Lộng Triều

Chương 90: Q.15 - Chương 90






Triệu Quốc Đống liên lạc được cho chủ nhiệm Ban quản lý Cô Lỗ câu – Lý Trung đã là 6h chiều. Khi biết Bí thư thị ủy Triệu Quốc Đống tới khu du lịch, Lý Trung gần như vội vàng chạy tới.

- Tình hình thế nào rồi?

Triệu Quốc Đống không nói nhiều vơi Lý Trung. Lý Trung coi như phản ứng nhanh, sau khi nhận được tin đã cử hai đội tuần tra đi đến nơi mà cậu sinh viên kia nói, cũng tìm được con đường mòn mà bọn họ vào núi.

- Bí thư Triệu, tình hình không tốt lắm. Bọn họ tiến vào khu giữa gần 3km, đi về phía đông nam, đi qua một cốc, có lẽ qua cốc này mà tiến vào núi. Do tối qua mưa to nên cốc đó có rất nhiều nước, căn bản không thể vượt qua. Chúng tôi bây giờ đang đi vòng lên trên xen có tìm được đường vòng qua cốc hay không?

Lý Trung không nghĩ Triệu Quốc Đống lại đến ngay được hiện trường. Nhìn Triệu Quốc Đống tới một mình mà không có lãnh đạo Huyện ủy, Ủy ban đi cùng, cũng không có thành viên thị xã nào đi nên Lý Trung cũng có chút tò mò. Chẳng qua bây giờ y đã không có thời gian nghĩ chuyện khác, chỉ riêng chuyện này đã làm y đủ đau đầu rồi.

- Vậy cậu sinh viên kia làm như thế nào qua được cốc Giản đó?

Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.

- Trước trận mưa hôm qua cậu sinh viên đã qua cốc Giản nhưng lạc đường nên không đi ra được ngoài này. Sau trận mưa đêm qua khiến không ai qua được cốc Giản. Chúng tôi chỉ có thể nghĩ biện pháp đi vòng lên trên mà thôi.

Lý Trung một bên quan sát vẻ mặt Triệu Quốc Đống, một bên giải thích.

- Vậy anh bây giờ định làm gì?

Triệu Quốc Đống có chút xúc động:

- Bây giờ về cơ bản có thể xác định đám sinh viên đó đã lạc ở trong núi. Bọn họ cũng đã mất liên lạc gần một ngỳ. Đêm qua có mưa to nên tôi lo bọn họ có thể gặp nguy hiểm. Anh cần nghĩ biện pháp có thể tìm bọn họ trong thời gian ngắn nhất chứ không tối nay trời mưa to sẽ càng nguy hiểm hơn nữa.

- Bí thư Triệu, tôi đã bố trí thêm hai đội tuần tra chạy tới đó. Nhưng ngài cũng biết khu giữa chưa khai thác nên không mấy người quen đường bên đó, hầu hết mọi người chỉ đi dọc theo đường núi chứ không ai dám đi loạn vì dễ lạc đường.

Lý Trung cẩn thận nói:

- Tôi cũng bố trí người liên lạc với thị trấn, mời bọn họ tìm mấy người dân địa phương quen địa hình khu giữa, mời bọn họ nhanh chóng tới đây giúp các đội tuần tra của chúng ta vào núi tìm kiếm nhưng bây giờ vẫn chưa thấy báo tin lại.

- Tại sao không báo cáo trực tiếp với Huyện ủy, Ủy ban Vân Lĩnh?

Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói:

- Đây là chuyện liên quan tới mạng sống con người. Anh gọi cho Bí thư thị trấn Cô Lỗ, tôi tự nói chuyện với y.

Nhận được điện của Triệu Quốc Đống làm cả Bí thư, chủ tịch thị trấn Cô Lỗ đều không ngờ Bí thư thị ủy lại tự mình tới Ban quản lý. Trước đó bọn họ nhận được điện của Huyện ủy nói Bí thư thị ủy Triệu Quốc Đống đến khu du lịch Cô Lỗ câu còn không quá tin. Chẳng qua Bí thư huyện ủy Lang Thế Quần gọi tới làm bọn họ sợ nên hiệu suất làm việc cũng nhanh hơn. Khi Bí thư, chủ tịch thị trấn mang hơn 10 người đã từng đi vào đoạn giữa của Cô Lỗ câu tới Ban quản lý khu du lịch thì Bí thư huyện ủy Vân Lĩnh – Lang Thế Quần cũng tới nơi.

Triệu Quốc Đống tổ chức cuộc họp gấp, hắn yêu cầu Lang Thế Quần lãnh đạo lực lượng công an, vũ trang của huyện, thị trấn vào núi tìm người. Lúc này đã là 6h30 chiều.

- Bí thư Triệu, tôi nhận được điện trên thị xã nói Thị trưởng Chung, trưởng ban Lỗ, Bí thư Mã, thị trưởng Phù đang trên đường tới đây, có lẽ một tiếng rưỡi là đến nơi.

Lang Thế Quần cẩn thận đi theo phía sau Triệu Quốc Đống:

- Bí thư Triệu, hay là ngài đi ăn gì đó?

- Hừ, anh cảm thấy tôi bây giờ có thể ăn được sao?

