Hứa Tú Cần nói làm Triệu Quốc Đống có chút xúc động. Bố mẹ đều mong có cháu ôm. Mặc dù chị gái có con nhưng cũng là người Lưu gia. Bốn anh em hắn lại chưa ai có con. Tuy nói bố mẹ suy nghĩ thoáng nhưng sâu trong lòng vẫn có cảm giác không vui. Có thể nhịn tới bây giờ mới nói đã là quá lâu rồi.
Vấn đề cháu nối dõi đã nói ra. Theo bố mẹ thấy thì mình đã là Bí thư thị ủy thì sao không có con được. Mà hắn lai khỏe mạnh thì nhất định là Nhược Đồng có vấn đề, hoặc là cả hai không có tình cảm mà vế sau cao hơn. Đối với vợ chồng Hứa Tú Cần mà nói thì vợ chồng Triệu Quốc Đống, Nhược Đồng như lúc mới quen vậy, không có cảm giác như vợ chồng. Đây là điều rất không bình thường.
Hơn nữa Triệu Quốc Đống ít lên Bắc Kinh, Nhược Đồng càng hiếm khi tới tỉnh An Nguyên. Dù cô công tác ở nước ngoài nhưng hàng năm cũng về nhà thăm người thân mà nhưng không thấy ở An Nguyên lâu. Mặc dù là ngày tết truyền thống của người Trung Quốc cũng hiếm khi lộ mặt. Chuyện này đúng là hiếm thấy. Ngoài lý do vợ chồng Triệu Quốc Đống có vấn đề về tình cảm thì không còn giải thích nào khác.
Không có tình cảm mà vẫn duy trì quan hệ thì vợ chồng Hứa Tú Cần đương nhiên cho rằng Triệu Quốc Đống lo cho tiền đồ. Nhưng vợ chồng Hứa Tú Cần lại thấy hạnh phúc của hôn nhân và có cháu hay không hơn xa chức Bí thư thị ủy.
Với tài sản hiện nay của Triệu gia thì trên thực tế chức Bí thư thị ủy đã không có bao ý nghĩa. Nói không chừng không làm Bí thư thị ủy thì Triệu Quốc Đống còn có thể làm tốt hơn.
Vợ chồng Hứa Tú Cần cũng thường xuyên nghe mấy người con khác của mình nói về Quốc Đống như vậy, nó làm vợ chồng Hứa Tú Cần rất tự tin. Ngay cả mấy người con đã thành công đều cho rằng Quốc Đống không làm quan sẽ có thành tựu lớn hơn nữa. Vậy chức quan kia đã thành thứ yếu, vậy thứ yếu có gì không bỏ được chứ.
Triệu Quốc Đống đương nhiên hiểu tâm trạng của bố mẹ. Hắn thậm chí có thể nghe ra ý trong lời của mẹ. Đó chính là tình cảm của mình có vấn đề thì ly hôn, như vậy Lam Đại là đối tượng tốt nhất.
Bố mẹ có tình cảm tốt với Lam Đại, cũng không biết Lam Đại sao lại có bản lĩnh này nịnh nọt bố mẹ mình giỏi thế. Mấy lần đều nói muốn nhận Lam Đại làm con nuôi nhưng vì có lẽ sợ không chừng con gái nuôi lên giường với con trai nên không hạ quyết tâm.
Nói tới con thì hắn đã sớm có. Con gái hắn đã biết đi, biết gọi bố, mẹ. Cù Vận Bạch bây giờ đang làm việc ở Dương Thành, con ở Hongkong nên khá gần. Mỗi tuần cô về Hongkong vài lần. Nếu không chính là Phỉ Dung mang bé sang Dương Thành. Điều này làm Triệu Quốc Đống có chút hâm mộ.
Triệu Quốc Đống sang đó không nhiều, mặc dù có lúc muốn đến thăm con nhưng hắn cũng không có tham gia nhiều. Hắn hứa cho Cù Vận Bạch một đứa con đầy đủ, mà đứa bé này hoàn toàn thuộc về Cù Vận Bạch. Mình nếu không thể làm ông bố đầy đủ thì phải nhịn đau cắt yêu thương, nhịn một chút.
