Lộng Triều

Chương 88: Q.15 - Chương 88






Triệu Quốc Đống thấy mấy nhân viên công tác khác đang gọi điện ra ngoài. Thấy một người nghe điện xong, hắn liền hỏi:

- Có chuyện gì vậy cô?

- Ồ, Ban quản lý thống kê số du khách vào núi tối qua thì hình như có một đoàn không có ở đâu cả, đây đã là lần xác minh thứ hai. Bên chỗ này không có nhóm khách đó.

Một nhân viên công tác thuận miệng nói.

Ban quản lý Cô Lỗ câu có thể nói làm việc rất chăm chú. Bởi vì phạm vi phục vụ khá lớn nên yêu cầu các trạm phải tiến hành khách đăng ký để đề phòng khách đi vượt quá khu vực cho phép, vào khu vực cấm dễ xảy ra nguy hiểm.

Cô Lỗ câu thuộc dãy núi Tần Ba chạy dài từ nam tới bắc, chạy tới tận địa phận tỉnh Thiểm Tây, nhưng địa thế không quá cao. Đỉnh cao nhất của cả dãy núi chẳng qua chỉ là 3300m.

Chẳng qua địa hình của dãy núi lại gập ghềnh hiểm trở, nhiều chỗ dựng đứng. Hơn nữa rừng nguyên thủy ở đây được bảo vệ khá tốt nên là kỳ quan thiên nhiên.

Công viên quốc gia Cô Lỗ câu được đưa vào khai thác chưa lâu, chỉ khi tập đoàn Tinh Lãng góp cổ phần với Ban quản lý công viên thì ở đây mới chính thức kinh doanh. Chỉ riêng vốn đầu tư vào Cô Lỗ câu đã là 200 triệu vì thế tập đoàn Tinh Lãng còn lấy phương thức vay vốn để tụ tập được 450 triệu để cung cấp cho Cô Lỗ câu và cốc Thương Lãng bên Tân Châu.

Chẳng qua hai nơi này lại thành hai điểm sáng tăng doanh thu cho tập đoàn. Do kinh doanh tốt nên giá cổ phiếu của tập đoàn vững vàng tăng lên, chỉ riêng bốn tháng đầu năm nay đã tăng 35%. Hơn nữa sau kỳ nghỉ 1/5 khiến cho giá cổ phiếu Tinh Lãng tăng lên 56%.

Việc khai thác Cô Lỗ câu cũng bị hạn chế lớn do địa hình và việc bảo vệ sinh thái. Vì dù sao tập đoàn Tinh Lãng cũng chỉ có thể khai thác ở đoạn ngoài, còn từ đoạn giữa trở đi thì đúng là còn nhiều nhân tố nguy hiểm không xác định.

Bởi vì đi vào trong sẽ có thể xuất hiện nhiều động vật hoang dã như báo, gấu. Hơn nữa ngay ở đoạn ngoài này thì du khách cũng có thể thấy được khỉ, gấu xuất hiện nên Ban quản lý rất chú trọng vấn đề an toàn của du khách.

- Có thể bọn họ không ở tại các trạm mà cắm trại ở dã ngoại không?

Triệu Quốc Đống hỏi.

- Không thể, bảo vệ khu tuyệt đối không cho phép chuyện này, sẽ xử phạt nặng nếu xuất hiện tình huống đó. Hơn nữa trên các tuyến đường chúng tôi đều có đội tuần tra nhằm tránh tình huống này xuất hiện, qua đó tránh dẫn tới hỏa hoạn. Tất cả các trạm đều có biện pháp xử lý tốt để đảm bảo không dẫn tới cháy rừng.

Nhân viên nói.

- Vậy cô nói những người đó có thể đi đâu?

Triệu Quốc Đống có chút vui vẻ. Đối phương là hai cô gái người Vân Lĩnh, có lẽ là do tập đoàn Tinh Lãng thuê người địa phương.

- Ừ, trừ khi bọn họ cố ý tránh đội tuần tra rồi vào khu vực cấm, như vậy cũng khó nói. Đội tuần tra bình thường cũng không vào khu vực cấm, ở đó có gấu dễ dẫn đến nguy hiểm.

Một cô bé lắc đầu nói:

- Mà bọn họ cũng to gan, ở đó căn bản không có đường, nhiều lắm là mấy con đường mòn do người dân địa phương đi săn mà thôi, rất dễ bị lạc.

- Đâu nghiêm trọng như vậy chứ? Người ta có khi chỉ đi tiếp 2, 300m, tìm một chỗ cảm nhận không khí bên trong mà thôi, có lẽ chiều là đi ra.

Một nữ nhân viên tuổi lớn hơn một chút không cho là đúng nói:

- Trước đây chưa phải chưa từng xuất hiện việc này, một đôi yêu nhau chạy vào núi cảm nhận không khí thôn quê ở trong đó cả đêm. Kết quả tối nghe tiếng gấu kêu làm bọn họ sợ đến độ hồn vía lên mây, bỏ chạy thẳng. Người đàn ông mặc quần đùi, người phụ nữ còn chỉ mặc váy ngủ. Về tới trạm phục vụ còn ôm nhau run nửa tiếng.

