Khi Triệu Quốc Đống mơ màng tỉnh lại mới phát hiện bên cạnh chỉ còn lại chiếc chăn.
Đây là cảm giác rất kỳ diệu, Lưu Nhược Đồng là người phụ nữ đầu tiên dậy sớm hơn hắn. Cổ Tiểu Âu hay là Kiều San thích ngủ nướng, còn Cù Vận Bạch hay La Băng thì luôn dậy cùng mình.
Rất thoải mái, tỉnh táo, đây là cảm giác lúc này của Triệu Quốc Đống. Đêm qua như giấc mộng, nếu chỉ từ bây giờ mà nhìn thì thấy giống như chưa xảy ra gì cả.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh nhưng ngoài phòng khách có tiếng động.
Khi Lưu Nhược Đồng đi vào thấy Triệu Quốc Đống đang nằm nghiêng dựa đầu vào giường, mặt cô vẫn đỏ ửng vì cảm xúc hôm qua vẫn còn lưu lại.
- Có sao không em?
Triệu Quốc Đống cười cười nghiêng đầu hỏi.
- Sao gì chứ?
Lưu Nhược Đồng mặt càng đỏ hơn, cô cắn môi nói.
- Ừ, vậy nói rõ cảm giác không sai, anh cũng thấy rất tốt.
Triệu Quốc Đống cao giọng cười to.
Bị Triệu Quốc Đống trêu chọc như vậy làm Lưu Nhược Đồng rất tức. Cô không nhịn được túm chiếc gối đập tới nhưng lại bị tránh ra sau đó ôm lấy cô mà hôn loạn.
Một lúc lâu sau hai người mới thoát ra khỏi nụ hôn đó.
- Hôm nay chúng ta không ra ngoài, ở nhà. Em cần phải nghỉ ngơi mới được.
Triệu Quốc Đống quan tâm nói.
- Không đến mức như vậy đâu, hôm nay nhiều việc lắm, lịch của anh không phải kín rồi sao?
Lưu Nhược Đồng lắc đầu nói.
- Dù quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng vợ.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Anh biết bố trí như thế nào.
Ra khỏi chợ cả người Triệu Quốc Đống đầy mồ hôi. Cuối năm chợ rất đông đúc, cũng có cảnh tranh nhau mua thực phẩm tươi mới. Tuy trong siêu thị cũng có nhưng mọi người thích đến chợ hơn.
Xương sườn, rong biển, cộng thêm một con gà ta chính tông, rau cần… tết này chưa chắc ăn được ở nhà mấy bữa nhưng vẫn cần mua chuẩn bị.
- Ồ, cục trưởng Triệu? Ồ, không, Bí thư Triệu, không đúng, bây giờ nên gọi là trưởng ban Triệu.
Đối phương vui mừng gọi đầy chân thành làm Triệu Quốc Đống có chút xúc động.
- Lão Tạ, lâu như vậy sao không đến thăm tôi? Có phải là cảm thấy Điền Nam quá xa không?
Qq nở nụ cười:
- Hay là sợ tôi quấy lấy cục đòi hạng mục, đòi chính sách?
- Trưởng ban Triệu, xem ngài nói kìa, ngài chỉ nói một câu có bao giờ tôi từ chối không?
Tạ Khoa ra vẻ tức giận, Triệu Quốc Đống nhìn lại thấy đáng yêu.
- Năm ngoái tôi tới trường Đảng học nửa năm, cuối tháng 10 mới về bộ, tôi đang định nếu có thời gian nhất định sẽ tới Điền Nam thăm ngài.
- Thật chứ? Được, tôi về Điền Nam chờ an. Mà anh tới Điền Nam cũng không thể đi tay không, anh biết Điền Nam lạc hậu mà, hơn nữa cũng là tỉnh lớn về năng lượng, không có chút chỗ tốt là không được đâu.
Tạ Khoa bây giờ đã là cục trưởng cục quy hoạch phát triển – Bộ năng lượng. Tạ Khoa không coi là người của Triệu Quốc Đống ở Bộ năng lượng vì dù sao hắn ở Bộ năng lượng có nửa năm. Lúc Triệu Quốc Đống ở Bộ năng lượng công việc giao cho Tạ Khoa, Tạ Khoa đều làm tốt, sau khi Triệu Quốc Đống đi thì hai người vẫn thường xuyên liên lạc. Trước khi Triệu Quốc Đống đi đã đề cử Tạ Khoa thay mình làm cục trưởng với Thái Chánh Dương.
Khi Thái Chánh Dương rời khỏi Bộ năng lượng, Tạ Khoa cuối cùng đã được lên làm cục trưởng, bước tiến này có thể nói là rất khó khăn bởi vì không ít người cạnh tranh. Thái Chánh Dương coi như là cực lực ủng hộ Tạ Khoa nên mới được. Lúc ấy Triệu Quốc Đống đang ở Ninh Lăng cũng từng gọi điện cho Thái Chánh Dương để nói giúp Tạ Khoa.
- Ồ, trưởng ban Triệu, ngài làm khó tôi rồi. Ngài cũng biết trong tay cục quy hoạch phát triển chỉ có từng đó quyền lực, bên Điền Nam có chút hạng mục gì dính tới cục thì chỉ cần có thể giúp ngài tôi đương nhiên không từ chối. Nhưng ngài muốn tôi mang một cái gì xuống thì …
Tạ Khoa mặt nhăn nhó như ăn mướp đắng, Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.