Vậy còn Nhược Đồng thì sao? Triệu Quốc Đống không xác định.
Quan hệ giữa hắn và Nhược Đồng bị thời gian và không gian ảnh hưởng. Có đôi khi hắn cảm thấy mình và cô tâm đầu ý hợp, có đôi khi ngủ cùng giường lại thấy xa lạ, cảm giác không thân thiết như La Băng hoặc là Từ Xuân Nhạn.
Hắn cũng không biết giữa mình và Nhược Đồng có đột phá về quan hệ được hay không? Đột phá xong sẽ có biến hoá như thế nào? Có lẽ trên đời không có cặp vợ chồng nào kỳ diệu như mình và Nhược Đồng.
La Băng cùng Từ Xuân Nhạn không thể phát triển thành vợ chồng chính thức. Hắn có thể có con với hai cô nhưng con không thể quang minh chính đại lấy thân phận con hắn mà xuất hiện trong xã hội. Nhưng ở trong gia đình thì bố mẹ hắn lại cảm thấy có cháu là quan trọng nhất.
Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Đối với bố mẹ, hắn không muốn nói dối nhất là ở việc này. Để cho bọn họ một lời hứa nếu không làm được thì càng làm bọn họ thương tâm. Tình cảm của bố mẹ đối với con cái là thứ không tình cảm nào có thể so sánh.
- Mẹ, con cũng lớn rồi nên biết chuyện của mình sẽ như thế nào. Về phần Tiểu Đại thì con và cô ấy không có chuyện gì hoặc là cô ấy có suy nghĩ nhưng con đã sớm nói cô ấy. Con và cô ấy không có gì, không có bắt đầu, không có kết quả nhưng con cũng không tiện an thiệp vào cuộc sống của cô ấy.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ khá lâu rồi nói:
- Về phần Nhược Đồng thì con và cô ấy rất tốt. Có lẽ cuối năm hoặc đầu sang năm cô ấy sẽ về nước. Con biết bố mẹ muốn có cháu bế, con sẽ cố gắng. Đồng thời con cũng giục Đức Sơn, Trường Xuyên cùng Vân Hải. Mẹ yên tâm, chỉ sợ tới lúc đó bố mẹ bận quá thôi.
Triệu Quốc Đống nói làm nếp nhăn trên mặt Hứa Tú Cần giảm đi nhiều, nghiên cứu đã xuất hiện trở lại.
- Quốc Đống, con là con cả trong nhà phải làm gương. Đức Sơn thì mẹ không trông mong được rồi. Lần trước nó về uống rượu với bố nói cả đời nó không lấy vợ, không muốn có con, dù là có con nhất định là con riêng phải làm ADN gì gì đó để xem có phải người Triệu gia ta không? Nó làm bố con tức giận ném chén xuống đất đuổi nó đi. Con nói Đức Sơn xêm, nó đã hơn 30 mà sao như chưa lớn vậy?
Triệu Quốc Đống thầm nghĩ Đức Sơn đã tính gì, mình còn có con riêng rồi.
- Mẹ, mẹ đừng nghe Đức Sơn nói linh tinh. Nếu mà người phụ nữ nào có con của nó, con dù ép cũng phải bắt nó kết hôn, ít nhất cũng phải lấy cháu về.
Triệu Quốc Đống nói:
- Về phần Trường Xuyên cùng Vân Hải thì theo con thấy Vân Hải không chừng sẽ cưới trước Trường Xuyên. Hôm đó nửa đêm Vân Hải gọi cho con, con nghe thấy tiếng cô gái. Con nghĩ hai đứa nó sống cùng nhau, giờ chỉ thiếu nghi thức thôi.
- Ồ, Vân Hải thật sự sống chung với cô gái kia?
