Trâu Trì Trường đột nhiên hỏi làm La Đại Hải ngẩn ra. Sau đó La Đại Hải hiểu ngay ý của đối phương nên nói:
- Bí thư Trâu, khi anh tới thì tôi còn là Phó chủ tịch thường trực. Sau đó ccthu điều tới Vân Lĩnh làm Bí thư huyện ủy, tôi nhận chức Chủ tịch huyện được ba năm, tính ra chúng ta đã công tác bốn năm.
- Ừ, bốn năm, người ta nói tu mười năm cùng thuyền, tu trăm năm cùng giường, chúng ta làm việc cùng nhau coi như duyên phận.
Trâu Trì Trường cười nói:
- Quốc Đống, không sợ cậu cười, tôi và lão La mấy năm cũng không quá hòa hợp, chẳng qua tôi cảm thấy hợp tác tốt hơn với Yến Tu Hòa kia. Lão La nói đúng không?
La Đại Hải cười cười không nói gì. Tính cách Yến Tu Hòa cứng nhắc hơn mình, tất nhiên không hợp tác tốt với Trâu Trì Trường là người từ ngoài tới. May là hai người hợp tác không lâu.
Thấy La Đại Hải không trả lời, Trâu Trì Trường cũng không thèm để ý. Y hôm qua đã chính thức nói chuyện với Lãnh đạo thị ủy, y sẽ lên làm ở Mặt trận tổ quốc Thị ủy, nhưng còn kiêm nhiệm gì không thì không rõ.
- Nói thật tôi đúng là không tìm ra được mấy việc mình đã làm để thay đổi Hoa Lâm. Chắc ngoài trường trung học Hoa Lâm ra thì không còn gì đáng để nhắc tới.
Trâu Trì Trường cười cười tự giễu mà nói:
- Sóng Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Lão La, tôi thấy tôi và anh không thể so sánh được với Quốc Đống. Quốc Đống mới đến chưa bao lâu đã làm được các công trình lớn như vậy.
- Bí thư Trâu, ngài đừng khen tôi như vậy. Quốc lộ Tân Hoa là nhờ tỉnh chú trọng hỗ trợ huyện nghèo mà thôi. Quốc lộ Bồng Hoa cũng là nhờ hai vị lãnh đạo và lãnh đạo Thị xã ủng hộ mới may mắn thực hiện được. Về phần khu du lịch thì phong cảnh có sẵn, tôi chẳng qua làm trung gian dẫn mối mà thôi, công tác sau đó do Chủ tịch Tân làm.
Triệu Quốc Đống nghe thấy dính tới mình liền vội vàng giải thích.
- Ha ha, Quốc Đống, cậu không cần khiêm tốn. Ai có tác dụng lớn thì tôi hiểu, lão La hiểu, lãnh đạo Thị xã cũng hiểu. Cậu còn trẻ, tương lai rộng mở, việc thiếu kinh nghiệm công tác có thể từ từ tích lũy. Tôi thật lòng cậu có thể ở lại Hoa Lâm, ở lại Ninh Lăng chúng ta.
Trâu Trì Trường cười nói:
- Hoa Lâm mặc dù nghèo một chút nhưng dân chúng chân chất, cậu nếu mang hy vọng cho bọn họ, cả đời bọn họ cũng không quên. Cho dù sau này cậu rời đi thì bọn họ vẫn nhớ cậu.
- Lão La, Quốc Đống, thực ra không nói thì hai người cũng biết tôi rất nhanh sẽ rời khỏi Hoa Lâm, đây coi như tâm sự trước khi tôi đi.
Trâu Trì Trường cười nói:
- Có lẽ trong mấy năm qua tôi có điểm làm không tốt mong lão La bỏ qua. Quốc Đống cũng như vậy, mặc dù chúng ta chỉ làm việc với nhau vài tháng nhưng tôi tự nhận nhìn người không sai, cậu có thể sẽ đạt thành tích lớn hơn khi ở Hoa Lâm, Ninh Lăng nếu so sánh với Sở Giao thông.
- Sau khi hai quốc lộ hoàn thành thì Hoa Lâm sẽ gặp cơ hội phát triển hiếm có. Cơ sở chăn nuôi gia súc chính là ngành sản xuất ưu thế của Hoa Lâm chúng ta. Mặc dù bây giờ mới bắt đầu nhưng chúng ta chiếm ưu thế ở cả Ninh Lăng. Lão La, Quốc Đống, hai người phải nắm bắt tốt cơ hội này, phát triển thật nhanh, giúp dân chúng Hoa Lâm thoát nghèo, giàu lên.
Ba người đi trên con đường của khu thí nghiệm. Trâu Trì Trường rất muốn nói chuyện, mà La Đại Hải và Triệu Quốc Đống lại thành người nghe. La Đại Hải thi thoảng nói vài câu tỏ thái độ của mình ra thì hầu hết là lắng nghe.
Nhưng thật ra Triệu Quốc Đống từ giọng của Trâu Trì Trường có thể nghe ra không ít ý. Trâu Trì Trường trong giọng nói là hy vọng hắn giữ vị trí thích hợp, tích cực hỗ trợ lãnh đạo làm tốt công việc. Đồng thời Trâu Trì Trường cũng nhắc hắn đừng làm lớn chuyện quá, không có lợi cho sự phát triển.
Triệu Quốc Đống lặng lẽ lắng nghe Trâu Trì Trường nói, trong lòng đang cân nhắc ý của lời mà Trâu Trì Trường nói. Không thể nghi ngờ gì nữa, việc Trâu Trì Trường đến làm ở Mặt trận tổ quốc cũng có biến số. Chỉ là biến hoá ở Hoa Lâm thì y không thể khống chế được.
………..
