Lộng Triều

Chương 67: Q.19 - Chương 67






Ánh trăng như sương rơi vào biệt thự.

Mùi hương thơm ngát bay vào mũi tuy không dễ ngửi nhưng có hiệu quả đuổi muỗi, nếu không ngồi ở trong sân đúng là làm điểm tâm cho muỗi.

Âu Dương Cẩm Hoa cùng Lô Dã mở cửa thấy cảnh làm bọn họ giật mình. Triệu Quốc Đống có thói quen không làm việc ở nhà, đây là điều nhiều người biết. Vì thế mặc dù đám quan chức có quan hệ mật thiết với Triệu Quốc Đống cũng không tới ngõ Thủy Tinh này.

Chẳng qua dù là như vậy người xuất hiện ngoài cửa cũng là bất ngờ, nhất là đối với Âu Dương Cẩm Hoa mà nói càng bất ngờ hơn. Người đến là trưởng ban thư ký tỉnh ủy – Trần Anh Lộc.

Hắn sao xuất hiện ở đây?

Mặc dù nghi hoặc nhưng Âu Dương Cẩm Hoa vẫn vội vàng mời Trần Anh Lộc vào trong.

Trần Anh Lộc nếu tới đương nhiên không phải là mạo muội tới, việc Triệu Quốc Đống cười cười đi ra đã chứng minh điểm này.

Âu Dương Cẩm Hoa phát hiện mình mặc dù tới yw được hơn tháng, tự nhận là cũng dần hiểu rõ cục diện chính trị yw nhưng bây giờ hắn cảm thấy mình còn kéo xa.

….

Hai chai bia, ít cánh gà, lạc…

Triệu Quốc Đống rất do dự khi quyết định gọi điện cho Trần Anh Lộc nhưng cuối cùng hắn vẫn gọi số mà đã lâu mình không gọi. Hắn tin khi Trần Anh Lộc nhận được điện cũng phải suy nghĩ, chẳng qua con người không vì chút kích động mà thay đổi lập trường của mình.

Đương nhiên trong công việc cụ the thì Triệu Quốc Đống cũng không cho rằng hai bên không có cửa để giao tiếp, đây là nguyên nhân chính mà hắn gọi điện cho Trần Anh Lộc.

Trần Anh Lộc không hề do dự đã nhận lời ngay, điều này làm Triệu Quốc Đống vừa có chút lo lắng cũng có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh hắn vứt bỏ các tâm trạng khác.

- Trưởng ban thư ký, chúng ta đã lâu không ngồi với nhau như thế này rồi nhỉ?

Triệu Quốc Đống bưng bia lên uống, ánh trăng rơi trên bàn, mấy món ăn đơn giản, bao thuốc trên bàn vẫn là Kiều tử, Trần Anh Lộc tuy đã làm thường vụ tỉnh ủy nhưng vẫn không thay đổi thói quen.

- Ồ, chủ tịch, từ lúc anh rời khỏi Hoài Khánh thì chúng ta chưa ngồi cùng nhau. Chẳng qua thế sự luôn thay đổi nên khó nói rõ ràng. Chúng ta bây giờ ngồi lại với nhau có tính là duyên phận không?

Giong Trần Anh Lộc đã bị giọng yw đồng hóa nhiều nhưng vẫn có giọng tỉnh Xuyên xen vào đó.

- Duyên phận, ừ, xem như là vậy. Có thể cùng làm việc ở hai nơi với nhau thì ít nhất cũng là duyên phận ngàn năm.

Trần Anh Lộc vẫn rất bình tĩnh, tự nhiên làm Triệu Quốc Đống có nhiều suy nghĩ.

Lúc trước hắn và Trần Anh Lộc hợp tác rất mật thiết làm Hoài Khánh phát triển nhanh chóng. Nếu mình không rời khỏi Hoài Khánh như vậy Hoài Khánh sẽ có cảnh tượng như thế nào? Lúc ấy mình một lòng một dạ muốn biến Hoài Khánh thành Thâm Quyến của khu vực đất liền, quy hoạch đô thị đã có, ngành điện tử thông tin đã hình thành nhưng mà? Mình và Trần Anh Lộc rốt cuộc tại sao có xung đột, vì nguyên nhân gì mà phát triển đến bước cuối cùng đó?

Nguyên nhân cụ thể thì Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ biết, nhưng hắn thật lòng không muốn như vậy. Nhưng có một số việc không làm theo ý mình được. Hắn cũng hiểu cho suy nghĩ của Trần Anh Lộc, ở vào tình trạng lúc ấy thì không thể phân rõ ai đúng ai sai được.

- Đúng thế thoáng cái bốn năm năm đã qua, chúng ta từ Hoài Khánh chuyển lên sân khấu lớn hơn là tỉnh, rất nhiều chuyện trước đó không nói rõ được, cũng không như lúc đó nghĩ. Có đôi khi nghĩ lại làm tôi phải nghiền ngẫm rất nhiều.

Triệu Quốc Đống cố tạo không khí thoải mái đôi chút.

- Chuyện quá khứ đáng nhớ lại nhưng nó sẽ không quay lại, đặt chân thực tế mới là căn bản.

Trần Anh Lộc cũng đoán được Triệu Quốc Đống nhất định có chuyện muốn giao tiếp với mình, hoặc là nói cần giao tiếp với Lăng Chính Dược rồi thông qua mình làm cầu nối.

Trần Anh Lộc trước khi đến cũng đã suy nghĩ công việc trong thời gian này, rất nhanh cũng xác định được mục tiêu đại khái. Có lẽ ngoài hạng mục hành lang khoa học kỹ thuật Tỳ Bà Khê thì không có vấn đề gì đáng để Triệu Quốc Đống chú tâm. Chỉ là Lăng Chính Dược có thành kiến rất sâu ở hạng mục này, Trần Anh Lộc cũng không muốn xen vào việc này nhưng Triệu Quốc Đống chủ động hẹn, hắn cũng không muốn vì không muốn tham gia việc này khiến quan hệ hai bên ác hóa. Vì thế hắn nhận lời.

Triệu Quốc Đống hơi nhíu mày, Trần Anh Lộc là người trầm ổn, muốn đánh động đối phương cũng không dễ dàng gì. Mặc dù là vứt bỏ lập trường thì muốn thuyết phục hắn cũng không dễ. Nhưng nếu như có thể chính thức thuyết phục thì Trần Anh Lộc sẽ phát huy tác dụng rất lớn.

Đến yw lâu như vậy, Triệu Quốc Đống cảm thấy Lăng Chính Dược ở trình độ nhất định thậm chí tín nhiệm Trần Anh Lộc hơn Long Ứng Hoa. Vì nguyên nhân này nên Triệu Quốc Đống mới hy vọng đột phá từ Trần Anh Lộc.

- Đúng thế trưởng ban thư ký, tôi về yw một thời gian cũng suy nghĩ một vấn đề đó là yw chúng ta nên làm như thế nào bây giờ, phát triển như thế nào? Làm như thế nào phát triển phù hợp trào lưu của lịch sử, làm như thế nào mới khiến quần chúng nhân dân hài lòng?

Triệu Quốc Đống không muốn vòng vo, hắn hôm nay quyết định trao đổi thẳng thắn với Trần Anh Lộc. Có trụ cột kinh nghiệm công tác ở Hoài Khánh, dù là mình hay đối phương đều có chính sách để giao lưu. Mặc dù mấy năm qua mỗi người có cảnh ngộ khác nhau nhưng khi nguyên tắc đối đãi vấn đề đều không thay đổi.

Trần Anh Lộc bưng chén lên uống, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Nói cũng đúng. Ở hiện tại của nước ta hiện nay thì phát triển vẫn là nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta, chỉ có thể phát triển mới giải quyết được vấn đề. Tôi cho rằng yw chúng ta chính là Trung Quốc thu nhỏ, vừa có khu vực phát triển nhanh, vừa có nơi chậm phát triển, có nơi từng huy hoàng bây giờ suy yếu… tỉnh làm như thế nào đưa ra được một quy hoạch phù hợp với tình hình của tỉnh đúng là đáng để suy nghĩ.

Sau khi làm trưởng ban thư ký tỉnh ủy, khí chất của Trần Anh Lộc thay đổi không ít, ít nhất Triệu Quốc Đống cảm thấy Trần Anh Lộc có vẻ tự tin, trầm ổn hơn khi làm phó chủ tịch tỉnh, giọng nói mặc dù thu liễm nhưng vẫn hiện ra khí thế.

- Đây chính là vấn đề khó khăn cụ thể mà chúng ta đang gặp phải, trung ương cũng ý thức được muốn điều chỉnh chính sách làm một số người giàu lên, yêu cầu Đảng ủy chính quyền địa phương các nơi phải đưa mục tiêu cộng đồng giàu có lên vị trí cao nhất. Nhưng do tình hình thực tế phức tạp nên cần Đảng ủy chính quyền địa phương thông qua cơ chế để điều chỉnh thu nhỏ chênh lệch về thu nhập của từng tầng lớp, xúc tiến phát triển thăng bằng, xã hội hài hòa.

Triệu Quốc Đống bưng chén lên ra hiệu, Trần Anh Lộc gật đầu cụng ly với Triệu Quốc Đống rồi uống cạn.

- Yw chúng ta phát triển rất không cân bằng, ở điểm này bí thư Lăng cũng ý thức được. bí thư Lăng cũng từng nói với tôi về vấn đề này, làm như thế nào để đảm bảo duy trì tốc độ phát triển của các khu vực phát triển khá, đồng thời thay đổi bộ mặc khu vực lạc hậu mới là mấu chốt phát triển thăng bằng cùng xã hội hài hòa. Ở vấn đề này tỉnh cũng cần nghiêng tài nguyên cho khu vực khó khăn.

Trong lời nói của Trần Anh Lộc đã mơ hồ có ám chỉ, Trần Anh Lộc ý thức được Trần Anh Lộc thực ra sớm biết mục đích mình hẹn đối phương tới đây.

Chẳng lẽ nói Lăng Chính Dược cho rằng tỉnh ủng hộ Miên Châu chính là ủng hộ nơi phát triển ư? Đúng, Miên Châu bây giờ coi như đứng top 5 toàn tỉnh nhưng phải phân tích vấn đề một cách cụ thể? Hành lang khoa học kỹ thuật Tỳ Bà Khê sẽ mang lại gì? Đó là có tác dụng thúc đẩy mạnh thực lực nghiên cứu khoa học của khu vực An tây thậm chí cả yw, đây là một công việc mang lại lợi ích cực lớn. Làm như thế nào có thể so sánh hạng mục này với hạng mục đầu tư tài sản cố định.

Đề tài còn chưa chính thức mở ra Triệu Quốc Đống đã cảm thấy Trần Anh Lộc đưa giới hạn làm hắn có chút buồn bực. Hắn có rất muốn thảo luận vấn đề này với Trần Anh Lộc nhưng ở không khí này thì không thể nói chuyện thoải mái được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.