Lộng Triều

Chương 64: Q.16 - Chương 64






Ngày 19 tháng 1, thị xã Ninh Lăng tổ chức đại hội đại biểu nhân dân và hội nghị hiệp thương chính trị sớm để lên An Đô tham gia đoàn đại biểu lưỡng hội (đại hội đại biểu nhân dân và hội nghị hiệp thương chính trị) của tỉnh tới Ninh Lăng để thị sát về tình hình phát triển bất động sản. Đoàn đại biểu đã thị sát công trình thuộc hạng mục của bất động sản Trung Dương, công trường xây dựng Vườn Tân Giang bên quận mới Giang Đông của tập đoàn Kim Địa, rồi cả công trường xây dựng của bất động sản Cửu Đỉnh, cùng với công trường xây dựng nhà xã hội của tập đoàn Thành Đầu ở khu Hà Nam. Bí thư thị ủy, chủ nhiệm ủy ban thường vụ đại hội đại biểu nhân dân thị xã Triệu Quốc Đống và chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị Mao Bình thăm hỏi thân thiết các công nhân xây dựng vẫn đang chiến đấu tại công trường.

Ngày 20 tháng 1, khi trả lời phỏng vấn của báo "Đô thị Hoa Trung" thì phó thị trưởng Trúc Văn Khôi đã bày tỏ rằng Ninh Lăng muốn phát triển kinh tế với tốc độ cao thì cần phải có một thị trường bất động sản khỏe mạnh, hướng về phía trước; thị trường bất động sản Ninh Lăng tràn đầy cơ hội, rồi thì nhiệt liệt hoan nghênh các nhà phát triển bất động sản lớn trong và ngoài tỉnh tới Ninh Lăng khai thác và mở rộng thị trường.

Ngày 21 tháng 1, cục quy hoạch kiến thiết thị xã Ninh Lăng đưa ra quy định chi tiết về việc đặt thuê, mua nhà xã hội, xác định rõ diện tích nhà xã hội không được lớn hơn 60m2, các điều kiện cư trú khác đều phải nhất trí với khu dân cư phổ thông.

Hàng loạt những động tác này đã khuấy động lại thị trường bất động sản Ninh Lăng vốn đang lặng lẽ, các nhà phát triển bất động sản vốn đang quan vọng lại bắt đầu rục rịch trở lại, có một số không chờ đợi được đã bắt đầu khởi động lại kế hoạch kiến thiết hạng mục của mình, còn một số khác vốn ý định đợi sau khi thị trường mở cửa thì cũng đều phát các tin tức tốt để mua bán, khởi động tiêu thụ lại.

Những giọt nước vốn nhỏ giọt vào thị trường bất động sản đang đóng băng của Ninh Lăng đã nhanh chóng biến thành những dòng nước suối nước nóng, tươi mới.

Ngày 22 tháng 1, kỳ họp thứ 3 đại hội đại biểu nhân dân tỉnh An Nguyên được khai mạc tại hội trường Mai Giang thành phố An Đô, nghiên cứu báo cáo công tác chính quyền. Triệu Quốc Đống với vai trò là chủ nhiệm ủy ban thường vụ đại hội đại biểu nhân dân và trưởng đoàn đại biểu thị xã Ninh Lăng nên đương nhiên phải tham gia hội nghị lần này.

Tới khi hội nghị kết thúc thì về cơ bản chính là thông báo công tác một năm vừa qua của toàn tỉnh đã chấm dứt.

********************

Đoàn đại biểu Ninh Lăng cùng đoàn đại biểu Đường Giang cùng trú ngụ ở khách sạn Mai Giang.

Khách sạn Mai Giang là khách sạn 3 sao nổi tiếng từ xưa ở thành phố An Đô, 10 năm trước khách sạn 3 sao có danh tiếng lẫy lừng ở thành phố An Đô, chẳng qua sau khi đạt được danh hiệu này thì thoáng cái lại trở nên vắng lặng, đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn mãi bộ dạng không nóng không lạnh. Mãi cho đến năm trước thay đổi phương thức tổ chức, tiến hành đầu tư chỉnh trang toàn diện, lên được cấp 4 sao, và rồi lần này không biết là thông qua quan hệ với người nào đã tranh được làm nơi cư trú của đại biểu đại hội đại biểu nhân dân của tỉnh.

Ngồi ở trong phòng Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống và Quế Toàn Hữu trò chuyện rất thân thiện.

Quế Toàn Hữu cũng đã hẹn trước với Triệu Quốc Đống, biết Triệu Quốc Đống trọ ở khách sạn Mai Giang nên liền từ nơi đóng quân của đoàn đại biểu Hoài Khánh chạy tới đây.

Trong khoảng thời gian này tâm tình của Quế Toàn Hữu khá thất lạc, mặc dù tăng trưởng kinh tế của Quy Ninh tiếp tục được duy trì phát triển với tốc độ cao, thậm chí năm ngoái còn xếp trên Hoài Châu một bậc, cao hơn Hoài Châu 2% nhưng năm trước Hoài Châu lại nghênh đón một cao trào phát triển mới nên vượt qua hẳn Quy Ninh. Mặc dù chênh lệch giữa hai bên khá nhỏ hơn nữa năm rồi Quy Ninh còn lật ngược được thế cờ nhưng ấn tượng về việc Hoài Châu vượt qua Quy Ninh đã phá vỡ truyền thống Quy Ninh đệ nhất, Hoài Châu đệ nhị từ trước đến nay, mang đến ảnh hưởng tương đối lớn.

Quế Toàn Hữu không biết đây có phải là nguyên nhân trọng yếu khiến mình thất bại trong lần cạnh tranh thường vụ thị ủy Hoài Khánh vừa rồi hay không, nhưng chính bí thư thị ủy Đàm Lập Phong đã đề cập đến chuyện này trên hội nghị thường vụ thị ủy, cho rằng Hoài Châu đã phát triển theo một quỹ đạo tốt, xác lập Hoài Châu trở thành nòng cốt của trung tâm Hoài Khánh. Điều này khiến trong lòng Quế Toàn Hữu cũng chẳng rõ là tư vị gì nhưng lại không biết nói gì cả.

Quy Ninh và Hoài Châu vẫn luôn tranh đoạt vị trí trung tâm của Hoài Khánh, mặc dù Quy Ninh cũng không hoàn toàn thuộc phạm vi thị xã Hoài Khánh nhưng bởi vì nằm giữa Hoài Khánh và An Đô nên từ một góc độ khác mà nói thì chịu ảnh hưởng của An Đô lớn hơn. Khẩu âm và lòng trung thành của Quy Ninh cũng có khuynh hướng về An Đô, cho nên rất nhiều người Quy Ninh không cho rằng mình là người Hoài Khánh mà thích gọi thẳng mình là người Quy Ninh. Thậm chí còn không coi trọng hai quận Hoài Châu và Khánh Châu thuộc thị xã Hoài Khánh, chứ còn chưa nói đến các huyện, khu khác bên dưới Hoài Khánh.

Đương nhiên sở dĩ người Quy Ninh không coi trọng Hoài Khánh cũng là có nguyên do, một phương diện là do nhân tố địa lý và phong tục tập quán, phương diện khác là do kinh tế Quy Ninh luôn đứng đầu Hoài Khánh, vững vàng đè ép các quận, huyện khác của Hoài Khánh. Trước khi Hoài Khánh được lên cấp thì kinh tế Hoài Châu cùng Khánh Châu liên hợp lại cũng chưa bao giờ vượt qua Quy Ninh, sau khi lên cấp thì Hoài Châu và Khánh Châu lại phân chia, Hoài Châu được phân một bộ phận tinh hoa của Hoài Khánh cũ, giống như kiểu quận Tây Giang bên Ninh Lăng, nhưng như vậy càng kéo khoảng cách với Quy Ninh lớn hơn. Mãi cho đến thập niên 90 kết thúc thì Hoài Châu mới bắt đầu phát triển, dần dần đi lên, đến khi Quế Toàn Hữu đảm nhiệm chủ tịch huyện Quy Ninh thì chênh lệch giữa hai địa phương chỉ còn khá nhỏ.