Hứa Tú Cần nghe không khỏi vui mừng ra mặt:
- Lần trước mẹ hỏi Vân Hải, nó còn nói vẫn sớm. Bây giờ sống chung chắc nhanh kết hôn rồi phải không?
- Chắc là Vân Hải cảm thấy Đức Sơn và Trường Xuyên chưa kết hôn ạ. Đức Sơn thì không nói, Trường Xuyên có thể chưa gặp người thích hợp. Mà bây giờ Trường Xuyên cũng rất bận, nếu tìm một cô gái thích hợp lại không vì tiền của nó sẽ không dễ ạ.
Triệu Quốc Đống trấn an bà mẹ:
- Chẳng qua mẹ phải tin vào con trai của mình. Trường Xuyên mặc dù hay ngại nhưng con thấy nó lại có duyên với phụ nữ. Con sẽ giục mấy đứa nhanh chóng giải quyết việc này, tranh thủ cuối năm mang bạn gái về.
Hứa Tú Cần nói khá nhiều chuyện trong nhà với Triệu Quốc Đống. Ví dụ như chuyện vợ chồng Lưu Thành, Triệu Linh San. Tình cảm hai vợ chồng này rất tốt, sản phẩm mật ong tiêu thụ mạnh nên bận rộn không có thời gian trông con. Mấy đứa bây giờ để ở nhà bố mẹ Lưu Thành. Hứa Tú Cần muốn đưa cháu sang bên này nhưng Lưu gia không đồng ý. Việc này làm Hứa Tú Cần rất không vui nên hy vọng con trai của bà có con sớm một chút để bà có cháu bế.
Triệu Quốc Đống lúc này mới hiểu thì ra bố mẹ mình vì cháu ngoại bị nhà thông gia giữ chặt nên mới vậy.
Mãi đến khi Bành Trường Quý gọi tới, Triệu Quốc Đống mới có thể thoát thân.
…
- Bình Nguyên, sau khi tới Tây Giang công tác anh thấy sao?
Chung Dược Quân nhíu mày nói. Cổ Bình Nguyên đi chậm hơn y nửa bước. Hai người đang đi trên công trường xây dựng quảng trường Đông Phương Hồng – Khu Hà Nam.
- Rất tốt, bây giờ công việc chính của Tây Giang đã đi vào quỹ đạo. Cải tạo nội thành cũ được đẩy mạnh, xây dựng giai đoạn hai của khu Hà Nam được đẩy mạnh một cách toàn diện. Công tác giải phóng mặt bằng mặc dù có chút vấn đề nhưng quận vẫn tự giải quyết được, không cần làm phiền thị xã.
Cổ Bình Nguyên khá vui vẻ do tốc độ tăng trưởng của Tây Giang vẫn rất cao, chỉ thấp hơn Đông Giang và Khu khai phát. Mà nguyên nhân là do khởi điểm hai nơi ia thấp.
- Công tác thu hút đầu tư của Tây Giang cũng là điểm sáng. Đất của khu công nghiệp Lâm Cảng đã hết, tiến hành quy hoạch giai đoạn hai là rất cần thiết. Ngành bảo vệ môi trường đã trở thành một sản nghiệp trụ cột của quận.
Quảng trường Đông Phương Hồng là quảng trường lớn bên này cầu Đông Phương Hồng đang bi được khởi công xây dựng. Ba quảng trường Đông Phương Hồng, Huy Hoàng, Đoàn Kết đều là quảng trường thuộc phía đông hoặc tây các cầu Đông Phương Hồng, Huy Hoàng, Đoàn Kết. Đây là các quảng trường văn hóa mà Thị xã Ninh Lăng quy hoạch, sau khi xây dựng xong sẽ là nơi nghỉ ngơi cho dân chúng.
- Ồ, trụ cột của Tây Giang rất tốt, bộ máy cũng khá đoàn kết, đây là ưu thế.
Chung Dược Quân như suy nghĩ vấn đề gì đó nên định nói lại thôi. Cổ Bình Nguyên thấy vậy không khỏi có chút tò mò: