Hà Chí Xương hơi run lên, y đã lâu không cảm nhận được ai dám chặn ngang lời mình nói vy.
Họ Triệu này nghe nói là người của Mao Đạo Lâm. Mao Đạo Lâm vừa đi liền bị đầy tới Lĩnh Đông. Nhưng Vưu Huệ Hương là Phó trưởng ban thường trực – Ban Tổ chức cán bộ đưa tới, nghe nói lúc ấy Trưởng ban Quách chỉ phái một Trưởng phòng đưa đi nhận chức nhưng Vưu Huệ Hương kiên trì nói tự mình đưa đi. Điều này làm Quách Chiêm Xuân không thoải mái.
Hơn 20 tuổi đã bò lên chức Phó bí thư, Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát chứng minh không đơn giản. Nhưng vua nào thần đó, y dù là phượng hoàng cũng không bằng gà. Sau một tuần quan sát Hà Chí Xương tưởng tên này chịu ngồi im ở Lĩnh Đông, không ngờ được vài ngày đã vểnh đuôi lên.
- Anh Triệu, tầm quan trọng của việc học tập tôi không cần nói nhiều. Là Bí thư đảng ủy, tôi có nghĩa vụ nhắc nhở mọi người ngồi đây tăng cường học tập.
Ừ, Bí thư đảng ủy đúng là Bí thư đảng ủy, nói vài câu đã đầy chính nghĩa.
- Đương nhiên, anh là Bí thư đảng ủy là lãnh đạo cao nhất nên dạy chúng ta là tất nhiên. Nhưng tôi nghĩ mọi người ngồi đây cũng không ai biến chất về tư tưởng mà, vẫn bảo trì nhất trí với Trung ương Đảng sao? Mà nếu chậm trễ công việc ngày mai thì lãnh đạo huyện cũng sẽ không bỏ qua dù chúng ta tăng cường công tác tư tưởng mà. Bí thư Hà, anh nói đúng không?
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Hà Chí Xương rất tức giận. Nhưng y biết mình lúc này nhất định phải giữ bình tĩnh. Y có thể khẳng định tên này muốn khiêu khích uy quyền của mình, càng như vậy càng phải cẩn thận. Có lẽ lão Thôi đứng sau xúi bẩy thì sao?
Hà Chí Xương rất bình tĩnh nói:
- Anh Triệu, tôi nghĩ nói vài câu về vấn đề tác phong không thiệt gì với các đồng chí ngồi đây. Nhất là đồng chí trẻ tuổi càng phải tăng cường giáo dục bản thân. Chỉ như vậy mới có thể làm tốt công việc, chấp hành tốt tinh thần của Trung ương Đảng.
- Anh nói thêm vài câu không sao, nhưng anh xem thời gian đi, chúng tôi phải kịp chuyến xe cuối cùng về huyện. Nếu không quá thời gian thì anh cho xe đưa chúng tôi về có được không?
Triệu Quốc Đống đây là châm chọc Hà Chí Xương. Hà Chí Xương đã dùng xe Jetta duy nhất của xã thành xe riêng. Ngoài y ra cũng chỉ có Chánh văn phòng được dùng, ngay cả Chủ tịch Thôi có lên khu hoặc huyện mới được dùng một lát. Các vị phó muốn dùng khó hơn lên trời.
Hà Chí Xương hơi nóng mặt, y biết đối phương đang trêu chọc mình, nhưng vấn đề này y không thể nói gì. Xã chỉ có một chiếc xe, nếu ai cũng có thể dùng thì vài ngày xe hỏng mất. Hơn nữa nếu rối loạn quy củ lúc lên huyện cần dùng xe thì còn gì gì là quyền uy của Bí thư đảng ủy này?
- Phó bí thư Triệu, anh cũng bớt vài câu đi. Bí thư Hà biết mọi người phải về. Mai có hai việc phải làm, một là Phòng du lịch huyện thành lập, huyện yêu cầu các xã, thị trấn nhất định phải có lãnh đạo tham gia, sau đó bố trí công tác phát triển du lịch. Mai Bí thư Hà và tôi có việc nên chỉ có thể do anh tham gia. Ngoài ra chiều mai có công tác an toàn lễ hội, mời Phó chủ tịch Mạc đến phòng hội nghị tầng ba Ủy ban huyện tham gia.
