Lộng Triều

Chương 8: Q.7 - Chương 8






Vương Nhị Khải thấy chiếc xe Santana2000 mới tinh của Triệu Quốc Đống tiến vào trụ sở Ủy ban huyện liền vội vàng từ xe Mitsubishi chui ra.

Triệu Quốc Đống không về làm cho Vương Nhị Khải nóng lòng như lửa đốt. Chuyện này nếu không được xác định làm cho y ngủ không ngon, ít nhất tối qua y đúng là lăn qua lăn lại trên giường làm bà vợ không biết có chuyện gì, sợ đến độ phải hỏi y có việc gì.

Vương Nhị Khải không buồn giải thích mà bảo vợ cứ ngủ đi, đừng để ý tới mình. Vương Nhị Khải cần phải suy nghĩ kỹ về việc này.

Y thức đến khi trời sáng rồi mới cố nhịn cơn hưng phấn và xao động trong lòng mà tới cơ quan. Nhưng cả buổi sáng nay y chẳng có tâm tư mà làm việc, đầu óc đã bay lên tận An Đô, hy vọng Chủ tịch huyện Triệu Quốc Đống có thể sớm về một chút, sớm xác định chuyện kia.

Triệu Quốc Đống vừa bỏ cặp xuống thì Vương Nhị Khải đã như cơn gió lao vào phòng. Cặp mắt đầy tơ máu vì thiếu ngủ khác hẳn vẻ hưng phấp của y.

Triệu Quốc Đống không khỏi thầm than chữ quyền đúng là đủ làm cho người ta hồn vía lên mây, làm cho người ta ăn không ngon, ngủ không yên. Chẳng qua đây là điều rất bình thường. Cán bộ cấp Trưởng phòng và cấp phó huyện mặc dù chỉ kém nhau một bước nhưng vô số cán bộ cấp Trưởng phòng không thể vượt qua cửa này. Nếu không phải hắn được tin từ Tương Uẩn Hoa, nếu không phải Chương Thiên Phóng có quan hệ khá tốt với hắn. Nếu không phải mấy huyện Phong Đình năm nay biểu hiện quá kém thì chuyện tốt đó đã không rơi xuống đầu Hoa Lâm.

Chọn Tiền Kính Lương và Quế Toàn Hữu mà không có Vương Nhị Khải, Triệu Quốc Đống cũng biết trong lòng Vương Nhị Khải sẽ có chút không thoải mái. Nhưng Vương Nhị Khải lại không hề có một câu oán giận, vẫn dồn hết tâm tư vào việc xây dựng quốc lộ, cho nên có cơ hội Triệu Quốc Đống liền lập tức nghĩ tới Vương Nhị Khải.

- Chủ tịch Triệu đã về.

- Ừ, sao rồi, chuyện tôi giao cho anh làm đến đâu rồi?

Triệu Quốc Đống cũng không đi đường vòng mà trực tiếp hỏi.

- Chắc không có vấn đề gì lớn cả. Tôi đã tìm La Đại Giang, bảo La Đại Giang nói giúp tôi với Bí thư La, xem bên Bí thư La có tin tức gì không. Chẳng qua bây giờ Bí thư La vẫn chưa có tin tức nên tôi còn chưa rõ. Có một số người nghĩ rằng tôi muốn tới phòng Tài chính hoặc Ủy ban huyện làm việc, chắc một số người đã đi tìm Bí thư La.

Mắt Vương Nhị Khải sáng lên mà nói:

- Cho nên La Đại Giang cũng đã hàm hồ đồng ý, đồng ý suy nghĩ việc này sau khi điều chỉnh lão Tiền và lão Quế.

- Vậy là được rồi, tôi còn lo rằng việc này nói quá dễ dàng sẽ khiến Bí thư La không hài lòng, đến lúc đó chuyện được quyết định thì Bí thư La cũng thoải mái hơn.

Triệu Quốc Đống gật đầu nói. Vương Nhị Khải làm việc luôn rất chu đáo, làm như vậy là khá mơ hồ, đến lúc đó anh muốn nghĩ thì cũng được nhưng không đến mức làm căng thẳng quan hệ.

- Chủ tịch Triệu, ngài nói là trên Thị xã đột nhiên muốn thêm người là có ý gì?

Vương Nhị Khải cũng coi như gặp nhiều việc, cũng biết việc thêm người là rất ít gặp, chưa bao giờ nghe nói qua. Bình thường các huyện đề cử cán bộ chẳng qua chỉ là một trình tự, phần lớn đều dựa theo tỷ lệ hàng năm mà báo lên, sau đó được chọn. Vương Nhị Khải gần như không nghe nói đến việc bổ sung thêm sau đó, bởi vì đề cử lúc trước nên là nhiệm vụ có khả năng nhất.

- Ý gì ư, anh không cần biết có ý gì, chúng ta có thể có được chỉ tiêu đề cử là tốt rồi, có thể thành hay không lại là việc khác. Ít nhất cũng có cơ hội mà, cho dù không được cũng có thể làm lãnh đạo Thị xã quen mặt hơn mà. Không chừng lần sau đến lượt anh đó.

Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Vương Nhị Khải mà nói:

- Anh cũng đừng hy vọng quá, coi chứng hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.

- Ha ha, Chủ tịch Triệu, ngài nói chuyện như vậy thì tôi có thể không nghĩ tới hay sao?

Vương Nhị Khải cười khổ một tiếng rồi thở dài nói:

- Đời người cần gì chứ, không phải chính là muốn làm tốt công việc, cống hiến cho địa phương sao, đồng thời cũng có thể làm mình được tiến lên ư? Như vậy việc được lãnh đạo cấp trên coi trọng và đề bạt không phải là cách tốt nhất để thực hiện mục tiêu của mình sao?

Triệu Quốc Đống gật đầu. Tính cách của Vương Nhị Khải vốn là như vậy, dùng cách nói chuyện trực tiếp để biểu đạt suy nghĩ của mình, không giống các cán bộ chỉ mong lên chức mà kiếm tiền. Ít nhất lúc bọn họ muốn tiến lên thì không có suy nghĩ kia, còn khi có chức quyền cao hơn mà hủ bại thì lại khác.

- Được rồi Nhị Khải, chuyện này cứ qua cửa cấp huyện đi đã. Về phần sau tôi sẽ nghĩ biện pháp. Mặc kệ có được hay không thì cũng phải cố gắng mới được.