Triệu Quốc Đống ngồi trong văn phòng mà thầm than thở, nửa năm trôi qua nhanh quá, giống như nằm xuống ngủ một giấc, tỉnh dậy liền biến thành như vậy.
Trâu Trì Trường đã chính thức được miễn chức Bí thư huyện ủy Hoa Lâm, điều lên làm Phó trưởng ban thư ký Thị ủy nhưng tạm thời không bố trí công việc cụ thể. Tất nhiên chờ sau khi Ninh Lăng lên cấp thì mới có thể rõ ràng.
La Đại Hải chính thức làm Bí thư huyện ủy Hoa Lâm, tạm thời kiêm nhiệm chức Chủ tịch huyện.
…….
Mạch Gia Huy bực bội cởi bớt khuy áo, trời không nóng nhưng y lại thấy nóng. Còn hai nữa sẽ diễn ra Hội nghị thường ủy, nội dung là điều chỉnh nhân sự. Điều này làm Mạch Gia Huy thấy không ít áp lực. Bây giờ Kỳ Dư Hồng làm rất nhanh chóng, Ban Tổ chức cán bộ, Ban Tuyên giáo, văn phòng Thị ủy đều tiến hành điều chỉnh nhân sự. Đây là trong phạm vi của Thị ủy nên Mạch Gia Huy không tiện ý kiến. Nhưng ngày mai lại khác, nó liên quan tới điều chỉnh nhân sự bộ máy lãnh đạo huyện. Mạch Gia Huy lần đầu tiên cảm thấy mình bất lực. Sức mạnh của Bí thư đã lộ rõ ở vấn đề nhân sự.
Trong 11 Thường vụ thị ủy, mặc dù có mấy người ủng hộ y nhưng cũng có vài người ngã về Kỳ Dư Hồng. Nếu không Kỳ Dư Hồng sẽ không dám mạnh mẽ điều chỉnh cán bộ trước khi Ninh Lăng lên cấp như vậy.
Cửa lặng lẽ được đẩy ra, Mạch Gia Huy gật đầu ra hiệu đối phương ngồi xuống.
- Thị trưởng, tình hình không quá rõ ràng. Trưởng ban Mục thời gian này đi lại rất nhiều, gần như từng huyện các cục quan trọng đều được khảo sát, đương nhiên thời gian khảo sát không dài nhưng ý đồ của y thì tôi không rõ mấy.
- Lão Lại, anh là Phó trưởng ban thường trực, lúc cần phát biểu ý kiến thì phải phát biểu, không nên sợ đầu sợ đuôi. Chẳng lẽ Mục Cương có thể cách chức anh sao?
Mạch Gia Huy hừ lạnh một tiếng:
- ý đồ của y thì tôi rõ, đó là muốn ý định của lão Kỳ được thông qua mà thôi.
- Thị trưởng, tôi cũng có ý kiến. Nhưng Trưởng ban Mục lần này chỉ dẫn vài cán bộ đi khảo sát rộng, không hỏi ra vấn đề gì nên tôi không tiện nói.
Lại Hữu Ninh buồn bực nói.
- Không có gì cả, binh đến thì tướng ngăn, chẳng qua anh cũng phải lên tiếng trong hội nghị Ban Tổ chức cán bộ, dù có bị bác bỏ đi chăng nữa. Nếu anh không ra mặt thì ai dám đứng ra nói.
Mạch Gia Huy có chút thất vọng với tên Lại Hữu Ninh này. Xem ra lúc trước mình chọn Lại Hữu Ninh vào Ban Tổ chức cán bộ là không ổn. Mặc dù không hy vọng Lại Hữu Ninh có thể kiềm chế Mục Cương nhưng biểu hiện này làm y quá thất vọng. Lại Hữu Ninh không có bất cứ biện pháp nào chống lại cả. Mạch Gia Huy thậm chí cảm thấy Lại Hữu Ninh còn không bằng một Trưởng phòng.
Lại Hữu Ninh thấy Mạch Gia Huy khó chịu với mình nên vội vàng nói:
- Thị trưởng, tôi biết nhưng hai người kia đều rất cẩn thận, không dễ tỏ thái độ trừ khi…
- Trừ khi cái gì? Hai người bọn họ đều khôn ranh, Mục Cương đâu dễ khống chế bọn họ?
Mạch Gia Huy hiểu rõ Ban Tổ chức cán bộ, Mục Cương lên không bao lâu nên dù có năng lực đến đâu cũng không thể hoàn toàn khống chế được Ban Tổ chức cán bộ.
- Thị trưởng, tôi nói là nếu Bí thư Tương mà lên tiếng thì hai người kia sẽ lập tức ủng hộ Mục Cương.
Lại Hữu Ninh lắc đầu nói:
- Xem ra thời gian này Mục Cương và Bí thư Tương quan hệ khá tốt. Chẳng qua thời gian này Bí thư Kỳ hay gọi Mục Cương tới, nhưng tôi không nhìn ra có Bí thư Tương không?
- Ồ? Tương Uẩn Hoa thời gian này có thường xuyên tham gia nghiên cứu không?
Mạch Gia Huy nói.
- Tôi không rõ, nhưng hình như Bí thư Tương chỉ tham gia hai lần. Nhưng Mục Cương một tuần hai ba lần tới chỗ Bí thư Kỳ.
Lại Hữu Ninh nói.
Mạch Gia Huy suy nghĩ thật nhanh, y đã nhận ra một chút gì đó nhưng lại không bắt được gì. Mục Cương và Kỳ Dư Hồng quan hệ rất gần, điều này rất nguy hiểm. Vậy còn Tương Uẩn Hoa?
Mạch Gia Huy đứng dậy chắp tay sau lưng đi quanh phòng. Ba bánh xe kia đã ăn ý, vậy còn mình thì sao?