Thôi Minh Khang nói làm không khí nhẹ đi một chút. Nhưng Hà Chí Xương lại thấy rất tức giận, chẳng lẽ mình còn phải nhờ họ Thôi ra mặt mới xuống thang được sao?
- Chủ tịch Thôi, mai tôi phải đi thôn Nhị Đạo Câu, có lẽ chiều mới về được, có thể mời Phó bí thư Lục họp thay được không?
Lão Mạc nhíu mày nói.
- Lão Lục cũng có chuyện. Lão Mạc, đến thôn thì để hôm sau đi, chậm một ngày cũng không sao.
Lão Thôi nói:
- Ngoài ra Phó bí thư Triệu, mai Phòng du lịch thành lập, chúng ta cũng tỏ vẻ một chút. Anh xem các xã, thị trấn khác tặng quà như thế nào thì tính. Xã ta nghèo nên chắc ba, năm trăm là đủ.
Hà Chí Xương cố nhịn cơn tức giận trong lòng. Chẳng qua Thôi Minh Khang lại luôn cười cười rạng rỡ khiến Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Xem ra sức quan sát của mình có vấn đề.
Thôi Minh Khang cũng không đơn giản. Nhìn biểu hiện hôm nay của y là biết tên này đang chờ cơ hội. Triệu Quốc Đống vừa đứng ra liền nhân cơ hội túm lấy. Triệu Quốc Đống lại nhìn mấy Phó chủ tịch xã và Ủy viên khác thì rõ ràng là ngồi ngoài xem tình hình. Tình hình Lĩnh Đông có lẽ sẽ có biến khi mình gây chuyện nhỉ?
Hội nghị đảng ủy kết thúc trong không khí khá kỳ quái. Triệu Quốc Đống là người châm ngòi lại không thèm để ý. Hắn rất nhàn hạ đi về văn phòng của mình, vui vẻ thu thập đồ đạc.
Chuyến xe cuối cùng từ Lĩnh Đông về huyện là lúc 6h tối. Chính quyền xã có hơn 20 cán bộ thì có khoảng 7, 8 người ở trên huyện. Trong này ngoài Triệu Quốc Đống, chủ tịch xã Thôi Minh Khang thì còn có Phó chủ tịch phụ trách nông nghiệp Lý Ngọc Hòa, Công an viên Ngưu Bưu.
Hơn 6h là hết xe về huyện, nếu muốn về chỉ có thể tìm người đưa. Mà Hà Chí Xương lại đưa ra quy định ngoài y và Thôi Minh Khang, những người khác không được tự tiện dùng xe công, điều này làm các lãnh đạo xã rất khó chịu.
Triệu Quốc Đống cũng thấy không tiện. Lĩnh Đông đến tầm 6h là vắng người, tối trực ban ở trụ sở càng không có ai. Ngoài chiếc Tv 21 inch để xem thì không ai nói chuyện. Người trực ban với hắn đều là cán bộ địa phương, bình thường đến tầm 11, 12h đêm mới tới.
Triệu Quốc Đống nhỡ xe nên không thể về.
- Cậu không muốn ở lại Lĩnh Đông sao?
Lão Mạc không đợi Triệu Quốc Đống ra ngoài đã đóng cửa lại mà nhỏ giọng nói:
- Hà Chí Xương thù dai, cậu làm như vậy sẽ tự hại cho mình.
- Tôi vốn không muốn ở lại Lĩnh Đông, có thể đuổi tôi đi thì tôi còn tìm không được.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Về phần thành súng của người khác cũng được, nhưng phải xem người cầm súng có bản lĩnh không, có đáng để tôi nổ súng không. Không có bản lĩnh sẽ bị thương đó.
- Ôi, cậu đừng như vậy chứ, cậu còn trẻ, cuộc sống còn dài. Lĩnh Đông mặc dù nghèo nhưng cũng là miếu nhỏ, gió lớn.
- Nước cạn mà nhiều rùa sao?
Triệu Quốc Đống nói thêm.
