Tông Kiến này có vẻ là một nhân vật mang tính bi kịch. Mình cũng không muốn làm gì y, thậm chí Hoàng Lăng bị bắt cũng không liên quan tới y. Nhưng thật không ngờ Toàn Lực Trí lại không muốn bỏ qua cho Tông Kiến.
Trong đơn tố cáo còn liên quan đến Chu Xuân Tú nhưng không có chứng cứ rõ ràng, chỉ phản ánh Chu Xuân Tú ủng hộ việc Tôn Trường Phú mua lại công ty rượu Ninh Lăng.
Thái độ khác thường nghe thì khá chói tai, ý chính là Chu Xuân Tú vốn không quá ủng hộ việc cải cách công ty rượu Ninh Lăng, nhưng sau đó thay đổi hẳn, bảo sao có người lại cho rằng trong đó có vấn đề.
Nếu như mình không đồng ý để đối phương tham gia điều tra, chỉ sợ Toàn Lực Trí sẽ cho rằng mình bảo vệ cho kẻ tham ô. Triệu Quốc Đống tuy không sợ đối phương có thể làm gì mình, nhưng kẻ có thể làm Hoàng Lăng ngã cũng không phải đơn giản.
- Như vậy đi Lực Trí, ý của tôi là Ủy ban kỷ luật có thể điều tra nhưng phải thận trọng. Do công ty rượu Ninh Lăng là lá cờ đầu của các công ty nhà nước Ninh Lăng, bất cứ tin gì cũng có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty này. Nếu như tiến hành bắt nhân viên tài vụ của công ty này thì phải báo cáo với tôi. Về phần Tôn Trường Phú thì tôi nghĩ mình không cần nói.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ rồi nói.
Cáo già.
Toàn Lực Trí và Lý Chiêu nhìn nhau. Đảm bảo không ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh của công ty, điều này quá khó khăn. Hơn nữa còn nói công ty rượu Ninh Lăng là lá cờ đầu của Ninh Lăng, đây có lẽ là do vị Bí thư thị ủy này có thành kiến với Ủy ban kỷ luật.
- Bí thư Triệu, tôi bây giờ có thể báo cáo trước. Đối với Chủ tịch công ty rượu Ninh Lăng Tôn Trường Phú và hai nhân viên tài vụ chúng tôi đều chuẩn bị thẩm vấn, hơn nữa thời gian có lẽ hơi dài một chút. Bởi vì chúng tôi muốn tranh thủ làm cho xong, nếu không xuất hiện việc mớm cung cho nhau sẽ phí công vô ích. Đương nhiên chúng tôi tạm thời cũng sẽ chưa có hành động gì khác, mục tiêu chủ yếu là cán bộ lãnh đạo liên quan. Chúng tôi sẽ luôn liên lạc với Viện kiểm sát để mời bọn họ tham gia vào lúc thích hợp.
Toàn Lực Trí lạnh nhạt nói.
- Có thể, hỏi nhưng không phải là bắt, chỉ là bảo người đương sự hoặc nhân chứng ra làm chứng nhưng nhất định phải theo trình tự pháp luật. Viện kiểm sát tham gia là tốt nhất, tôi tin tưởng cơ quan này sẽ biết phân biệt nặng nhẹ.
Triệu Quốc Đống ra vẻ không nghe ra ý trong lời nói của đối phương nên không hề khách khí nói.
Toàn Lực Trí ngẩn ra, y không ngờ đối phương phản ứng nhanh như vậy, lập tức phản công, không cho mình chút mặt mũi nào. Gần như là nói Ủy ban kỷ luật thiếu ý thức pháp luật.
Z có thể cảm nhận đối phương cứng rắn không hề thua kém Hoàng Lăng, nhưng ở điểm này còn nhạy cảm hơn Hoàng Lăng. Chỉ một câu đã ngăn được mình, hơn nữa còn quang minh chính đại mắng mình.
Ra khỏi văn phòng Triệu Quốc Đống, Lý Chiêu nhíu mày nói:
- Chủ nhiệm, theo ý của Bí thư Triệu thì chúng ta không thể tiến hành bắt, như vậy sẽ dễ khiến bọn họ mớm cung cho nhau, rất bất lợi cho cuộc điều tra của chúng ta.
- Ừ, nhưng hắn là Bí thư thị ủy, cân nhắc vấn đề khác chúng ta. Công ty rượu Ninh Lăng vừa làm ăn khấm khá, trong mắt hắn sẽ không thể buông, tất cả phải phục tùng sự phát triển kinh tế.
Toàn Lực Trí lạnh nhạt nói nhưng không ai có thể nghe ra ý thực tế của y.
- Nhưng mà Tôn Trường Phú là Ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh, lại là đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân thị xã, muốn bắt y phải theo đúng trình tự pháp luật. Mà hai nhân viên tài vụ kia muốn bắt cũng phải cùng bắt, nhất định sẽ có ảnh hưởng. Tôi mới đầu suy nghĩ sợ rằng phải lập tức đột phá sau đó tập trung bắt mục tiêu của chúng ta. Bây giờ xem ra lại khó khăn hơn nhiều.
Lý Chiêu là chuyên gia điều tra phá án nên chứ không lo lắng nhiều đến vấn đề khác.
- Không nên nghĩ nhiều như vậy. Tôi vừa nãy đã xin chỉ thị của Bí thư Triệu, ba người này nhất định chúng ta sẽ có hành động nhưng phải chú ý biện pháp. Thứ nhất phải hành động cùng lúc, thứ hai dùng quyền lực của chúng ta, thứ ba phải phối hợp tốt với bên Viện kiểm sát. Ý của Bí thư Triệu là rất rõ, chỉ cần không ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh của công ty, cái khác có thể. Tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn có thể làm được như vậy.