Triệu Quốc Đống vỗ vỗ vai Vương Nhị Khải mà nói:

- Có lẽ trên Thị xã không quyết định ngay được, bây giờ Bí thư Kỳ vẫn còn chưa xác định.

- Ha ha, Thị ủy không phải chính là phụ trách phương hướng và cán bộ sao?

Vương Nhị Khải cười ha hả mà nói:

- Phương hướng đã có, đi theo Trung ương Đảng là bắt buộc, có lẽ đây là đang chờ xem có cán bộ nào thêm vào không?

- Anh cho rằng Bí thư Kỳ chờ cán bộ như anh sao?

Triệu Quốc Đống khinh thường nói:

- Nhị Khải, anh nghĩ xem, cả Ninh Lăng có bảy huyện, hai quận. Cho dù không tính Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân vào thì chỉ riêng các thường vụ, Phó chủ tịch của các quận, huyện đã là bao nhiêu? Ít nhất cũng gần trăm mà. Hơn nữa còn có cấp trưởng, phó các cục trực thuộc Thị xã có bao nhiêu nữa? Đây còn không tính các đơn vị sự nghiệp, các trường học trực thuộc Thị xã. Anh nói Bí thư Thị ủy có bao nhiêu tâm tư mà suy nghĩ đến việc điều chỉnh cán bộ cấp phó huyện?

- Chủ tịch Triệu, vậy nói theo ý của ngài là Bí thư Kỳ chẳng phải không biết ai trong Ninh Lăng ngoài cán bộ từ cấp phó huyện trở lên sao?

Vương Nhị Khải có chút không tin.

- Anh nghĩ xem, 200, 300 người thì dù là giáo viên suốt ngày gặp học sinh cũng chưa chắc có thể gọi ra được hết tên. Anh nghĩ xem, Bí thư Thị ủy là lãnh đạo cao nhất, một năm có mấy lần có thể đi đến huyện? Dù là bỏ ra một tuần đến một huyện, đi hết Thị xã đã là hai tháng, đây chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi. Anh nói Bí thư Kỳ có bao nhiêu ấn tượng đối với cán bộ từ cấp phó huyện trở nên? Thuần túy chỉ là lưu một đoạn trí nhớ, căn bản không thể nhớ hết được tất cả tên tuổi, hình dạng của đối phương.

Triệu Quốc Đống cười nói.

Vương Nhị Khải không nói gì, tất nhiên là đang suy nghĩ về câu nói này của Triệu Quốc Đống.

- Được rồi Nhị Khải, chuyện này anh và tôi nói đều không ăn thua. Có thể được đưa thêm vào danh sách đã là tốt rồi. Cố hết sức còn đâu tùy ý trời, cứ làm tốt công việc của mình đi mới là chính đạo.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:

- Đúng, liên hệ với bên huyện Tây Hà thế nào rồi?

- Đã liên lạc nhưng rất khó khăn. Ai cũng nói Ninh Lăng chúng ta khó khăn về tài chính nhưng không ngờ Thông Thành càng khó khăn hơn. Huyện Tây Hà có lẽ giống Hoa Lâm chúng ta hai ba năm về trước, một nghèo, hai bàn tay trắng, muốn gì cũng không có, giao thông bế tắc, con đường duy nhất đi lên Thị xã lại làm bằng đá, khoảng cách với quốc lộ 9115 chẳng qua chỉ là 24km, trong đó khoảng cách tới phía bắc Hoa Lâm chúng ta cũng chỉ là 18km, Ninh Lăng nhất định không nghĩ đến việc làm đoạn đường này.

Nói tới công việc, Vương Nhị Khải hăng hái hơn nhiều.

- Chẳng qua tôi đã đi xe sang đó hai lần. Từ huyện thành huyện Tây Hà đến xã Cống Đầu Hoa Lâm chúng ta chỉ có 18km, trong đó đi qua ba xã, một xã còn được chút, hai xã còn lại thì quá kém phát triển. Hệ thống giao thông ách tắc, kinh tế muốn phát triển cũng bị hạn chế quá lớn.

- Bên phía huyện Tây Hà nói như thế nào?

Triệu Quốc Đống có chút hứng thú. Bên huyện Tây Hà không biết có ý làm đường hay không? Bây giờ huyện đang có ý định làm 4km đường của xã Cống Đầu, nếu như bên huyện Tây Hà có suy nghĩ này thì hai bên có thể hợp tác sửa đoạn đường này. Cứ như vậy huyện Tây Hà coi như nhét vào phạm vi phúc xạ phát triển của Hoa Lâm, nhất là mấy xã phía nam huyện Tây Hà cũng bị Tân Bình ảnh hưởng, xu thế phát triển chăn nuôi gia súc cũng được, hầu hết gia súc nuôi được đều bán cho Công ty Đại Hoa và Công ty Tam Điệp. Nếu như đường này thông thì càng có thể điều động tính tích cực của dân chúng phía nam huyện Tây Hà nuôi gia súc. Trụ sở trồng cỏ cũng có thể kéo dài sang huyện Tây Hà, hình thành một trụ sở chăn nuôi gia súc khổng lồ, cung cấp tốt cho nhu cầu của hai công ty kia.

- Bọn họ thực ra cũng muốn nhưng tài chính trong huyện quá khó khăn, bên trên Thị xã không có ý đồ với phương diện này, càng không có chính sách ủng hộ cho nên có lẽ là rất khó khăn. Tôi cũng đã tiếp xúc với Trưởng phòng giao thông và Phó chủ tịch huyện phụ trách giao thông của bọn họ, tư tưởng của bọn họ vẫn là ngồi chờ chính sách cấp trên ban xống, cũng không dự định làm như thế nào kiếm tài chính để thay đổi tình hình. Có lẽ là do có nhiều trở ngại.

Vương Nhị Khải không khỏi suy nghĩ. Tình hình huyện Tây Hà làm y có ấn tượng rất sâu, làm cho y thoáng cái nghĩ tới Hoa Lâm hơn 2 năm về trước. Các cán bộ đều ngồi ở văn phòng uống trà, đọc báo, đến chiều trong Vương Vu Phân đã không có ai. Tình hình huyện thành cũng như Hoa Lâm gần ba năm trước, cũ nát, dân chúng vào huyện thành là rất ít, nó giống như một thị trấn thì hơn.

Về phần các xã, thị trấn càng là như vậy. Trên đường từ xã Cống Đầu tới huyện Tây Hà, đường rất xấu. Y vào hai xã thì chiều ngoài văn phòng còn ở đó, các phòng ban khác đều đóng cửa, có lẽ có chuyện gì đó nên ra ngoài làm. Nhưng Vương Nhị Khải thấy bọn họ hầu hết là ra ngoài chơi bài.

- Ý của anh nếu muốn bọn họ cùng khởi động với chúng ta là rất khó khăn?

Triệu Quốc Đống có chút do dự. Hoa Lâm đã thấy rõ lợi ích do giao thông mang tới. Hơn nữa thu nhập năm trước tăng nhiều khiến đầu tư vào giao thông tăng lên không ít. Chẳng qua việc làm đường đi thông tới đâu lại có tranh cãi. Ý của Hoàng Thiết Thần chính là đầu tiên là sửa lại con đường đất trong huyện, dù sao con đường này chạy về tây sẽ tới Khuê Dương. Mà bên Khuê Dương cũng đang làm đường về phía này, như vậy hai bên cùng làm thì tốc độ sẽ nhanh hơn, nhanh chóng hợp lại. Chẳng qua Triệu Quốc Đống không có hứng thú với con đường này. Khả năng hỗ trợ về kinh tế của Khuê Dương với Hoa Lâm là không cao, mà tài chính có hạn phải dùng một cách có mục tiêu, phải làm Hoa Lâm đạt được lợi ích lớn nhất. Mà đoạn đường xã Cống Đầu chính là như vậy.

- Rất khó khăn, trừ khi lãnh đạo chủ yếu của huyện Tây Hà có ý này thì còn được. Chẳng qua trong huyện bọn họ đồn đại lãnh đạo chủ yếu của huyện sẽ điều chỉnh, không biết nếu thật sự điều chỉnh thì có thể thay đổi gì không?

Vương Nhị Khải nói.

- Ừ, vậy thì chờ một chút xem sao. Chẳng qua chúng ta cũng không nên đợi. Đoạn quốc lộ 915 qua xã Cống Đầu và thị trấn Tân Bình thì anh mau xác định với bọn họ. Tôi đoán có lẽ bên thị trấn Tân BÌnh không có hứng thú mấy, dù sao con đường này không có nhiều ảnh hưởng với bọn họ, cho nên anh phải phối hợp tốt với Đảng ủy Khu Tân Bình, nói đây là ý kiến của tôi, phải đứng ở góc độ chính trị mà suy xét, cần phải hoàn thành công tác chuẩn bị trong trong thời gian ngắn nhất.

Nhìn Vương Nhị Khải rời đi, Triệu Quốc Đống không khỏi thầm than đây là một người có năng lực nhưng đáng tiếc tri thức văn hóa lại kém một chút. Chẳng qua điều này cũng có thể bù lại mà. Hắn nghĩ có nhiều cán bộ cấp phó huyện, chính huyện ngồi một chỗ không làm gì, như vậy Vương Nhị Khải còn tốt hơn bọn họ nhiều. Ít nhất Vương Nhị Khải không tham, mặc dù ham muốn quyền lực n hưng cũng là điều bình thường mà. Có ai không muốn lên cao hơn?

Napoléon không phải cũng nói binh lính không muốn làm nguyên soái, vậy đó không phải binh lính tối sao? Mình không phải cũng như vậy sao?

Lâm Đan đi vào nói:

- Chủ tịch Triệu, Trưởng phòng Lôi gọi tới hỏi ngài đã về chưa. Anh ta muốn đến báo cáo công việc với ngài.

- Ừ, mời anh ta tới đây.

Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

Triệu Quốc Đống có ấn tượng bình thường với Lâm Đan này. Tên này thiếu sự nhạy bén. Làm thư ký phải như khám bệnh vậy, nhìn tâm trạng lãnh đạo, nghe biết ý của lãnh đạo, hỏi là có thể nắm chắc lãnh đạo muốn gì, chủ động hỏi, chủ động báo cáo, nắm bắt được thời cơ. Nhưng Lâm Đan này chỉ biết giữ quy củ nhưng không nhạy bén, xem ra nên phái xuống xã rèn luyện và cần thay đổi.

Mục đích tới đây của Trần Lôi là rất đơn giản. Trang bị của Công an huyện quá lạc hậu, cần cải thiện, điều này cần huyện sớm tính tới. Mà theo quy hoạch huyện thành mới, Công an huyện cũng cần sớm tham gia, phải chuẩn bị tốt hệ thống an ninh trật tự, chuẩn bị thành lập Đồn công an Hà Đông. Hơn nữa theo kinh tế Hoa Lâm phát triển, lực lượng cảnh sát của Công an huyện càng lúc càng thiếu, mà tỉ lệ cảnh sát già trong phòng càng lúc càng tăng. Cho nên Công an huyện cố ý xin huyện tăng biên chế, kịp thời bổ sung nguồn máu mới.

Triệu Quốc Đống cũng từ hệ thống công an mà ra, hắn có cảm tình với cảnh sát. Nếu so sánh thì Công an huyện Hoa Lâm không thể sánh bằng Công an huyện Giang Khẩu, dù từ trang bị cho lực lượng cảnh sát hay là thiết bị giao thông, thiết bị làm việc. Mà điều kiện của Công an huyện Giang Khẩu chỉ là ở bậc trung của Thành phố An Đô. Vậy so sánh càng lộ rõ sự lạc hậu của Hoa Lâm.

Đồn công an thị trấn Thành Quan chỉ có một xe Jeep và một xe 12 chỗ Trường An. Mấy Đồn công an ngoại ô, mấy khu chỉ có Tân Bình và ngoại ô còn có một xe Jeep. Đồng thời Đồn công an Mã Thủ khi Vương Nhị Khải làm Bí thư đảng ủy khu đi đến xin tiền công ty khai thác khu du lịch, kêu gọi mấy xã, thị trấn đóng góp nên mới mua được một xe Jeep. Mấy Đồn công an khác đều chưa có ô tô, sự lạc hậu có thể thấy.

Mà trang bị của Công an huyện cũng xuống cấp. Đội cảnh sát hình sự, đội cảnh sát giao thông, đều xuống cấp, khu tập thể đều là nhà ba tầng xây dựng từ những năm 80. Lần trước Triệu Quốc Đống đến Công an huyện kiểm tra công việc gặp cơn mưa to, phòng hội nghị tầng ba bị mưa dột, nước chảy tí tách, chậu nước không ngừng đặt ở đó. Tiếng nước chảy làm Triệu Quốc Đống bực bội, không còn tâm trạng đâu mà nghe báo cáo.