- Ha ha, lão Mạc, ở đâu chẳng như vậy, có người sẽ có mâu thuẫn. Có mẫu thuẫn thì phải tranh đấu, không có mấy thứ này thì còn là quan trường sao?
Lão Mạc nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy thì hừ một tiếng mà nói:
- Cậu không nghe lời người già thì chỉ có hại thôi.
- Yên tâm, Hà Chí Xương trước khi biết rõ về tôi sẽ không có động tác mấy đâu.
Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu:
- Tôi hy vọng y có thể đuổi tôi khỏi Lĩnh Đông. Chẳng qua có người nếu cứ coi tôi là khẩu súng thì không được rồi. Tôi không muốn chọc người, nhưng không quen có người cứ ra vẻ ta đây với tôi.
- Hà Chí Xương không xấu nhưng hẹp hòi, chẳng qua ..
Lão Mạc lắc đầu không nói nữa, tất nhiên cảm thấy có lời không nên nói.
Cuộc sống chờ đợi đúng là khó chịu, nhưng lại rất nhàn. Triệu Quốc Đống cảm thấy mình yên tĩnh hơn nhiều, không phải làm thêm giờ nữa. Bây giờ ngoài việc Chu Quốc Bình thi thoảng gọi hắn đi ăn, hắn lại rất rảnh rỗi.
- Tiểu Mạn, bạn theo trào lưu từ bao giờ vậy?
Triệu Quốc Đống lười biếng dựa lưng vào ghế, một tay giơ cốc nước lạnh lên uống.
- Sao, ông thấy tôi già sao?
Đồng Mạn mặc rất trẻ trung, váy đỏ hơi ngắn lộ ra đôi chân trắng nõn, chiếc cổ áo hình chữ V càng làm Đồng Mạn thêm đẹp, quyến rũ hơn. Khi hai bên nhìn nhau, Triệu Quốc Đống không khỏi động lòng.
- Quốc Đống, có phải là cuộc sống bên Lĩnh Đông rất khổ không? Ông đừng quá để ý, ông còn trẻ như vậy mà, còn có cơ hội.
Đồng Mạn chống tay vào cằm rồi quan tâm hỏi. Từ khi Triệu Quốc Đống bị điều tới Lĩnh Đông, Đồng Mạn có chút lo lắng trong lòng. Hai lần gọi điện cho Triệu Quốc Đống thì hắn không ở Giang Khẩu, hôm nay cô mới gặp được hắn.
Triệu Quốc Đống nhìn Đồng Mạn, cô bé này đúng là quan tâm mình.
Triệu Quốc Đống cười hì hì một tiếng rồi dùng tay chỉ vào trán Đồng Mạn:
- Tiểu Mạn, bạn thấy tôi có phải là người đang chán chường không? Vì thế dùng giọng điệu của Ban Tổ chức cán bộ an ủi tôi sao?
Đồng Mạn có chút không phản ứng với động tác thân mật này của Triệu Quốc Đống, cô rất vui vẻ. Ít nhất Triệu Quốc Đống không coi cô là người ngoài, hơn nữa nhìn hắn cũng không có vẻ gì chán đời cả. Mình còn lo hắn bị đả kích quá mạnh nữa chứ.
- Người ta quan tâm đến ông, sợ ông suy nghĩ trong lòng mà thôi.
Tâm trạng Đồng Mạn tốt hơn nhiều. Thấy Triệu Quốc Đống cười cười, cô không biết sao mình lại vui lên như vậy, thậm chí phiền phức trong công việc cũng nhạt đi nhiều.
- Ừ, Lĩnh Đông có không khí tốt, nước tốt, cảnh đẹp, chỉ có điều là hơi buồn tẻ. Nếu có thể có người nói chuyện thì quá tốt. Chẳng qua trong Chính quyền xã không phải người già lại là kẻ ngốc.
Triệu Quốc Đống nói.
- Quốc Đống, ông là Phó bí thư Đảng ủy thì phải chú ý cách dùng từ của mình.
Đồng Mạn chu miệng lên nói.
- Ha ha, không phải có bạn nên tôi mới nói như vậy sao? Yên tâm, tôi biết chừng mực mà.
Triệu Quốc Đống cũng thấy tâm trạng Đồng Mạn trước đó không tốt mấy nên hỏi: