vậy nhất định Tỉnh ủy An Nguyên vẫn còn tồn tại tranh luận khác nhau, thậm chí là rất lớn.
- Ồ, không tranh luận thì tôi đã đâu như thế này.
Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu:
- Tỉnh ủy có cái nhìn khác nhau về tuổi và lý lịch của tôi.
- Tôi nhớ ý kiến của ban Tổ chức cán bộ trung ương chú yểu nhằm vào Bí thư thị ủy khu vực có kinh tế phát triển tiến vào thường vụ, nếu như Tỉnh ủy An Nguyên còn dây dưa tuổi và lý lịch của cậu thì hình như đi ngược quỹ đạo tinh thần của ban Tổ chức cán bộ trung ương.
Ngô Nguyên Tể nhíu mày nói.
- Kinh tế Ninh Lăng cũng không phải đứng đầu toàn tỉnh, cũng còn có thị xã khác có kinh tế tương đương Ninh Lăng. Bí thư thị ủy của nơi đó có lý lịch, tuổi hơn tôi nhiều, kinh nghiệm cũng phong phú hơn, có lẽ điều duy nhất tôi có thể tự tin chính là xu thế phát triển của kinh tế Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống rất thẳng thắn nói.
- Ha ha, năm nay có lẽ mình Ninh Lăng không bị cơn lốc khống chế của quốc gia ảnh hưởng phải không?
Ngô Nguyên Tể rất hâm mộ nói.
Triệu Quốc Đống trao đổi nhiều với y về tình hình phát triển kinh tế. Ngành năng lượng mới quá chói mắt, bây giờ giá chất đa tinh thể Silicon còn tăng giá cao khiến các công ty trong ngành càng đẩy mạnh sản xuất, xây dựng thêm giai đoạn hai. Hai công ty lớn trong lĩnh vực này gồm công ty Thiên Uy và Hán Đức đều đang tích cực tiếp xúc với Ninh Lăng, chuẩn bị xây dựng nhà máy tổng hợp ở Ninh Lăng.
Việc này cũng được hội nghị thường trực Ủy ban Ninh Lăng thông qua, hơn nữa công ty, hơn nữa công ty Hán Đức cũng có nhiều dã tâm vừa tiến vào ngành đa tinh thể Silicon, về phần khác cũng trực tiếp sản xuất các bộ kính hấp thu năng lượng mặt trời.
Ngành năng lượng mới phát triển cực nhanh mang đến bao nhiêu thu tài chính và tăng GDP của Ninh Lăng lên bao nhiêu thì Ngô Nguyên Tể không thể tưởng tượng nổi.
Y có đôi khi nghi ngờ đầu của Triệu Quốc Đống không giống người bình thường, chứ sao lại có thể nghĩ ra nhiều ý nghĩ độc đáo như vậy. Hơn nữa mỗi lần đều như đi trên dây thừng, ngay cả chính sách khống chế của Trung ương cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển của Ninh Lăng.
So sánh với Ninh Lăng, Ngô Nguyên Tể tự nhận Hồng Sơn của bên mình quá xấu hổ.
- Cũng được, Ninh Lăng chúng tôi chiếm một ưu thế đó là quốc gia khống chế mấy ngành nghề của Ninh Lăng gần như không có. Mà mấy ngành năng lượng mới, tài liệu mới và bảo vệ môi trường lại là sản nghiệp mà Trung ương cổ vũ phát triển, hơn nữa sản nghiệp thứ ba cũng tăng tốc nhanh nên cơn lốc này không ảnh hưởng quá lớn đối với chúng tôi.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Nhưng mấy nơi có ngành công nghiệp nặng ở An Nguyên lại bị ảnh hưởng rất lớn.
- Đây không phải là ưu thế của cậu sao?
Tôn Hiểu Xuyên nói. Triệu Quốc Đống mặc dù có vẻ không yên tâm, có chút lo lắng, chẳng qua sau hơn hai tháng tiếp xúc thì Tôn Hiểu Xuyên biết nếu không có gì nắm chắc, Triệu Quốc Đống nhất định không nói ra. Nếu hắn dám nói ra thì có nghĩa là tuy có chút khó khăn nhưng cuối cùng vẫn đạt được kết quả như mong muốn.
- Coi như là vậy đi.
Triệu Quốc Đống cũng không phủ nhận.
Đàm Lập Phong còn chưa vào cuộc đã bị đào thải, đối thủ duy nhất của hắn bây giờ là Long Ứng Hoa.
Đây không phải tin bí mật gì. Thời gian Đàm Lập Phong làm Bí thư thị ủy Hoài Khánh còn ngắn hơn hắn. Mặc dù Hoài Khánh phát triển kinh tế khá được nhưng do Phó Thiên cùng Phó bí thư Thị ủy Lữ Thu Thần tranh chấp nên kinh tế hai năm qua của Hoài Khánh thiếu đổi mới, sản nghiệp trụ cột vẫn là ngành công nghệ thông tin cùng cơ giới chế tạo.
Mà Vĩnh Lương năm nay mặc dù bị chính sách khống chế ảnh hưởng mạnh nhưng cũng không trách được Long Ứng Hoa. Vĩnh Lương có ba sản nghiệp trụ cột chính là sắt thép, phân bón và vật liệu xây dựng bị ảnh hưởng lớn nhất tỉnh, có thể sống qua vài năm không ngã là kết quả tốt nhất. Nhưng nó lại gặp phải cơ hội lần này cũng là bất công đôi chút đối với Long Ứng Hoa.
Chuông điện thoại vang lên, cả Ngô Nguyên Tể và Tôn Hiểu Xuyên đều chú ý đến điện thoại trong tay Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống vẫn đợi cuộc điện này.
Hai người thấy Triệu Quốc Đống ừ ừ hai câu rồi cảm ơn. Ngô Nguyên Tể cười hì hì nói:
- Qua?
- Qua nhưng còn phải qua cửa Ban Tổ chức cán bộ Trung ương nữa.
Triệu Quốc Đống gật đầu đầy thoải mái.
- Đó không phải một vấn đề trình tự sao? Ban Tổ chức cán bộ Trung ương còn có thể bác bỏ ý kiến của Tỉnh ủy An Nguyên sao?
Ngô Nguyên Tể không cho là đúng nói.
- Đối với người khác có thể như vậy, nhưng lần này sợ là không đơn giản như thế.
Triệu Quốc Đống cười khổ nói:
- Có lẽ lần này Tỉnh ủy làm không đúng ý đồ Ban Tổ chức cán bộ Trung ương.
- Ồ, anh là nói trong mắt vị nào đó ở Ban Tổ chức cán bộ Trung ương có lựa chọn không giống Tỉnh ủy An Nguyên?
Ngô Nguyên Tể có chút nghi ngờ nhìn Triệu Quốc Đống:
- Khả năng này không lớn thì phải? Theo tôi biết tinh thần chính sách lần này là rất rõ, chính là muốn Bí thư thị ủy nơi có kinh tế phát triển tiến vào thường vụ, nếu như ở khu vực đặc thù như biên giới hoặc dân tộc thiểu số thì có thể. Ban Tổ chức cán bộ Trung ương không thể nào lựa chọn cán bộ kiêm nhiệm xuống làm Bí thư tiến vào thường vụ mà.
- Vậy thì không phải, tôi nghe nói Ban Tổ chức cán bộ Trung ương rất chú ý tình hình An Nguyên, muốn trực tiếp can thiệp.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Hừ, đó là vượt quyền, vi phạm nguyên tắc tổ chức, tổ chức không thể nào công khai đi ngược lại tinh thần của chính sách. Nếu như ai lén chào hỏi thì có thể nói rõ y đánh giá mình quá cao. Tôi nghĩ dù là vị Bí thư tỉnh ủy nào cũng không dễ dàng tha thứ hành động này.
Ngô Nguyên Tể quả quyết nói.
- Anh có thể có ý kiến về ứng viên do Tỉnh ủy bên dưới đề cử, thậm chí thông qua trình tự bác bỏ, nhưng anh không the can thiệp quyền đề cử của Tỉnh ủy, đây là nguyên tắc tối thiểu. Đương nhiên âm thầm sử dụng lại khác, nhưng tôi tin chỉ cần là Bí thư tỉnh ủy sẽ không dễ dàng chấp nhận chuyện này xảy ra.
- Lão Ngô, đúng là lợi hại, một lời là trúng. Tôi vốn còn có chút lo lắng nhưng bây giờ xem ra nghĩ quá nhiều rồi.
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói:
- Chẳng qua như lời anh nói thì ở Ban Tổ chức cán bộ Trung ương vẫn còn có phong ba.
- Quốc Đống, tôi thấy cậu quá lo lắng rồi. Khi Tỉnh ủy đã có ý kiến thì trừ khi ứng viên có vấn đề nếu không không thể bác bỏ. Ban Tổ chức cán bộ Trung ương cũng có quy củ của mình, sẽ không thể không nguyên tắc bác bỏ ý kiến của Tỉnh ủy.
Tôn Hiểu Xuyên nói xen vào.
- Ừ, lão Tôn nói đúng, đám người ở Ban Tổ chức cán bộ Trung ương có gì mà không rõ. Bọn họ cũng không phải người ngu ngốc. Quốc Đống, cậu cứ chờ mời khách đi. Tôi còn nói đợi dẫn đoàn đại biểu Hồng Sơn sang Ninh Lăng đó, tôi cũng sẽ mời lão Tôn đến.
Ngô Nguyên Tể cười ha hả nói.
- Ừ, không vấn đề gì, bên Hồng Sơn bọn anh đã bố trí xong chưa? Tôi đợt vừa rồi về đã báo với thị xã chuẩn bị tiếp đón bên anh, trao đổi rồi kết nghĩa anh em mà.
Triệu Quốc Đống cười ha hả đáp lại.
- Vậy thì tốt, tôi đang chờ lời này của cậu. Tôi chủ động nói có vẻ tôi với cao, chẳng may cậu từ chối thì sao? Cậu nói ra không phải hai bên hợp ý sao?
Ngô Nguyên Tể vui vẻ nói:
- Hắc hắc, thị xã anh em, sau này Ninh Lăng phải giúp Hồng Sơn bên tôi đó.
- Lão Ngô, nói nửa ngày hóa ra anh có ý đồ này.
Tôn Hiểu Xuyên và Triệu Quốc Đống cùng đồng thanh nói.