- Kinh tế muốn phát triển, cơ quan công an phải đi trước.

Triệu Quốc Đống nhìn bản báo cáo về chỉ thị tinh thần trong Hội nghị Trung ương về công tác công an mà Trần Lôi mang tới và đọc.

Triệu Quốc Đống biết khó khăn của Công an huyện, nhưng do tài chính Hoa Lâm khó khăn, hắn có lòng mà vô lực. Cả Huyện Hoa Lâm không đến 120 cảnh sát, bảy Đồn công an chiếm số cảnh sát không đến 40%, thêm Đội cảnh sát hình sự, đội cảnh sát giao thông thì lực lượng cảnh sát cũng chưa tới 70%. Trang thiết bị xuống cấp, phương tiện cũ kỹ, cũng may đây là bệnh chung cả toàn bộ hệ thống công an Ninh Lăng, không chỉ riêng của Hoa Lâm.

Triệu Quốc Đống xem qua bản báo cáo, mặt trên nói rõ về tình hình khách quan của hệ thống công an Hoa Lâm. Từ lực lượng cảnh sát, độ tuổi, trình độ văn hóa đều được phân tích rõ ràng. Sau đó đến tài chính mà Huyện ủy, Ủy ban huyện dành cho Công an huyện, cùng với các khoản tiền phạt cũng được phân tích. Cuối cùng là đưa ra một loạt danh mục thiết bị cần thay thế của Công an huyện.

Trần Lôi mặc dù cũng có quan hệ mật thiết với Triệu Quốc Đống, nhưng lúc này thì khác. Sắp hết năm, sang năm sẽ tiến hành Đại hội đại biểu nhân dân để thảo luận về phân bổ tiền. Trần Lôi nghe thấy bên phòng Tài chính dự định theo tiêu chuẩn năm trước, chỉ cấp cho Công an huyện chưa đầy bốn triệu, hơn nữa căn bản không đưa việc xây dựng hạng mục trụ sở trung tâm chỉ huy Công an huyện vào trong đó, điều này làm Trần Lôi vừa tức vừa vội. Mà việc xây dựng trụ sở trung tâm chỉ huy vẫn do chính ủy Hứa Bình phụ trách nên cũng gọi Hứa Bình đi cùng.

Triệu Quốc Đống xem rất cẩn thận, xem từng điều một, điều này làm hai người Trần Lôi và Hứa Bình nhìn nhau, xem ra vị Chủ tịch huyện nghe nói xuất thân từ công an đúng là coi trọng bản báo cáo mà Công an huyện đưa lên, nếu không chỉ xem lướt qua là được, sau đó bảo nghiên cứu rồi nói.

Hứa Bình cũng biết Trưởng phòng Trần Lôi có quan hệ tốt với Chủ tịch Triệu, nhưng đây không phải là vấn đề quan hệ cá nhân, nó liên quan tới kinh phí lớn, khó có thể nói Chủ tịch Triệu sẽ suy nghĩ như thế nào. Thấy tài chính của huyện năm trước tăng nhiều, không ít phòng ban bên dưới đều yêu cầu tăng thêm tiền, ít nhất Hứa Bình biết Tòa Án, Viện kiểm sát cũng như Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân đều đã làm đề tài báo cáo, yêu cầu thêm nhân viên và tăng kinh phí.

Triệu Quốc Đống ngồi ngay ngắn dưới ánh mặt trời, mặt cạo sạch râu hơi ngứa ngáy. Triệu Quốc Đống rất thích cảm giác một bên vuốt cằm rồi cảm nhận râu đâm vào tay, cảm giác này khiến hắn nghĩ tới những người quảng cáo dao cạo râu sau này.

Hứa Bình ngồi im đó mà đánh giá Triệu Quốc Đống và Trần Lôi. Trần Lôi có vẻ có áp lực, chẳng qua đây là vẻ mặt khi Trần Lôi suy nghĩ. Hứa Bình làm cùng Trần Lôi một thời gian nên cũng đã quen. Hai mắt Trần Lôi nheo lại, lưng hơi cúi xuống một chút là tỏ vẻ y đang nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề nào đó.

Mà vị Chủ tịch Triệu trẻ tuổi ngồi đối diện lại rất thoải mái, một tay cầm báo cáo đọc, một tay vuốt cằm giống như đang hưởng thụ vậy, môi lại không ngừng thay đổi hình dạng, tất nhiên là đang cảm nhận việc đưa tay vuốt cằm.

Hứa Bình nghe nói vị Chủ tịch Triệu trẻ tuổi này đã bác bỏ đề nghị của Cục Công an Thị xã phái cán bộ xuống làm Trưởng phòng Công an huyện Hoa Lâm, thậm chí không tiếc cứng đối cứng với Bí thư Nghiêm.

Điều này cũng khiến Cục Công an Thị xã bàn tán xôn xao. Ngay sau đó Cục Công an Thị xã đã thành công thay đổi Trưởng phòng Công an huyện Thương Hóa và Vân Lĩnh, người mà Cục Công an Thị xã chọn cũng thuận lợi làm Trưởng phòng của hai huyện này, chỉ có mình Hoa Lâm là pháo tịt. Điều này mới khiến y có cơ hội xuống làm chính ủy. Đây coi như là Bí thư Nghiêm và Ủy ban huyện Hoa Lâm thỏa thuận với nhau.

Ai cũng nói vị Chủ tịch Triệu có chỗ dựa cực mạnh, hơn nữa cổ tay rất cứng, mấy điều này thường chỉ thông qua vài vấn đề nhỏ mà đoán. Nhưng có một sự thật không một ai có thể chối bỏ, thậm chí ngay cả Ngưu Đức Phát đã thua trong tay Triệu Quốc Đống cũng phải thừa nhận người này là nhân tài làm kinh tế.

Chỉ trong hai năm ngắn ngủi mà tài chính Huyện Hoa Lâm đã vượt qua 80 triệu, nhất là tài chính năm ngoái đột nhiên tăng quá mạnh, điều này mặc dù có liên quan tới cải tạo thành cũ và bán đất, nhưng cũng có quan hệ với mấy hạng mục lớn được đầu tư ở Hoa Lâm. Hơn nữa cải tạo thành cũ lại bị bao người trong huyện phản đối. Vị Chủ tịch Triệu này thậm chí còn bị đuổi lên Trường Đảng tỉnh đi học tập hai tháng, nhưng y vẫn thành công quay trở lại.