Cô gái này miêu tả rất sinh động làm Triệu Quốc Đống cùng hai cô bé khác đều nở nụ cười.

Triệu Quốc Đống không quá để ý đến việc này, hắn mua đồ ăn rồi về nhà gỗ.

Đến 3h chiều là phải trả phòng, nó khác ở ngoài đô thị đến tầm 12h là phải trả. Như thế này ít nhất cũng có thể để du khách được hưởng thụ thời gian nghỉ trưa. Đương nhiên nguyên nhân chính cũng là do du khách về cơ bản chỉ tới thuê nhà sau bốn giờ.

Về phòng, Triệu Quốc Đống nghe thấy tiếng nước ở Wc, Kiều San đã dậy.

Ở bên ngoài là chiếc áo lót màu đen và quần lót màu hồng tím chữ T đủ làm bất cứ người đàn ông nào bị mê hoặc.

- Ai thế?

Kiều San ở trong nói vọng ra.

- Ngoài anh thì còn có thể là ai?

Triệu Quốc Đống cười nói. Hắn đi tới bên cạnh phòng tắm lay lay chiếc áo lót và quần lót rồi lắc đầu. Phụ nữ luôn không tiếc rẻ dùng cách này thể hiện sự hấp dẫn của các cô.

- Em xong ngay.

Kiều San vội vàng nói.

Kiều San dùng khăn lau tóc mình thì thấy Triệu Quốc Đống đang nhìn vào bộ đồ lót. Kiều San thậm chí còn cố ý đi vòng tròn trước mặt hắn để thể hiện vẻ đẹp của mình.

Cặp mông no đủ cùng bộ ngực vểnh cao và vòng eo nhỏ tạo thành đường cong hoàn hảo.

Rất đẹp.

Đây là đánh giá của Triệu Quốc Đống với cơ thể Kiều San. Kiều San cao 1m75 đủ để làm người mẫu, thêm vào đó là đường cong hoàn mỹ lại trở thành người phụ nữ của hắn, điều đó làm Triệu Quốc Đống có chút tự hào.

Kiều San đương nhiên có thể cảm nhận được vẻ vui sướng của Triệu Quốc Đống. Cô thướt tha yêu kiều đi trước mặt hắn, cầm tay hắn đặt lên mông minh, ngẩng đầu lên để hắn có thể tận tình hưởng thụ cơ thể hoàn mỹ của cô.

Hấp dẫn như vậy Triệu Quốc Đống còn có thể nói gì, có thể làm gì?

….

Khi Triệu Quốc Đống và Kiều San đi ra khỏi nhà gỗ đã là 2h chiều. Kiều San đi hơi tập tễnh làm Triệu Quốc Đống vừa thương vừa kiêu ngạo.

Buổi sáng trời còn nắng to nhưng đến bây giờ trời đã âm u, một cơn mưa to chuẩn bị kéo tới.

- Có chuyện gì mà nhiều người tụ tập ở đây vậy anh?

Mắt Kiều San rất tinh, liếc mắt một cái là thấy có không ít người tụ tập ở trạm y tế.

- Ai biết được.

Triệu Quốc Đống cũng có chút bất ngờ.

- Có phải có người bị thương không nhỉ?

- Không giống.

Ở đây đã nhiều người hơn nên Kiều San cố ý giữ khoảng cách với Triệu Quốc Đống.

- Hay là chúng ta chia tay ở đây, đồng nghiệp của em lập tức sẽ xuống, em ở đây chờ bọn họ.

- Em lái xe có tiện không? Hay là nói mình không khỏe để đồng nghiệp lái xe.

Triệu Quốc Đống quan tâm nói.

Kiều San đỏ mặt nói:

- Không có gì đâu, em tự biết xử lý. Anh đi đi.

Triệu Quốc Đống đã sớm gọi cho Bành Trường Quý đến đón mình. Lúc vào Thúy Vân Lang thì không có sóng, đến đây sóng cũng không quá tốt nên chỉ có thể dùng máy bàn để gọi.

- Ừ, vậy anh sang kia xem có chuyện gì, hay là em lên xe mình ngồi một lát đi.

Triệu Quốc Đống quan tâm nói.

Kiều San không khỏi cảm thấy ấm áp gật đầu. Mặc dù cô biết mình đi như vậy không phải là sáng suốt nhưng Kiều San cảm thấy mình phải làm theo con tim mình.

Triệu Quốc Đống đến trạm y tế và hỏi thăm thì biết một thành viên của đoàn du khách mất tích từ tối qua lảo đảo xuống núi và được đưa đến đây.

Hắn lập tức ý thức được vấn đề không đơn giản như vậy. Cả đoàn du khách mà chỉ có một người đi ra hơn nữa sức khỏe không ổn định, vậy thành viên khác đâu?

Bác sĩ có chút tức giận nhìn một người đàn ông trẻ tuổi trực tiếp đẩy cửa tiến vào. Không có sự cho phép của mình mà tùy tiện vào văn phòng mình đúng là không lễ phép. Nếu không phải khí thế của hắn làm mình thấy thân phận đối phương không bình thường thì y đúng là đã đuổi đối phương ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.