Lộng Triều

Chương 66: Q.15 - Chương 66






Nếu như Triệu Quốc Đống có thể tiến vào phe cánh cú trọng phát triển kinh tế thì hắn sẽ như hổ thêm cánh, cũng làm cho phe cánh kia thêm một con bảo mã. Có lẽ do nguyên nhân này mới khiến Ninh Pháp chần chừ ở vấn đề này.

Bây giờ có vẻ đã rõ ràng, trước khi Tỉnh ủy An Nguyên thảo luận mà Ninh Pháp ra tay là không thích hợp. Chẳng qua Tô Giác Hoa nhìn như ở trong phạm vi công việc ủng hộ Triệu Quốc Đống, ân tình này có tác dụng rất lớn khiến Ninh Lăng trở thành trung tâm của khu vực An Tương. Với tính cách của Triệu Quốc Đống mà nói thì hắn nhất định ghi nhớ trong lòng.

Thái Chánh Dương thậm chí có thể khẳng định trong việc hạng mục sân bay Ninh Lăng được phê duyệt thì Liễu Đạo Nguyên cũng tuyệt đối phát huy tác dụng. Nếu không dù cho Tô Giác Hoa có chút ấn tượng đối với Triệu Quốc Đống cũng không thể gặp và nghe hắn trình bày nhiều đến thế. Tô Giác Hoa đã xảo diệu thắng một ván chop he mình, bây giờ phải xem Ninh Pháp làm như thế nào.

Giản Hồng gần như ngừng thở nghe điện, giọng bên kia rất nhẹ nhưng mỗi chữ truyền vào tai làm cô chấn động, cũng khiến Hoắc Vân Đạt ngồi cạnh hít sâu một hơi.

- Qua?

Hoắc Vân Đạt nhìn sang, y không tiện phán đoán là tin tốt tin xấu. Giản Hồng lúc này mới nói:

- Qua.

Hoắc Vân Đạt hưng phấn đứng bật dậy vỗ tay:

- Tôi chỉ biết Bí thư Triệu nhất định sẽ qua.

- Long Ứng Hoa muốn cạnh tranh với Bí thư Triệu thì không xem xu thế phát triển năm nay của Vĩnh Lương. Đó chỉ là phát triển bằng ngành sản xuất công nghiệp truyền thống, nơi ô nhiễm như vậy thì chính sách của Trung ương nhất định nhằm thẳng vào. Nếu như để Long Ứng Hoa lên thì chẳng phải cổ vũ tất cả học tập hình thức phát triển của Vĩnh Lương, trở thành giống như Vĩnh Lương sao?

- Vân Đạt, lời này của anh không công bằng. Hiện trạng của Vĩnh Lương tuy có trách nhiệm của Long Ứng Hoa nhưng không phải bắt đầu từ khóa này. Theo tôi biết thì ít nhất 10 năm trước Vĩnh Lương đã xác định phát triển ngành thép, phân bón, vật liệu xây dựng làm sản nghiệp trụ cột, chẳng qua đến giai đoạn của Long Ứng Hoa đạt đỉnh mà thôi. Mà vật liệu xây dựng của các công trình bên Ninh Lăng chúng ta có khá nhiều lấy từ Vĩnh Lương. Nếu không có đô thị lớn cung cấp vật liệu xây dựng liền kề như vậy thì chỉ sợ giá thành xây dựng của Ninh Lăng chúng ta sẽ cao hơn không ít.

Giản Hồng nhìn Hoắc Vân Đạt đang đầy vui mừng giống như chính y làm Thường vụ tỉnh ủy vậy. Chẳng qua cô cũng như vậy, có trách được ai.

Có lẽ trong mắt nhiều người cô và Hoắc Vân Đạt là người Triệu hệ, sự lên hay xuống của Triệu Quốc Đống không thể nghi ngờ ảnh hưởng lớn đến những người đi theo. Chẳng qua vị lãnh đạo này mới gần 34 tuổi, còn kém mình và Hoắc Vân Đạt không ít.

- Bí thư Hồng, quan điểm này của chị tôi không đồng ý. Phát triển thép, vật liệu xây dựng và phân bón làm sản nghiệp trụ cột là không sai. Giai đoạn khi đó của nước ta là giai đoạn công nghiệp nặng. Nhưng là một Bí thư thị ủy thì chị không có khả năng phát hiện đến giai đoạn nào lên thăng cấp sản nghiệp đó là thiếu sót về năng lực.

- Trên thực tế mấy ngành này của Vĩnh Lương vài năm trước đã xuất hiện vài biến cố. Do hàm lượng kỹ thuật của sản phẩm thấp, đầu tư nghiên cứu khoa học kỹ thuật thiếu thốn, thiếu sản phẩm công nghệ mới, ô nhiễm môi trường cao và tiêu tốn năng lượng nhiều, hơn nữa sức cạnh tranh mạnh khiến lợi nhuận của ngành này giảm nhiều, cũng có vài công ty nhận ra điều này nên muốn tăng cường đầu tư nghiên cứu, thực hiện thăng cấp sản phẩm, nâng cao năng suất, giảm giá thành. Nhưng thứ nhất các công ty này thiếu sự ủng hộ về chính sách của quốc gia, thứ hai bản thân công ty cũng bị mặt ngoài của thị trường mê hoặc vì thế hệ thống sản nghiệp của Vĩnh Lương vẫn chậm chạp không chuyển mình.

Hoắc Vân Đạt lúc này vẫn còn hưng phấn khi hay tin Triệu Quốc Đống được Tỉnh ủy đề cử làm Thường vụ tỉnh ủy. Công tác lâu như vậy với nhau nên Giản Hồng cũng hiểu khá rõ Hoắc Vân Đạt, đây là người có tính cách quyết đoán, dứt khoát, mặc dù bình thường không thích nói nhiều nhưng khi vào trạng thái thì lại nói nhiều hơn hẳn.

- Ở điểm này Thị ủy, Ủy ban Vĩnh Lương làm không tốt, đó chính là vấn đề năng lực phân tích phán đoán của bộ máy có vấn đề. Mà dù bọn họ có nhận ra cũng không quyết đoán ra tay cải tổ. Ví dụ như chính quyền đưa ra chính sách cổ vũ các công ty cải tiến sản phẩm, ví dụ như giúp đỡ về thuế, hỗ trợ các công ty muốn cải tiến kỹ thuật vay vốn được nhanh hơn. Đương nhiên vấn đề cũng có nhiều thứ để đánh giá, có lẽ là do bọn họ cảm thấy làm vậy là không theo nguyên tắc nên đợi đến khi có chính sách ra rồi mới làm. Nhưng như vậy lại có thể khiến một đô thị phát triển chậm đến vài năm.

Giản Hồng nở nụ cười, Hoắc Vân Đạt xem ra đang rất kích động.

- Vân Đạt, ý của anh là có phải Long Ứng Hoa có trách nhiệm đối với tình hình hiện tại của Vĩnh Lương?

- Y đương nhiên phải chịu trách nhiệm. Bây giờ y thất bại trong việc cạnh tranh vào chức Thường vụ tỉnh ủy chính là trừng phạt lớn nhất đối với y, y chỉ có thể tiếp tục trên cương vị Bí thư thị ủy Vĩnh Lương. Hơn nữa tôi cho rằng đây cũng là một cơ hội. Nếu như Long Ứng Hoa còn có hùng tâm, còn có tầm nhìn và lương tâm thì nên quyết đoán lợi dụng cơ hội Trung ương đưa ra chính sách khống chế, nhanh chóng đào thải các công ty nhỏ trong làm việc sắt thép, phân bón, vật liệu xây dựng, nâng hiệu suất lao động, đồng thời chính quyền cũng có thể đưa ra chính sách và tài chính hỗ trợ các công ty tăng đầu tư vào nghiên cứu.

Giản Hồng cũng đồng tình với quan điểm này của Hoắc Vân Đạt. Vị Chủ tịch huyện này có tác phong làm kinh tế khá giống Triệu Quốc Đống trước đây, mạnh mẽ, vang dội, hơn nữa nếu xác định mục tiêu thì dù khó khăn đến mức nào cũng sẽ cố vượt qua. Ví dụ như đầu tư khu công nghiệp Đông Giang, hấp dẫn các nhà đầu tư tiến vào, sáng tạo thành tích có tốc độ tăng trưởng trước nay chưa từng có của Đông Giang. Hơn nữa Hoắc Vân Đạt lại rất tôn trọng cô, trong công việc ở hầu hết vấn đề hai người đều có quan điểm nhất trí. đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất để kinh tế Đông Giang từ năm trước sang năm nay đạt thành tích đáng mừng như vậy.

- Được rồi Vân Đạt, chuyện của Vĩnh Lương thì chúng ta không lo được. Chúng ta lo việc của mình đi. Theo ý kiến của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương thì lần này nếu Bí thư Triệu thật sự thành Thường vụ tỉnh ủy thì có lẽ trong thời gian ngắn Bí thư Triệu sẽ vẫn ở lại Ninh Lăng, chưa đi được. Hơn nữa Bí thư Triệu nếu tiếp tục làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng thì với tính cách của Bí thư Triệu thì chỉ sợ không tạo ra một Ninh Lăng hoàn toàn mới sẽ không bỏ qua. Tôi đang suy nghĩ làm như thế nào để Đông Giang chúng ta phát triển nhanh hơn, trọng trách trên vai chúng ta không nhẹ đâu.

- Ừ, tất nhiên là như vậy. Tôi cũng đã sớm chuẩn bị tư tưởng. Bí thư Hồng, Bí thư Triệu đưa hai chúng ta đến Đông Giang tuy vị trí địa lý không kém nhưng điều kiện trụ cột lại lạc hậu. Bí thư Triệu muốn hai chúng ta mang tới thay đổi lớn cho Đông Giang. Chúng ta coi như có khởi đầu tốt, nhất là hạng mục sân bay Đông Trại đã được phê duyệt, tôi nghĩ sau khi sân bay xây dựng xong thì Đông Giang chúng ta có thể dựa vào cảng hàng không này để xây dựng một khu công nghiệp hàng không, tạo ra động lực kinh tế mới cho phát triển kinh tế của Đông Giang.

Hoắc Vân Đạt là người có nhiều dã tâm, nói ra tiền đồ tươi sáng sau khi sân bay Đông Trại được xây dựng xong, trong đó trọng điểm phát triển các ngành liên qua tới hàng không như thương mại, tin tức, cung cấp vật tự … Mà khu công nghiệp Đông Giang lại dựa theo sản nghiệp trụ cột mà thị xã xác định, chú trọng vào cung cấp các linh phụ kiện cho các ngành, bồi dưỡng một nhóm các công ty lớn, khiến Đông Giang trở thành trung tâm kinh tế công nghiệp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.