Toàn Lực Trí cười cười một tiếng, bây giờ không cần phải làm lớn chuyện, chỉ cần nắm trúng mục tiêu chủ chốt là đủ rồi. Về phần người khác chỉ cần tra ra manh mối thì đừng ai mong trốn thoát.
…
Triệu Quốc Đống thấy cần nói chuyện với bên Viện kiểm sát.
Quyền lực của Ủy ban kỷ luật là có hạn. Nhất là đối với cán bộ không phải Đảng viên, nhưng nếu Viện kiểm sát liên minh với Ủy ban kỷ luật một cách ăn ý thì rất có thể khiến cho một vài ý đồ của Ủy ban kỷ luật sẽ thông qua Viện kiểm sát mà áp dụng. Mặc dù bình thường Viện kiểm sát kiên trì xử lý theo trình tự nhưng bây giờ xem ra Toàn Lực Trí và Cao Dương có quan hệ tốt, có lẽ sẽ bỏ qua ở vài quy định.
Cao Dương nghe nói đang cố tranh chức Chủ nhiệm ban chính trị - Viện kiểm sát tỉnh, hơn nữa đã truyền ra từ trước khi Triệu Quốc Đống tới Ninh Lăng. Triệu Quốc Đống đến Ninh Lăng và gặp Cao Dương hai lần, hắn thấy Cao Dương thay đổi nhiều.
Cao Dương bây giờ trông rất trầm tĩnh, hơn hẳn so với bốn năm trước. Chỉ là Triệu Quốc Đống không rõ sao Toàn Lực Trí lại có quan hệ mật thiết với Cao Dương.
Triệu Quốc Đống cảm thấy ở điểm này Lam Quang làm không tròn chức trách. Viện kiểm sát nằm ngoài sự lãnh đạo của Đảng ủy là không được phép. Nhất là Đảng ủy chính pháp không khống chế được anh, lại để Viện kiểm sát thành cánh tay của Ủy ban kỷ luật, hiện tượng này không bình thường. Nhất là khi hệ thống Ủy ban kỷ luật đang có xu hướng thành một vương quốc riêng, đó là điều càng không được phép. Triệu Quốc Đống cảm thấy Ủy ban kỷ luật do Toàn Lực Trí cầm đầu phát triển theo xu thế này.
Lý Chiêu là người Toàn Lực Trí mang từ Thanh tra tỉnh xuống, Vương Ích cũng là kẻ chịu chui, sự kết hợp này là rất mạnh nhưng đã đi ra ngoài quỹ đạo. Triệu Quốc Đống cho rằng mình cần cân nhắc điều chỉnh bộ máy Ủy ban kỷ luật một chút, làm cho ý đồ của Thị ủy có thể áp dụng vào trong công việc của Ủy ban kỷ luật, phục vụ sự phát triển kinh tế của Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ thật nhanh. Toàn Lực Trí có đã nói chuyện với hắn về việc để Vương Ích làm Chánh thanh tra thị xã, Triệu Quốc Đống lấy lý do chức đúng thời cơ mà gác lại. Bây giờ xem ra đã có cơ hội.
…
Chung Dược Quân nhận được điện của Triệu Quốc Đống thì y mới vội vàng từ công trường về.
Lúc y đến, Lục Kiếm Dân và Tiêu Phượng Minh, Lam Quang đều đã có mặt.
- Là việc liên quan đến vụ án Hoàng Lăng?
Chung Dược Quân uống hết cốc nước rồi nói.
- Căn cứ tình hình thì hiện nay chưa có quan hệ đến Hoàng Lăng, chủ yếu là vấn đề cải cách công ty rượu Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói. Hắn cũng không ngờ Tông Kiến thiếu bản lĩnh đến thế, vừa bị Ủy ban kỷ luật bắt đã khai, thuận lợi đến độ ngay cả nhân viên Ủy ban kỷ luật cũng có chút kinh ngạc.
- Lão Lam, anh giới thiệu tình hình với Thị trưởng Chung.
- … tình hình đại khá là như vậy, đúng là nhà dột gặp trời mưa. Ninh Lăng chúng ta năm nay đúng là không yên bình.
Lam Quang thở dài nói:
- Tông Kiến bị bắt không biết còn liên quan tới bao nhiêu người nữa.
- Bí thư Triệu, Ủy ban kỷ luật phá án là việc tốt nhưng sợ sẽ ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh của công ty rượu Ninh Lăng. Năm nay là năm rất quan trọng đối với công ty rượu Ninh Lăng, ba năm liên tục kinh doanh có lãi, còn hy vọng niêm yết lên thị trường chứng khoán. Thời gian trước Tôn Trường Phú đến chỗ tôi giới thiệu quy hoạch phát triển của công ty bọn họ, cũng nói muốn trong ba năm đột phá doanh thu bán hàng lên một tỷ, trong ba năm sẽ lên thị trường chứng khoán, đây là mục tiêu khổng lồ của công ty rượu Ninh Lăng. Chính quyền Thị xã cũng rất ủng hộ kế hoạch này. Bây giờ y đang muốn đẩy mạnh tiêu thụ sang Nội Mông, Ninh Hạ, Cam Túc, tiến triển rất khả quan.
Chung Dược Quân nói:
- Đương nhiên điều này cũng cần tính tới biến hoá của vụ án, lão Toàn sao còn chưa tới? Tốt nhất phải nghe ý kiến của y.