Chẳng qua cho đến năm ngoái Hoài Châu cũng chưa từng vượt qua Quy Ninh, tới khi Vương Lệ Quyên đảm nhiệm bí thư quận ủy Hoài Châu thì muốn vượt qua Quy Ninh, mà lúc đó lại đúng là khi Quế Toàn Hữu vừa mới đảm nhiệm bí thư huyện ủy Quy Ninh.

Sự tương phản vi diệu này lại phát sinh khi hai người cùng một lòng một dạ tranh đoạt vị trí thường vụ thị ủy Hoài Khánh nên càng khiến người ngoài để ý.

Quế Toàn Hữu dù vẫn cho rằng việc mình thất thủ vị trí thường vụ thị ủy Hoài Khánh mấu chốt chính là do bí thư thị ủy Đàm Lập Phong có thành kiến với mình và ưu ái Vương Lệ Quyên, nhưng hắn cũng phải thừa nhận GDP của Hoài Châu năm 2003 đã hơn hẳn Quy Ninh nên mới khiến cho Đàm Lập Phong viện được cái cớ không thể tốt hơn. Mặc dù năm 2004 Quy Ninh lại đoạt lại vòng nguyệt quế đứng đầu toàn thị xã thì cũng chẳng làm gì được nữa. Tháng 10 tỉnh ủy đã truyền văn kiện bổ nhiệm Vương Lệ Quyên làm thường vụ thị ủy xuống nên mọi chuyện đã trở thành vô ích, tất cả những điều này chỉ có thể nói là ý trời mà thôi.

Điều này làm cho một hai tháng gần đây tâm tình của Quế Toàn Hữu cũng không tốt cho lắm, mặc dù người ngoài rất khó nhìn ra tâm tư biến hóa của Quế Toàn Hữu nhưng chỉ cần người có quan hệ mật thiết là có thể cảm nhận được.

- Giờ này mà còn đến Singapore khảo sát? Thị ủy Hoài Khánh các anh biết chọn thời cơ tốt nhỉ?

Triệu Quốc Đống hỏi một cách thờ ơ:

- Hai hội nghị sắp triệu tập rồi, không sợ bị trì hoãn sao?

- Thời gian cũng định hết rồi, xế chiều hôm nay bọn họ sẽ bay trở về, Lệnh Hồ cũng không phải là đại biểu đại hội đại biểu nhân dân tỉnh mà.

Quế Toàn Hữu cười nói.

Triệu Quốc Đống lắc đầu:

- Lệnh Hồ không phải nhưng chẳng lẽ mấy người khác đi khảo sát đều không phải sao?

Triệu Quốc Đống lắc đầu:

- Nếu như để cho bí thư Miêu biết được thì lão Đàm và Phó Thiên sẽ đều ăn mắng.

- Ha ha, thị ủy cũng đã báo cáo với tỉnh ủy rồi, hai vị lãnh đạo chủ yếu cũng không hề tham gia mà chỉ có bí thư Thu Thần dẫn đoàn đi, bí thư Thu Thần cũng không phải là đại biểu đại hội đại biểu nhân dân tỉnh mà.

Quế Toàn Hữu cũng biết khúc mắc giữa Đàm Lập Phong, Phó Thiên cùng với Lữ Thu Thần và người trước mặt này, cho nên khi nói chuyện cũng rất cẩn thận.

- Anh hãy nói cho Lệnh Hồ biết, cần phải năng xuống dưới làm những công tác thực tế, đừng có suốt ngày nghĩ tới chạy ra bên ngoài. Đi ra ngoài khảo sát cũng có thể mở rộng tầm mắt, nâng cao kiến thức nhưng các anh lại chọn ra ngoài trước năm mới thì sẽ dễ khiến cho người ta có cảm giác là các anh đi nghỉ phép mua sắm. Singapore, Hồng Kông có lẽ còn tới Malaysia và Thái Lan, anh nói người ta nhìn thấy vậy sẽ nghĩ như thế nào?