Triệu Quốc Đống không chú ý đến Hứa Bình cùng Trần Lôi đi vào. Nữ chính ủy từ Phó chánh văn phòng Cục Công an Thị xã phái xuống bình thường hắn không tiếp xúc mấy. Lần hắn tới Công an huyện kiểm tra công việc thì Hứa Bình này lại lên Thị xã tập huấn.

- Lão Trần, Công an huyện miệng rộng thật đó, Vừa mở miệng đã đòi phòng Tài chính cấp thêm gấp đôi cho các anh. Điều này còn chưa tính việc xây dựng trung tâm chỉ huy, sao, chẳng lẽ cảm thấy tôi dễ nói chuyện ư?

Triệu Quốc Đống mất mười phút đọc bản báo cáo rồi mới nói.

Phần liên quan tới xây dựng trung tâm chỉ huy thì Triệu Quốc Đống không xem mấy, cũng không phải một phòng ban đòi xây dựng trụ sở mới mà. Huyện ủy, Ủy ban huyện vừa mới lộ ý sẽ chuyển về khu vực Hà Đông, các phòng ban đã xôn xao. Ai cũng biết tài chính chỉ có từng đó, ai có thể cướp trước là người đó có lợi, không chừng sang năm tài chính tốt thì anh còn thêm nữa.

- Ha ha, Chủ tịch Triệu, ngài sao lại nói như vậy? Tài chính năm trước của huyện là bao nhiêu? Năm nay là bao? Tăng nhiều như vậy, chẳng lẽ không lo phát thêm tiền sao? Tiền Kính Lương đây là hiếp yếu, sợ mạnh. Nghe nói Vương Nhị Khải Phòng Giao thông đến đập bàn của y, đến nhiều lần làm Tiền Kính Lương sợ. Y liền ngoan ngoãn làm theo dự tính của Vương Nhị Khải. Chúng tôi là người thành thật chờ huyện phân bổ, y liền chơi chúng tôi như vậy. Chính ủy Hứa đã đi tìm y nói chuyện xây dựng Trung tâm chỉ huy, y nói năm nay không tính tới, muốn chúng tôi duy trì thêm hai năm nữa. Đây có phải là ép người quá đáng không?

Trần Lôi cười ha hả nói.

Trần Lôi và Tiền Kính Lương rất quen thuộc. Phòng Giao thông đúng là đã tăng lên con số dự tính, nhưng đó là do Triệu Quốc Đống gật đầu. Vì thế khi Trần Lôi lên đòi Tiền Kính Lương, Tiền Kính Lương liền đẩy cho Tào Uyên, Tào Uyên tỏ vẻ tăng trên 500 ngàn là phải do Triệu Quốc Đống quyết định. Mà Tiền Kính Lương cuối cùng trong bữa ăn cũng nói rõ với y, bây giờ Bí thư La không quản mấy việc tiền nong, cuối cùng cứ đi tìm Chủ tịch Triệu mà nói chuyện. Chỉ cần Chủ tịch Triệu gật đầu thì không vấn đề gì. Tiền Kính Lương còn nói đi tìm Chủ tịch Triệu sớm một chút, nếu các phòng ban khác mà đi trước, chậm là hết phần.

- Huyện cũng có suy tính, không phải Tiền Kính Lương có thể làm chủ được. Điều này cần đưa ra thỏa luận trong hội nghị thường trực Ủy ban và Hội nghị thường vụ Huyện ủy.

Triệu Quốc Đống xua tay nói:

- Anh dù đặt súng lên bàn Tiền Kính Lương, y cũng không dám đáp ứng yêu cầu của anh.

- Chủ tịch Triệu, cho nên chúng tôi tới tìm ngài. Trưởng phòng Tiền nói y không dám làm chủ, phải do ngài.

Hứa Bình cười nói:

- Huyện dưới sự lãnh đạo của ngài nên tài chính năm trước tăng lên nhiều, chẳng lẽ không tăng kinh phí cho Công an huyện chúng tôi?

- Không đúng, chị Hứa, tăng là tăng, chẳng qua chưa chắc có thể làm cho mọi người đều hài lòng. Dự tính biên chế của phòng Tài chính đúng là hơi bảo thủ, ý kiến của tôi là thích hợp điều chỉnh một chút, chỉ cần huyện ta tiếp tục bảo đảm tăng trưởng GDP, thu thuế là được rồi.

Triệu Quốc Đống gật đầu nói:

- Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, tôi đã xem báo cáo mà Công an huyện đưa lên, viết rất cụ thể, rất súc tích. Ừ, lão Trần, chị Hứa, hai người cũng đừng giở trò với tôi, nói thẳng ý của hai người đi. Có vấn đề gì thì phản ánh thật.

Trần Lôi và Hứa Bình nhìn nhau và có chút hưng phấn. Xem ra đã hấp dẫn được.

- Chủ tịch Triệu, vậy chúng tôi xin nói thật. Xe của Công an huyện đúng là không thể dùng. Xe của tôi đã cũ, chị Hứa đi xe Jeep 12, lúc nào cũng có thể hỏng, mấy vị Phó Trưởng phòng khác đều không có xe riêng, nhất là lãnh đạo phụ trách mảng cảnh sát hình sự ban đêm ra ngoài phá án, còn có xe đến đón Đội cảnh sát hình sự nữa chứ, vừa chậm thời gian, vừa phiền phức. Mà mấy Đồn công an thì ngay cả một xe cảnh sát cũng không có. Đi bắt người mà đưa vào xe Motorized đúng là vừa không an toàn, vừa không chứa được hai người, đúng là rất khó khăn. Cho nên Đảng ủy công an huyện đã nghiên cứu mấy lần, lúc này mới báo cáo lên huyện yêu cầu giải quyết.

Trần Lôi có chút buồn bực nói:

- Tôi là Trưởng phòng mà xuống Đồn công an cũng xấu hổ. Đi nói chuyện với các Bí thư Đảng ủy Khu, bọn họ đều nói đây là việc trên huyện phụ trách, không tới lượt bọn họ quan tâm. Chủ tịch Triệu, ngài nói nên như thế nào bây giờ?