Triệu Quốc Đống thở dài nói:

- Tôi cảm thấy việc quản lý ở công viên là khá nghiêm túc nhưng vấn đề tuyên truyền còn thiếu sót, không nên chỉ tuyên truyền Cô Lỗ câu có phong cảnh tuyệt đẹp, cổ vũ du khách tới du lịch mà phải nhắc du khách chú ý an toàn. Tại sao lại xuất hiện việc du khách tự ý vào núi chứ?

- Đúng thế, xem ra Vân Lĩnh chúng tôi vẫn còn thiếu sót ở việc này.

Lang Thế Quần cười khổ nói.

Tực ra trong lòng y bây giờ đang rất lo lắng việc đám phóng viên đến Vân Lĩnh. Chỉ riêng việc đó đã làm Lang Thế Quần đau đầu, giờ lại thêm chuyện này nữa thì là như thế nào? Nếu chuyện bộc phát thì Lang Thế Quần biết mình không muốn chết cũng khó khăn.

Lang Thế Quần vốn định báo cáo luôn với Triệu Quốc Đống bây giờ nhưng lại sợ bây giờ là thời điểm rất quan trọng với Triệu Quốc Đống, mình đâm chuyện này ra thì không phải tự tát vào mặt mình sao? Muốn chết cũng không nên chết bằng cách này mà.

- Bí thư Lang, có điện tìm Bí thư Triệu, hình như là trưởng ban Lỗ.

Thư ký đến nhỏ giọng nói với Lang Thế Quần.

Triệu Quốc Đống biết nhất định không có chuyện tốt nếu không Lỗ Năng đã không gọi tới.

Mấy phóng viên của các trang mạng như Tân Lãng, Thiên Hạ đều biết sinh viên đại học An Nguyên đến Cô Lỗ câu du lịch và mất tích, bây giờ đã có vài nhóm phóng viên chạy tới đây, có thể còn nhiều phóng viên hơn nữa. Lỗ Năng vừa nhận được điện nói phóng viên của đài truyền hình tỉnh đang tới An Đô, có lẽ 3, 4 tiếng nữa là đến nơi.

Triệu Quốc Đống cũng đã sớm chuẩn bị tư tưởng, yêu cầu Thị ủy, Ủy ban báo cáo chuyện này lên Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh. Chính hắn cũng gọi điện báo cáo với Dương Kính Quang, có lẽ Ứng Đông Lưu và Tần Hạo Nghiên cũng đã biết chuyện này.

Thân phận các sinh viên đã bị truyền thông biết, có lẽ chỉ trong tối nay tin này sẽ truyền ra nước ngoài. Hơn nữa bây giờ mạng đã phát triển nên khiến thông tin càng lan nhanh. Trong số sinh viên có cả sinh viên người nước ngoài và Đài Loan, đây là tin tức đáng giá mà không ai muốn bỏ qua. Triệu Quốc Đống không nhịn được cười khổ một tiếng. Bây giờ tổ khảo sát của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương sắp tới, mình lại gặp chuyện này là sao nhỉ? Chẳng lẽ là báo ứng do đêm qua mình và Kiều San? Triệu Quốc Đống không khỏi suy nghĩ miên man.

Hai tiếng sau ngay khi chỗ dựa, Mã Nguyên Sinh, Lạc Dục Thành dẫn theo cảnh sát và lực lượng vũ trang thị xã chạy tới thì Lỗ Năng cũng mang theo một đoàn phóng viên tới. Lúc này mấy người Triệu Quốc Đống đã sớm vào khu đất giao nhau giữa vùng ngoài và trong để thuận tiện cho chỉ huy và nắm giữ tình hình.

Lỗ Năng chặn tất cả phóng viên ở bên ngoài.

Dù sao bây giờ có đi vào cũng không có tin tức gì, hơn nữa vào có thể lạc nên các phóng viên cũng đành ở ngoài đợi bên trong có người trở ra thông báo tình hình.

Việc quan trọng nhất hiện nay là cứu người. Chẳng qua trời bắt đầu mưa to nên khiến việc tìm kiếm rất khó khăn. Mà trời tối đen nên càng khó tìm được phương hướng.

Nhưng đây cũng không phải vấn đề, việc cần làm vẫn phải làm. Việc khó hơn là đối phó giới truyền thông.

Anh không thể nói bây giờ do thời tiết quá xấu, ban đêm khó tìm, nếu không đám phóng viên sẽ nói anh không quan tâm tới mạng sống con người. Anh cũng không thể nói việc tìm kiếm đang tiến triển thuận lợi, đám phóng viên có thể cho rằng anh khoác lác, vài tiếng nữa không có kết quả thì càng bị nói nhiều hơn.

Tóm lại anh không thể quá bi quan, không thể quá lạc quan. Anh phải thể hiện mình tích cực triển khai công việc một cách có khoa học, chính quyền phải dùng hết toàn lực để làm, cũng phải để đám phóng viên thấy được khó khăn.

Làm như thế nào nắm bắt được chừng mực cần phải dựa vào tài ăn nói của anh, phải xem năng lực giao tiếp của anh với giới truyền thông. Hải biết rằng chuyện này dễ đẩy Ninh Lăng thậm chí cả tỉnh vào hoàn cảnh rất xấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.