Triệu Quốc Đống nói đầy lạnh nhạt.

- Hic, bí thư Triệu, ngài nói đúng, tôi vẫn chưa cân nhắc chu đáo, tôi chỉ nghĩ rằng hai vợ chồng Lệnh Hồ vừa mới cưới, mà Lệnh Hồ cũng chưa có dịp nghỉ ngơi, lúc nào cũng bề bộn công việc, cho nên mới để Lệnh Hồ đi. Chẳng qua Sở Lỵ không hề đi theo, chuyện này tôi cũng biết chừng mực.

Thấy Triệu Quốc Đống liếc nhìn sang nên Quế Toàn Hữu vội vàng giải thích:

- Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý.

- Bỏ đi, chuyện này cũng không trách anh được, đó là an bài của thị ủy Hoài Khánh các anh.

Triệu Quốc Đống lắc đầu rồi đột nhiên như nhớ tới điều gì đó nên nói:

- Nghe nói thời gian này tâm tình của anh không tốt lắm, sao vậy, ngay cả chút thất bại ấy mà cũng không cam chịu được ư?

Quế Toàn Hữu nói có phần xấu hổ:

- Lại là cái tên tiểu tử Lệnh Hồ lắm miệng với ngài ư?

- Anh mới đảm nhiệm bí thư huyện ủy được bao lâu? Một năm, cạnh tranh thường vụ thị ủy cũng là chuyện tốt nhưng không nên vì gặp thất bại mà mất tinh thần. Anh với Vương Lệ Quyên ai lên ai xuống đều rất bình thường, không nên quá so đo, sau này cơ hội còn nhiều mà.

Triệu Quốc Đống biết chỗ khúc mắc của Quế Toàn Hữu, Vương Lệ Quyên cùng hắn đều đảm nhiệm bí thư huyện ủy cùng lúc, nhưng Vương Lệ Quyên lại có thể từng bước leo lên vị trí thường vụ còn hắn thì lại "thi trượt" nên hơi băn khoăn về thể diện.

- Ha ha, bí thư Triệu, đoạn thời gian trước thì đúng là có tâm tình này, có điều bây giờ đã không còn chuyện gì nữa cả.

Quế Toàn Hữu cũng rất thản nhiên:

- Đúng như ngài nói, trong cuộc đời này sao lại không có thất bại chứ?

- Ừ, có tâm tư như vậy là tốt rồi, tôi bị gạt bỏ khỏi Hoài Khánh cũng không phải ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra, có bản lĩnh trở về một cách quang minh chính đại thì mới là đàn ông chân chính.

Triệu Quốc Đống động viên:

- Tôi cũng hơi hối hận vì không nên đưa tiểu tử Lệnh Hồ này trực tiếp về Quy Ninh, đáng nhẽ ra nên cho hắn đến mấy huyện như Thanh Bình hay Giả Tĩnh để mài dũa. Làm thư ký có thể học được một vài thứ nhưng thực tiễn thì cần phải cọ sát nhiều, nhất là có thể vấp ngã hay thất bại đôi ba lần thì tốt nhất, có như vậy thì mới có thể khiến cho con người ta thành thục hơn rất nhiều.

- Ha ha, nếu tiểu tử Lệnh Hồ mà nghe được lời này của bí thư Triệu thì chắc là phát khóc mất.

Quế Toàn Hữu cười cười nói.

- Bây giờ khóc còn tốt hơn là tương lai khóc, tôi chỉ lo hắn quá thuận lợi thì sẽ bất lợi cho sự trưởng thành của hắn.

Triệu Quốc Đống lắc đầu.

- Thôi không nói nhiều nữa, chờ lát nữa thị trưởng Liên Hương sang đây rồi tối nay cùng ăn một bữa.

- Hay quá, cũng lâu rồi chưa gặp thị trưởng Vưu, năm nay tăng trưởng kinh tế Đường Giang của bọn họ lại đoạt á quân, chỉ thấp hơn Ninh Lăng. Nghe nói tỉnh ủy khá hài lòng về công tác của Đường Giang năm nay, thị trưởng Vưu đáng mời khách rồi.