- Đúng thế, Chủ tịch Triệu, trụ sở làm việc của chúng tôi cũng rất kém, lần trước ngài tới kiểm tra công việc cũng thấy rồi đó. Trời mưa là dột, đây không phải là chúng tôi giả vờ, chúng tôi cũng không thấy thời tiết mà. Điều kiện là như vậy, đều là nhà xây dựng từ năm 80, đúng là không thể thích hợp để làm việc nữa.

Hứa Bình nói tiếp:

- Lần trước Bí thư Nghiêm đến phòng kiểm tra công việc cũng than thở nói mấy công trình này của Hoa Lâm đã thành đồ cổ.

Trần Lôi nghe Hứa Bình nói tới Nghiêm Lập Dân liền nhíu mày. Hứa Bình cũng ý thức được nên vội vàng ngậm miệng. Triệu Quốc Đống nghe thấy Nghiêm Lập Dân đến huyện kiểm tra công việc thì đoán là lúc mình tham gia học trên An Đô. Hắn thấy hai người kia nháy mắt với nhau thì có chút buồn cười. Xem ra hai vị này đúng là phối hợp tốt.

- Đừng có nháy mắt đưa tình trước mặt tôi. Bí thư Nghiêm là lãnh đạo Thị xã, mặc dù có ý kiến khác nhau với tôi trong công việc nhưng đó là điều bình thường, hơn nữa đó là chuyện quá khứ. Bây giờ hai vị không phải hòa hợp sao?

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Tôi đã xem báo cáo của các vị, cũng đã tính toán một chút. Kế hoạch Công an huyện đưa ra về cơ bản là được, cơ quan công an phải đi trước, tôi cảm thấy rất có ý nghĩa. Hai chữ đi trước này tôi hy vọng không chỉ là kinh phí, nhân viên và trang bị, mà là cái này.

Triệu Quốc Đống chỉ vào đầu mà nói:

- Quan niệm tư tưởng phải đi trước, làm như thế nào để tính trước tình hình, làm thế nào tăng sức chiến đấu của lực lượng cảnh sát. Đó là những điều tôi cho rằng là quan trọng nhất.

Trần Lôi và Hứa Bình đều vội vàng lấy bút ra ghi chép.

- bản thân tôi cũng từ lực lượng cảnh sát đi ra. Cảnh sát là cơ quan quốc gia, là người phục vụ nhân dân và bảo vệ nhân dân. Làm như thế nào vừa phục vụ nhân dân vừa chấn nhiếp tội phạm là một điều mà mọi người phải suy nghĩ. Bây giờ Trung ương yêu cầu nghiêm túc chấp pháp, nhiệt tình phục vụ, tôi cảm thấy hai điểm này không hề mâu thuẫn. Trên thực tế đó là có liên quan với nhau. Cơ quan công an phải nghiêm túc chấp pháp, nghiêm trị tội phạm mới là bảo vệ được lợi ích của nhân dân, chỉ có như vậy mới thể hiện tính chất của Đảng muốn đảm bảo lợi ích của nhân dân. Tôi hy vọng Đảng ủy công an huyện quyết tâm trong vấn đề này, tiến hành thảo luận, không cần chờ kinh phí, thiết bị theo kịp cũng nên tăng sức chiến đấu của lực lượng.

- Xin Chủ tịch Triệu yên tâm, chúng tôi về nhất định sẽ dựa theo ý kiến của ngài tổ chức hội nghị Đảng ủy, thảo luận vấn đề, thiết thực xây dựng Công an huyện Hoa Lâm là đội ngũ giàu sức chiến đấu, sáng tạo hoàn cảnh tốt đẹp cho kinh tế Hoa Lâm phát triển.

Trần Lôi trầm giọng nói.

- Ừ, tôi hy vọng cơ quan công an Hoa Lâm có thể làm tốt như vậy. Nhất là bây giờ Hoa Lâm có đang có cơ hội phát triển mạnh, hoàn cảnh an ninh trật tự cũng là một phương diện để chúng ta tạo hoàn cảnh thu hút đầu tư tốt đẹp, thậm chí ở một mức độ nào đó còn quyết định việc thành bại trong thu hút đầu tư. Rất khó tưởng tượng một nơi mất an ninh trật tự lại làm người ta tới đầu tư được. Cho nên tôi nhắc hai vị phải dồn nhiều tâm trí trong việc bảo vệ hoàn cảnh, ngoài ra không cho phép Công an huyện ra chỉ tiêu tiền phạt, điều này dễ làm cho bên dưới vì thế mà làm loạn.

Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Bản báo cáo này tôi không dự định cắt giảm gì, thậm chí huyện còn ủng hộ lớn hơn nữa. Đồn công an nông thôn phải đảm bảo có một xe cảnh sát mới, Đồn công an nội thành và ngoại ô ít nhất có hai xe cảnh sát. Ừ, Đồn công an Hà Đông cũng dựa theo tiêu chuẩn này mà trang bị. Đội cảnh sát hình sự cung cần có hai xe việt dã, tôi nói là xe Cherokee, không phải xe Jeep2122.

Trần Lôi và Hứa Bình có chút hưng phấn nhìn nhau. Trần Lôi thậm chí còn xoa xoa tay. Chủ tịch Triệu không hổ là từ hệ thống công an đi ra, vừa hiểu nỗi khổ của cơ quan công an, bây giờ ra tay lớn như vậy, dựa theo quy định đó mà mua sắm thì chỉ riêng tiền mua xe đã hơn một triệu.

- Đúng, lão Trần nói vấn đề của lãnh đạo phòng thì năm nay tài chính huyện chuyển biến tốt, huyện cũng sẽ mua một số xe. Như vậy đi, anh cũng báo cáo lên, anh và chị Hứa mua hai xe Santana. Nhà chị Hứa ở Ninh Lăng phải không? Dù sao không thể để sau này Bí thư Nghiêm đâm sau lưng tôi chứ, nói tôi ngược đãi cấp dưới của Bí thư. Nếu trên đường về mà hỏng xe không phải làm mất mặt Hoa Lâm ư?

Trần Lôi và Hứa Bình không ngờ Triệu Quốc Đống lại lo lắng chu đáo như vậy. Đổi xe cho hai người. Trong cả Thị xã Ninh Lăng thì chỉ có trưởng phòng công an quận Đông Giang và trưởng phòng công an Tào Tập ngồi xe Santana, nhưng người ta kiêm Bí thư đảng ủy Chính pháp, mấy Công an huyện khác đều như Trần Lôi bây giờ mà thôi.