- Lão Tạ, anh còn định vòng vo trước mặt tôi. Đến trường Đảng học để làm gì? Đừng cho là tôi không biết, dù không phải lên một bậc thang thì chỉ sợ anh cũng sang tập đoàn nào đó của bộ, còn dám giả vờ với tôi ư?
Tạ Khoa hơi giật mình. Nhưng y nghĩ đến tổng giám đốc Tập đoàn quốc điện Đổng Minh Đường có quan hệ rất tốt với Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống biết tin này cũng không có gì là lạ.
- Hắc hắc, trưởng ban Triệu, tôi không dám giấu ngài, chuyện còn chưa được xác định nên tôi không dám nói lung tung.
Tạ Khoa gần như muốn xin Triệu Quốc Đống. Y nhìn quanh mọi người thấy không có ai là người quen nên cũng yên tâm.
- Cũng chưa xác định, nghe nói là quốc tế Hoa Năng, bộ mới nghiên cứu chứ chưa có quyết định. Mà bây giờ chưa có văn bản thì vẫn chưa chắc chắn. Ngài là trưởng ban tổ chức cán bộ chẳng lẽ còn không biết việc này.
- Được rồi, chuyện tốt như vậy còn phải giấu sao? Bộ nghiên cứu còn không phải xác định sao? Ai còn có thể lật đổ chứ? Chỉ còn là sớm muộn mà thôi.
Triệu Quốc Đống nói.
- Không nói việc này nữa, đến bên kia gọi tôi, tôi không đến được thì ít nhất có thể chúc mừng anh qua điện thoại mà.
- Nhất định, nhất định, trưởng ban Triệu, ngài còn tự mình đi mua đồ ăn? Hay là tôi đưa ngài về?
Tạ Khoa nói.
- Không cần, nhà tôi ngay bên kia, chỉ đi vài bước là đế.
Sau khi Tạ Khoa rời đi, Triệu Quốc Đống mới lắc đầu đi về phía nhà mình. Xem ra ở Bắc Kinh này mình cũng có mấy người quen, đi chợ mua đồ ăn cũng gặp được người.
Ở nhà nấu ăn đúng là khác, nhất là xem Tv, đọc sách, nghe tiếng dao thớt lạch cạch trong bếp, thi thoảng có tiếng nồi niêu va vào nhau, cảm giác này làm người ta rất thoải mái.
Sườn nướng, canh gà thêm rau cần xào, một đĩa đậu, đây coi như bữa trưa đơn giản nhưng lại rất có hương vị.
Lưu Nhược Đồng mới quan hệ lần đầu nên hơi đau, Triệu Quốc Đống quyết định ở nhà nghỉ với cô.
Triệu Quốc Đống ngồi xem Tv, gọi điện chúc mừng mấy người như Liễu Đạo Nguyên, Hùng Chính Lâm, Trịnh Kiện, Lôi Hướng Đông.
Nhà Liễu Đạo Nguyên sớm đã điều tới Kiềm Dương cho nên tết bây giờ về cơ bản không về An Đô. Mặc dù có đôi khi Liễu Đạo Nguyên về quê thăm họ hàng thì cũng chỉ là đi nhanh về nhanh, không ở lại tỉnh An Nguyên mấy.
Hùng Chính Lâm vẫn xuất quỷ nhập thần, Triệu Quốc Đống thấy được y trong hội nghị Ủy ban kỷ luật Trung ương tháng trước nhưng sau đó lại biệt tích. Hùng Chính Lâm thích nhất bắt cọp, điều này khiến nhiều người kính sợ cũng tạo không ít tiếng xấu cho y.
Trịnh Kiện vẫn ở An Đô, y dường như cũng không quá thích công việc của mình bây giờ. Đối với Trịnh Kiện mà nói giám đốc chi nhánh ngân hàng An Đô chỉ là tấm đệm cho bước tiến tiếp theo. Triệu Quốc Đống cũng biết Trịnh Kiện là người không chịu ở yên một chỗ, nhất là nhìn thấy Lôi Hướng Đông được giới tài chính Trung Quốc rất khâm phục nên càng muốn nhanh chóng thực hiện lý tưởng của mình.
Chuyện Lôi Hướng Đông tiếp nhận chức giám đốc Ngân hàng phát triển quốc tế về cơ bản đã được xác định. Biểu hiện của y ở chức phó giám đốc được Tiền Việt đánh giá rất cao, cho rằng y nắm chắc được ý đồ chiến lược của Trung ương trong việc ủng hộ công ty nhà nước, công ty tư nhân Trung Quốc đi ra nước ngoài, nhất là có biểu hiện xuất sắc khi thúc đẩy công ty tư nhân đi ra. ..
Tiền đồ của Lôi Hướng Đông rất rộng mở. Nếu nói lúc đầu gợi ý của Triệu Quốc Đống còn có tác dụng với Lôi Hướng Đông, như vậy bây giờ Lôi Hướng Đông sớm thoát được sức ảnh hưởng của Triệu Quốc Đống, rất nhiều tình huống Triệu Quốc Đống còn không thể không nhờ Lôi Hướng Đông giúp mới đạt được mục đích.
Mỗi người đều có thế giới của mình và luôn biến chuyển, có lúc này đan xen vào nhau nhưng sau đó lại tách ra.