Quế Toàn Hữu phấn chấn nói:

- Chờ lát nữa Lệnh Hồ bay về rồi tôi sẽ bảo hắn lại đây, đám người Ninh Lăng cũ chúng ta cùng ngồi một chỗ mới được.

Đang nói chuyện thì Vân Duệ gõ cửa đi vào:

- Bí thư Triệu, có một vị khách họ Lam tới, vị đó nói là ở bên ủy ban nhân dân huyện Thanh Bình.

- Lam Hữu Phương?

Quế Toàn Hữu kinh ngạc liếc nhìn Triệu Quốc Đống một cái, hắn không ngờ Triệu Quốc Đống lại có liên hệ với Lam Hữu Phương.

Triệu Quốc Đống cũng không ngờ Lam Hữu Phương lại đến vào lúc này. Hồi hắn lên Bắc Kinh học tập thì Lam Hữu Phương cũng có tới, lại còn mang cho mình mấy gói chè Thanh Châm làm cho Triệu Quốc Đống khá cảm động.

Khi đó tay này là phó chủ tịch thường trực huyện Thanh Bình đã gây xung đột ngay lần gặp mặt đầu tiên với mình lúc đó còn là phó thị trưởng thường trực, làm cho mình rất khó tiếp thụ. Nhưng những biểu hiện về sau của người này đã dần khiến mình thay đổi hẳn cái nhìn, lúc ấy mình cũng từng đề cử người này làm chủ tịch huyện Cổ Lâu nhưng bị Trần Anh Lộc và Phó Thiên bác bỏ.

- Lão Lam còn ở Thanh Bình chứ?

Triệu Quốc Đống vừa ra hiệu bảo Vân Duệ ra mời khách vào vừa thuận miệng hỏi.

- Vâng, bây giờ là phó bí thư huyện ủy huyện Thanh Bình, tính cách thì vẫn vừa thối vừa cứng như cũ, khiến không mấy người thích.

Quế Toàn Hữu vẫn không rõ Triệu Quốc Đống và Lam Hữu Phương có quan hệ gì, theo hắn thấy với tính cách của Lam Hữu Phương thì Triệu Quốc Đống hẳn không ưa thích mới đúng, hơn nữa trước kia cũng chưa từng nghe nói Lam Hữu Phương có liên hệ gì với Triệu Quốc Đống, nếu không thì mình không đến mức hoàn toàn không biết như thế này.

- Cũng không được Đàm Lập Phong và Phó Thiên thích sao?

Triệu Quốc Đống cười cười lắc đầu.

- Vâng, ít nhất thì tôi không thấy bí thư Đàm và thị trưởng Phó thích hắn mấy, Lữ Thu Thần lại ý kiến với hắn còn lớn hơn nữa, nếu không cũng không đến mức làm phó chủ tịch thường trực huyện tám năm mới được đề bạt là phó bí thư. Chẳng qua thị trưởng Tiêu lại có ấn tượng khá tốt về hắn, nghe nói nếu như không phải thị trưởng Tiêu cố gắng tranh luận trên hội nghị thường vụ thị ủy thì chỉ e là cái vị trí phó bí thư huyện ủy huyện Thanh Bình cũng chưa tới phiên hắn, hắn còn phải tiếp tục ngồi mốc meo làm phó chủ tịch thường trực huyện.

Quế Toàn Hữu gật đầu nói tiếp:

- Tính cách lão Lam quá cứng rắn, nhất là khi giao tiếp. Theo quan điểm của tôi thì hắn không quá thích hợp làm bên ủy ban, nếu như điều chỉnh sang bên đảng ủy thì chắc sẽ tốt hơn.

Quan hệ nhân sự ở Hoài Khánh cũng khá phức tạp, Đàm Lập Phong không có sức áp chế mâu thuẫn giữa Phó Thiên và Lữ Thu Thần. Nhưng cũng may là mối bất hòa trong thị ủy Hoài Khánh đã truyền tới tỉnh ủy, Miêu Chấn Trung rất là tức giận và đã gọi riêng cả ba người lên tỉnh ủy nói cho một trận, nói thẳng rằng nếu như hai người Phó, Lữ mà còn không thể đồng tâm hiệp lực thì hắn sẽ đề nghị lên tỉnh ủy điều chỉnh đồng thời cả hai người. Vì thế hai người Phó, Lữ đều kìm chế không ít, ít nhất biểu hiện bề ngoài thì cũng đã có sự hài hòa, nhưng mâu thuẫn ở tầng sâu thì vẫn lúc ẩn lúc hiện như cũ.

Cũng may quan hệ giữa phó thị trưởng thường trực Tiêu Triều cùng Phó Thiên và Lữ Thu Thần không tồi, hơn nữa cũng được Đàm Lập Phong tín nhiệm cho nên đóng vai trò làm thuốc bôi trơn, rất nhiều công việc đều là nhờ Tiêu Triều đứng giữa phối hợp, cân đối.

Quế Toàn Hữu nhìn người khá chuẩn, tính cách của Lam Hữu Phương đích thực không quá khôn khéo, mà công tác chủ yếu của bên ủy ban chính là xử lý sự vụ cụ thể, nếu tính cách anh quá cứng thì giao tiếp tất nhiên không được uyển chuyển. Còn bên đảng ủy thì công tác nghiên cứu nhiều hơn, nếu như biết dùng thì sẽ có được một trợ thủ đắc lực.

- Vậy thì hiện tại hắn làm phó bí thư huyện ủy không phải quá thích hợp sao?

Triệu Quốc Đống thuận miệng hỏi.

- Chưa chắc, quan hệ giữa bí thư, chủ tịch huyện và hắn cũng không tốt lắm. Trong chuyện này cũng là có nguyên nhân, vốn lúc đầu muốn điều hắn lên ủy ban kỷ luật làm phó bí thư, bí thư Cảnh Tùng cũng đồng ý, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà bí thư Lập Phong không đồng ý, vẫn để hắn ở lại Thanh Bình.

Quế Toàn Hữu đang nói thì cánh cửa bị đẩy vào.

- Bí thư Triệu, ồ, bí thư Quế cũng ở đây à.

Lam Hữu Phương nhìn thấy Quế Toàn Hữu ở chỗ này thì cũng không thấy bất ngờ lắm, vẻ mặt vẫn cứng nhắc như cũ, chẳng qua đối với Triệu Quốc Đống và Quế Toàn Hữu mà nói thì điều này có phần như thói quen rồi.

- Đến đây ngồi đi, lão Lam, có phải lại mang Thanh Châm đến cho tôi hay không hả?

Triệu Quốc Đống cười trêu.

- Ha ha, bí thư Triệu, đích thật là có hai bao Thanh Châm, song có một túi không phải là tôi đưa cho ngài mà công ty Dụ Thái nhờ tôi biếu ngài. Năm ngoái bọn họ được mùa thu hoạch ở Thanh Bình chúng tôi, lợi ích tăng gấp ba so với năm trước, hơn nữa bây giờ Thanh Châm Thanh Bình đã chính thức trở thành sản phẩm được bảo hộ của quốc gia, giá trị tăng lên gấp bội rồi.

Nói tới chuyện này là Lam Hữu Phương có phần đắc ý.

- Chuyện tốt đó, chuyện tốt đó, rất nhiều người trong chúng ta còn chưa coi trọng cái quy tắc sản phẩm được bảo hộ của quốc gia này, không ngờ Thanh Bình lại còn có thể đi trước một bước. Xem ra ý thức của huyện Thanh Bình về phương diện này đã tăng tiến rồi đó.

Triệu Quốc Đống rất là vui mừng:

- Lão Lam cũng là đại biểu đại hội đại biểu nhân dân tỉnh hả?

- Vâng, cho nên mới nhân cơ hội này đến thăm bí thư Triệu.

Lam Hữu Phương tỏ ra rất tự nhiên, mặc dù có Quế Toàn Hữu ở đây nhưng cũng không hề che dấu nên khiến cho Quế Toàn Hữu rất tò mò.

- Tăng trưởng kinh tế của huyện Thanh Bình năm nay thế nào?

Triệu Quốc Đống hỏi với giọng hứng thú.

- Cũng được, đứng thứ hai toàn thị xã, chỉ thấp hơn Quy Ninh của bí thư Quế, tăng trưởng 19,2%, so với Hoài Châu thì chỉ hơn được 0,5%.

Lam Hữu Phương nói hết sức bình tĩnh:

- Chẳng qua nếu so với Ninh Lăng của bí thư Triệu thì Hoài Khánh chúng tôi còn kém xa.

- Đúng vậy, bí thư Triệu, GDP của Ninh Lăng các ngài vượt qua 100 tỷ, mở một trang mới trong lịch sử của các thành thị lục địa chúng ta, cho đến bây giờ vẫn chưa có nơi nào vượt qua. Việc này đã viết lên một trang lịch sử mới của An Nguyên chúng ta, đây là một vinh dự vô cùng vẻ vang, đoán chừng năm nay tỉnh sẽ cấp một khoản tiền thưởng lớn cho Ninh Lăng đấy chứ?

Quế Toàn Hữu cười hì hì nói.

Đề tài cuộc nói chuyện dần được mở rộng ra nên không thể không nhắc tới tình hình phát triển kinh tế của Ninh Lăng, trong khi nói thì giọng của Quế Toàn Hữu và Lam Hữu Phương tỏ ra cực kỳ hâm mộ, nhất là Quế Toàn Hữu.

Triệu Quốc Đống để hắn ở lại Hoài Khánh tại vì điều kiện lúc ban đầu của Hoài Khánh hơn xa Ninh Lăng, bất kể là vị trí địa lý hay là cơ sở kinh tế thì đều mạnh hơn các quận, huyện của Ninh Lăng không ít, nhưng đó là chuyện của 3 năm trước. Dưới bàn tay của Triệu Quốc Đống thì chỉ trong vòng 2 năm gần đây Ninh Lăng đã vượt xa Hoài Khánh, mặc dù hai năm này Hoài Khánh phát triển không ngừng nhưng so với đà tăng tốc của Ninh Lăng thì chẳng khác nào cuộc thi chạy giữa rùa và thỏ, chỉ tiếc rằng Ninh Lăng không phải là con thỏ lơ mơ nữa.

*****************

Khi Vương Lệ Quyên đi theo Vưu Liên Hương tiến vào phòng của Triệu Quốc Đống thì mới phát hiện trong này không chỉ có Quế Toàn Hữu mà còn có cả phó bí thư huyện ủy huyện Thanh Bình là Lam Hữu Phương.

Quế Toàn Hữu và Lam Hữu Phương cũng không ngờ Vương Lệ Quyên lại xuất hiện cùng với Vưu Liên Hương, xem ra tâm tư của mọi người đều khá giống nhau.

Sự xuất hiện của Vương Lệ Quyên lại khiến Triệu Quốc Đống thấy có hơi bất ngờ.

Sau khi mình rời hỏi Hoài Khánh thì Vương Lệ Quyên cũng đã ít liên hệ với mình, tới khi mình lên Bắc Kinh công tác ở bộ năng lượng thì Vương Lệ Quyên cũng chỉ gọi điện thoại hai lần. Mãi cho đến lúc mình trở lại Ninh Lăng đảm nhiệm bí thư thị ủy thì Vương Lệ Quyên cũng chỉ tới một lần, đương nhiên liên lạc điện thoại thì cũng có nhưng Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận được đối phương đang có ý giữ khoảng cách với mình.

Về sau hắn cũng loáng thoáng biết được một ít tình hình, Vương Lệ Quyên khá được Đàm Lập Phong ưa thích, nhất là khi Trần Anh Lộc thăng chức lên làm phó chủ tịch tỉnh, Đàm Lập Phong tiếp nhận bí thư thì Vương Lệ Quyên lại càng được Đàm Lập Phong coi trọng.