- Chủ tịch Triệu, vậy còn trung tâm chỉ huy của tôi?

Hứa Bình mặc dù hưng phấn nhưng không quên trách nhiệm của mình.

- Ha ha, chị Hứa đúng là không quên trụ sở này của mình. Trung tâm chỉ huy mà xây dựng thì trụ sở các phòng ban khác cũng phải làm. Việc này tôi còn phải bàn với Bí thư La rồi mới quyết định được.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Chẳng qua vấn đề bổ sung nhân viên của Công an huyện thì trong Hội nghị thường ủy cuối năm tôi sẽ đề nghị, ưu tiên quân nhân xuất ngũ cho Công an huyện. Ngoài ra chị cũng nên suy nghĩ về việc xác nhập khu vào các xã, thị trấn, có một loạt cán bộ cần lo lắng chuyển nghề, mà bên Chính pháp là cơ quan được ưu tiên tính đến.

- Chủ tịch Triệu, thí điểm xây dựng thành thị không phải cũng có việc của chúng tôi sao?

Trần Lôi ấp úng nói:

- Khoản tiền này đừng nói là xây dựng trung tâm chỉ huy của Công an huyện, dù là xây dựng trụ sở Huyện ủy, Ủy ban huyện cũng thừa mà.

- Được rồi, Trần Lôi anh đừng có nhằm vào tiền đó. Tôi nói với anh, ngay cả huyện có thể kiếm được chút nào hay không cũng khó. Vì việc này mà Bí thư Kỳ đã gọi tôi và Bí thư La lên mắng một trận. Sao, anh định tranh ăn với Bí thư Kỳ sao?

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Cần tính thì huyện sẽ tính, anh đừng có suy nghĩ nhiều.

Tết dần tới, chẳng qua mùa xuân này đối với mọi người là mùa xuân không bình thường.

Phương án điều chỉnh nhân sự của Thị xã vẫn chưa được quyết định, giống như Thị ủy không có hứng thú với vấn đề này. Có nhiều lời đồn địa, có đủ loại tin tức làm nhiều cán bộ nhận xét có thể đã “bố trí” xong. Hôm nay Bí thư nói thế này, mai một vị Thị trưởng nào đó nói kiểu khác nhưng vẫn không có kết luận cụ thể.

Cuối năm cũng là đợt diễn ra đủ loại hội nghị, đối phó các đợt kiểm tra. Xx và Triệu Quốc Đống cũng được phân công rõ ràng. Đối phó kiểm tra là xx, dù sao y cũng sắp về hưu nên lãnh đạo xuống kiểm tra ít nhiều cũng nể mặt. Lên Thị xã họp bình thường đều là Triệu Quốc Đống, lãnh đạo trẻ tuổi lộ mặt nhiều, được lãnh đạo “quan tâm” cũng không phải việc xấu mà. Rảnh rỗi có thể đi cùng mấy vị thường vụ hoặc Phó thị trưởng nào đó, thám thính chút tin tức cũng tốt.

Tài chính tăng lên nhiều làm các cán bộ tưởng tượng rất xa. Chẳng qua Thị xã có quyết định nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể vượt quá quyết định. Ở điểm này Thị xã luôn nói, dù là ai cũng không thể vượt qua. Chẳng qua như vậy cũng làm cán bộ Hoa Lâm tự hào.

Ngày xưa khi gặp cán bộ các huyện khác, nhất là Tào Tập, Thổ Thành thì cán bộ Hoa Lâm đều kém hơn. Chỉ riêng tài chính thu vào thì Hoa Lâm cũng đã đứng thứ ba Thị xã, hơn nữa không kém mấy so với Tào Tập. Hơn nữa bây giờ quang minh chính đại bỏ vào túi, không phải là lấy tiền trợ cấp như trước đây.

Năm ngoái lấy được từng kia, năm nay mà ít hơn thì tất nhiên sẽ có tiếng oán than. Chẳng qua tài chính Hoa Lâm đã lao vào thứ ba Thị xã, điều này làm tất cả cán bộ thở phào nhẹ nhõm. Xem ra tiền thưởng theo tiêu chuẩn cao nhất Thị xã nhất định sẽ vào tay. Chẳng qua nghe nói Thị xã vì thưởng cho huyện có kinh tế phát triển nhanh còn chuyên môn đưa ra mấy chính sách như thưởng tăng tốc GDP nhanh, vì thu thuế tăng, vì thu tài chính tăng. Mà ba vấn đề này Hoa Lâm đều đứng đầu. Mấy chính sách này vừa ra thì khoản tiền này cũng là không nhỏ.

Bây giờ mọi người biết việc liên quan tới tiền không phải do Bí thư La quản, Bí thư La chỉ phụ trách phương hướng. Mà liên quan tới tiền do Chủ tịch Triệu đập bàn quyết định. Cho nên mọi người vô thức chú ý đến Chủ tịch Triệu gần như cả ngày không thấy người.

- Ba chính sách, mỗi chính sách đều là 500 tệ, trời ạ, đó là 1500 tệ, hơn nữa thêm khoản tiền thưởng lúc trước không phải là quá lớn sao?

Triệu Quốc Đống từ Wc dưới lầu đi ra, Wc trên lầu không đủ nước nên hắn phải xuống. Hắn vừa mới rẽ sang thì nghe thấy mấy người phụ nữ trong văn phòng nhỏ giọng nói.

- Vậy tính gì chứ? Nhà Khang tỷ hai vợ chồng đều được nhiều như vậy, vậy bà không ghen ghét đến chết sao?

Một người phụ nữ khác nói:

- Chẳng qua nghe nói Chủ tịch Triệu chỉ ký quyết định tiền thưởng kia, còn 1500 tệ thưởng thêm chưa quyết định, không biết có ý gì. Có phải là phòng Tài chính không có tiền hay là cảm thấy huyện ta nhiều tiền?

- Ai ngại nhiều tiền chứ? Tôi nghe chị Mã bên phòng Tài chính nói năm nay tài chính của huyện là nhiều nhất trong 20 năm chị ta làm ở huyện. Tôi thấy Chủ tịch Triệu còn chưa quyết định.

- Có gì cần quyết định chứ? Cấp trên có chính sách mà, sợ gì.

- Bà hiểu gì? Làm quan đều phải chú ý ảnh hưởng, nếu như ý thì mấy huyện xung quanh sẽ nghĩ như thế nào? Còn không phải oán giận Bí thư, Chủ tịch huyện của bọn họ không có bản lĩnh sao. Vậy có phải mâu thuẫn không?

- Ồ? Lời này đúng là lạ, huyện ta phát triển nhanh được thưởng, động chạm gì tới bọn họ? Bọn họ có giỏi thì chiếm một vị trí nhất đi.

- Hừ, bà chỉ biết nghĩ cho mình, là quan ai thiếu mấy đồng đó. Có lẽ Chủ tịch Triệu cảm thấy làm vậy hơi chói mắt nên muốn duy trì bình thường.

- Chị thấy hai cô đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Ai nói Chủ tịch Triệu không quyết định được? Chỉ là Chủ tịch Triệu trong thời gian này toàn trên Thị xã họp, không có thời gian về mà thôi.

Một người phụ nữ lớn tuổi hơn nói xen vào.

- Mặc kệ nó, thu nhập của chúng ta bây giờ hơn lúc Trâu Trì Trường còn ở đây nhiều. Năm nay nếu được cả ba khoản thưởng kia thì quá tốt rồi.

Người phụ nữ lớn tuổi nói:

- Đúng thế, ngày xưa cầm tiền còn không thể nói ra ngoài, sợ các huyện khác làm ầm lên Hoa Lâm nghèo mà còn phát thưởng. Năm nay chúng ta không có gì phải sợ.

- Lưu tỷ nói đúng, Chủ tịch Triệu đúng là làm mọi người phải chạy đôn chạy đáo. Nghe nói có mấy phòng ban không ít người mắng Chủ tịch Triệu, nói làm cái gì chỉnh đốn tác phong làm việc chỉ là tạo danh tiếng mà thôi, khiến mọi người đi chợ cũng phải về nhanh, còn phải giấu một chỗ, càng đừng nói đi ra ngoài trong giờ làm việc. Nếu như bị bắt ra ngoài thì cuối năm sẽ bị trừ tiền thưởng, hơn nữa còn làm cả cơ quan đó liên quan, vậy không phải làm cả cơ quan hận tên gây chuyện đến chết sao? Chánh văn phòng Quế cả ngày dục Chánh văn phòng Khổng đi khắp nơi giám sát, làm Chánh văn phòng Khổng cũng rất khẩn trương, không đi không được, đi là làm mất lòng người. Mỗi lần Chánh văn phòng Khổng về đều than thở.

- Hừ, Chánh văn phòng Khổng kia quá khôn khéo, có thể giấu được thì y sẽ thông cảm, nhiều lắm sẽ gọi điện cho Trưởng phòng mà thôi, nói ai trong phòng ban đó làm sai quyết định, có mấy vụ bị lộ ra chứ? Như vậy có thể làm Trưởng phòng nhận tình của Chánh văn phòng Khổng, còn có thể hoàn thành công việc mà Chánh văn phòng Quế giao cho.

- Như vậy cũng tốt, cuối năm cầm tiền thưởng thì mọi người đều vui vẻ, nói đi nói lại thì các cô muốn cả ngày không có việc làm, đi uống trà rồi cuối năm không có tiền? Hay là làm việc để cuối năm cầm một sấp tiền?

Lưu tỷ kia hơi lớn tiếng nói:

- Không quan tâm chuyện của lãnh đạo nữa, chúng ta làm tốt công việc của mình đi.

- Hì hì, Lưu tỷ, chị nói Chủ tịch Triệu đến Hoa Lâm hai năm sao không thấy phụ nữ của Chủ tịch Triệu nhỉ? Điền Ngọc trước đây có vợ đến canh còn làm cho con gái người ta chửa. Chủ tịch Triệu mới hơn 20 sao lại không có phụ nữ chứ? Chẳng lẽ Chủ tịch Triệu coi thường phụ nữ Hoa Lâm, hay là có tình nhân trên tỉnh? Em nghe nói Chủ tịch Triệu chưa kết hôn mà.

- Chắc là có ở trên tỉnh rồi? Ở trụ sở này không phát hiện ra người phụ nữ nào đến tìm Chủ tịch Triệu, chẳng qua nghe nói họ Trịnh ở phòng Thông tin…

- Đừng nói linh tinh, cô quản lãnh đạo làm gì? Hai người có phải muốn sưởi ấm chăn cho người ta không? Về mà canh chồng mình đi. Bây giờ có tiền trong túi thì đàn ông sẽ đi chơi bời. Các cô không thấy trên đường đầy hàng hát sao, còn gì mà mát sa nữa chứ, trong sân toàn là các cô em trẻ tuổi ngồi đó.

Lưu tỷ kia lạnh nhạt nói.

- Cũng đúng, Chủ tịch Triệu còn trai trẻ, không có phụ nữ mới là lạ. Mà Chủ tịch Triệu có ngủ với ai, ngủ với ba người thì cũng không ai có ý kiến mà, đó là người ta có bản lĩnh. Chỉ cần hàng năm để chúng ta lấy đủ tiền thưởng là chúng ta nghe lời hắn. Hắn bảo sao thì chúng ta làm. Hận nhất là đám người kém cỏi chỉ giỏi nói này nói kia, có giỏi kéo vài hạng mục lớn về Hoa Lâm đi.

- Đúng, không có bản lĩnh thì mọi người cứ mang đuôi đi theo lãnh đạo là được. Tôi thấy Trưởng ban bà rất nghe lời. Bí thư La và Chủ tịch Triệu bảo gì làm đó, rất cung kính với Chủ tịch Triệu.

- Hì hì, không như vậy mà được ư? Ban tôi thoáng cái có hai người ra ngoài, đều đi làm lãnh đạo. Trưởng ban La bây giờ sang làm Trưởng phòng Thông tin, về ban thường ưỡn ngực lên. Chánh văn phòng Quế không phải vậy sao? Tôi thấy Chủ tịch Triệu chưa bố trí công việc thì đã đi làm trước, lĩnh hội ý lãnh đạo nhanh hơn bất cứ ai,

- Được rồi, đừng nói chuyện của lãnh đạo nữa. Lãnh đạo làm gì là việc của bọn họ, chúng ta làm việc của mình, giữ chặt miệng mình, nên biết gì có thể nói, gì không thể nói. Đừng có mà làm mất lòng lãnh đạo đó.

Lưu tỷ kia lạnh lùng nói.

- Vâng, vâng.

Hai người phụ nữ kia cùng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.