Sau khi Khuông Dương được điều tới Thiên Châu, dưới sự ủng hộ của Đàm Lập Phong nên Vương Lệ Quyên tự nhiên tiếp nhận bí thư quận ủy Hoài Châu. Còn tới lúc cạnh tranh thường vụ thị ủy với Quế Toàn Hữu thì nàng gần như không hề gặp trở ngại gì khi nhận được sự nhất trí đề cử của thị ủy Hoài Khánh nên ngồi được vào cái ghế thường vụ thị ủy Hoài Khánh. Có thể nói người phụ nữ này hiện đang bước vào thời kỳ hoàng kim trên con đường làm quan, và có được kết quả này thì là nhờ được Đàm Lập Phong bí thư thị ủy Hoài Khánh coi trọng.

Đây là một người phụ nữ tài giỏi, tinh minh, có thể xem xét thời thế rất chuẩn xác, nhưng lại cấp cho Triệu Quốc Đống có cảm giác quá mức khôn khéo, thế cho nên mới đem hết thảy mọi việc đều quy định lượng, tính toán chi tiết ảnh hưởng mỗi một hành động. Do đó khi mình rời khỏi Hoài Khánh thì mới có biểu hiện này, nếu so ra thì Vương Lệ Mai mặc dù có lúc lẳng lơ, phóng đãng nhưng từ một góc độ khác mà nói thì nàng có tình cảm hơn so với người chị của mình.

Giống như hôm nay vậy, chỉ bằng vào việc đi theo Vưu Liên Hương xuất hiện trước mặt mình thì cũng đủ chứng minh "trí tuệ chính trị và khứu giác" của người phụ nữ này rồi.

Triệu Quốc Đống kêu Vưu Liên Hương và Vương Lệ Quyên vào ngồi, không lâu sau Lệnh Hồ Triều cũng chạy tới, giống như bộ hạ cũ ngày xưa đều tụ tập dưới một mái nhà, thoạt nhìn thì cảnh tượng này trông vô cùng thân thiện.

Cuộc gặp mặt của những "người cũ" này mãi cho đến khi Vưu Liên Hương mở tiệc chiêu đãi thì mới xem như kết thúc.

***************

- Quốc Đống, có phải là cảm thấy Lệ Quyên thay đổi quá lớn hay không?

Vưu Liên Hương thốt ra lời này khiến Triệu Quốc Đống lại có cái nhìn mới về vị thị trưởng thị xã Đường Giang này, khứu giác của phụ nữ thường mẫn cảm hơn nhiều so với đàn ông, nhất là trong chính trị.

- Có thể hiểu được.

Triệu Quốc Đống cười cười rồi không nói gì thêm.

- Ồ, là do tâm lý của cậu còn chưa nhìn quen đúng không?

Tâm tư của Vưu Liên Hương rất tinh tế.

- Không phải tôi đã nói rồi sao? Có thể hiểu được, quan hệ giữa tôi và Đàm Lập Phong rất vi diệu, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ ràng, cứ coi như là tôi và hai người bọn họ muốn phá bỏ khúc mắc này, có ai chưa từng xuống thang chứ. Người Trung Quốc đều thích thể diện, không chịu mất mặt, cho nên đổi là người nào thì cũng đều phải có phần kiêng kỵ này.

Triệu Quốc Đống cười lắc đầu.

- Quốc Đống, cậu đúng là rất thấu triệt chuyện này đó, có phải là bởi vì đã trở thành lãnh đạo tỉnh ủy hay không, do không cùng cấp độ cho nên mới hiểu được điểm này?

Vưu Liên Hương hé miệng cười.

- Ừm, có khả năng là cũng có nhân tố này.

Triệu Quốc Đống chắp tay sau lưng bước chầm chậm:

- Con người ta có đôi khi rất kỳ diệu, hôm nay thì mang cách suy nghĩ của người kém hơn nhưng biết đâu ngày mai lại đổi sang một thân phận khác, anh sẽ cảm thấy hoàn toàn khác nhau, rất thú vị. Vưu tỷ, đến Đường Giang làm thị trưởng có phải cũng thấy khác hẳn so với lúc làm phó thị trưởng thường trực ở Ninh Lăng hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.