Lộng Triều

Chương 96: Q.15 - Chương 96






- Hừ, tên Triệu Quốc Đống này đúng là dám đứng ra gánh hết trách nhiệm về mình. Y chắc là cho rằng chúng ta sẽ giúp nên mới không sợ, hay là không coi chuyện này ra gì?

Ứng Đông Lưu có chút tức giận nhìn Dương Kính Quang.

- Bí thư Ứng, vậy ngài cảm thấy gánh trách nhiệm là tốt hay không tốt?

Dương Kính Quang có chút hỏi lại một câu.

- Hừ.

Ứng Đông Lưu không trực tiếp trả lời Dương Kính Quang mà chuyển sang vấn đề chính.

- Anh thấy sao về việc này. Bây giờ hai sự kiện loại này đang rất xôn xao, Trung ương có hành động rất lớn, cũng đừng kéo chúng ta vào Ninh Lăng đó.

- Cái này thì khác, “Thiết Bổn” là người cầm cờ nên phải đứng mũi chịu sào, phải bị xử lý nghiêm khắc. Chẳng qua xử lý như thế nào ở chuyện này cũng còn tranh luận, có nhiều người nói coi công ty tư nhân là đối tượng khống chế, công ty nhà nước vẫn cười vui là không công bằng, là phân biệt đối xử với kinh tế tư nhân. Âm thanh này còn được nhiều chuyên gia kinh tế trong tế trong nước trợ uy, cho nên Trung ương vẫn đang cân nhắc vấn đề này, nếu không bây giờ cũng không đến mức không có kết luận chính thức. Về phần Kiến Long thì tôi đoán chỉ là sấm to, mưa nhỏ, tập đoàn Phục Tinh cũng có chút thực lực, chủ yếu xem bên trên thấy như thế nào mà thôi.

Dương Kính Quang nghiên cứu nhiều về chính sách kinh tế vĩ mô của quốc gia. Ở đại học An Nguyên, Dương Kính Quang cùng Bùi Hoài Viễn được gọi là hai giáo sư kinh tế hàng đầu. Chẳng qua sau khi y thành Lãnh đạo tỉnh ủy nên dần rời xa giới khoa học, nhưng không có nghĩa đánh giá của y về nền kinh tế lại giảm đi.

- Ý anh nói chuyện Vân Lĩnh không quá lớn?

Ứng Đông Lưu không cho là đúng.

- Bí thư Ứng, chuyện phải xem xuất hiện vào lúc nào. Nếu như hạng mục của tập đoàn Hâm Đạt xuất hiện trước Thiết Bổn thì Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân coi như xong. Nhưng bây giờ có hai chuyện kia còn lớn hơn chuyện bên Vân Lĩnh, tôi đoán có lẽ Trung ương sẽ không dễ dàng lại tạo ra một tâm điểm chú ý nữa. Tập đoàn Hâm Đạt cũng là tập đoàn tư nhân có tiếng trong nước. Hai anh em Chu Hâm Chu Đạt đều là ủy viên hội thương nhân Trung Quốc, có sức ảnh hưởng lớn trong ngành kinh doanh. Khi hai chuyện kia chưa xử lý xong, Trung ương sẽ không thể mạo muội mở rộng tình hình. Tôi đoán điều tra thì có nhưng xử lý thì có lẽ do tỉnh tự quyết định. Nhưng điều kiện là truyền thông không làm ầm lên.

Dương Kính Quang phân tích khá có lý làm Ứng Đông Lưu cũng phải gật đầu.

- Nhưng Triệu Quốc Đống có nói trang Thiên Hạ và Southern Weekend đã tham gia điều tra, sợ là khó có thể khống chế.

Ứng Đông Lưu thở dài nói.

- Có thể nhờ Bí thư Ninh Pháp ra mặt giúp không?

Dương Kính Quang do dự một chút rồi nói.

Ứng Đông Lưu lắc đầu nói:

- Bí thư Ninh sợ là không dễ mở miệng. Y vẫn phản đối can thiệp vào truyền thông, cho rằng chỉ cần phản ánh tình hình thực tế thì không có gì không được, có sai thì sửa. Hơn nữa đây là chuyện tỉnh An Nguyên chúng ta mà. Ngoài rat rang Thiên Hạ và trang Southern Weekend, anh không thể đảm bảo trang khác không đưa.

Dương Kính Quang im lặng không nói. Y phải thừa nhận Ứng Đông Lưu nói có lý. Ninh Pháp có mở miệng hay không cũng khó nói, mà tờ Southern Weekend vốn có phong cách độc lập, chưa chắc nghe lời chính quyền.

- Như vậy chỉ có thể theo ý của Triệu Quốc Đống, Tỉnh ủy phải cử tổ công tác xuống điều tra, đồng thời còn phải thông báo việc này, giảm sự tập kích.

Dương Kính Quang suy nghĩ một chút rồi nói.

- Chỉ có thể như vậy, cũng may tên Triệu Quốc Đống này còn có chút bản lĩnh, không biết từ đâu mà nhận được tin này. Nếu không chuyện đột nhiên xảy ra mà không kịp đề phòng sẽ tạo thành cơn sóng lớn.

Ứng Đông Lưu nói:

- Anh đi bàn với Vi Phong nhanh chóng lập tổ công tác xuống Vân Lĩnh, cố gắng trong thời gian ngắn nhất hiểu rõ nguyên nhân. Tôi nghĩ Ninh Lăng đã tiến hành điều tra. Đồng thời cũng cần báo cáo với văn phòng Quốc vụ viện, giọng bình tĩnh một chút, khách quan một chút.

- Tôi hiểu.

Dương Kính Quang gật đầu nói:

- Chỉ cần chúng ta đi trước thì tôi cho rằng chuyện sẽ không tạo thành sóng gió mấy. Nhiều lắm việc Triệu Quốc Đống vào thường vụ bị gác lại vài tháng mà thôi. Cậu ta dám gánh trách nhiệm thì chút chuyện này chắc cũng thừa nhận được mà.

Ứng Đông Lưu nhìn Dương Kính Quang và biết đối phương đây là muốn trêu chọc Triệu Quốc Đống, nhắc Triệu Quốc Đống đừng có việc gì cũng không coi vào đâu.

- Ừ, tôi đồng ý với anh, phải rửa não cậu ta một lần, làm cho cậu ta biết đừng có làm ra chút thành tích là coi trời bằng vung.

Ứng Đông Lưu cười nói.

Sau khi báo cáo xong với Ứng Đông Lưu, Triệu Quốc Đống bình tĩnh hơn nhiều. Chuyện chỉ cần nắm thế chủ động thì cũng không vấn đề gì. Chiêu của đối thủ mặc dù độc nhưng không bao giờ nghĩ tới việc mình lại có tin từ Nam Việt.

Công việc khác đã được phân công, giờ hắn cần làm là tập trung tìm kiếm cứu nạn.

2h chiều trên núi truyền tin nói trực thăng và đội ngũ tìm kiếm gần như cùng lúc phát hiện tung tích đám sinh viên. Mấy đơn vị tìm kiếm đã xác định đầu mối và đang tiến lại gần nhau, cuối cùng tìm đực 11 sinh viên ở trong một vách đá. Đám sinh viên này mặc dù sức khỏe kém nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tính mạng.

Làm người ta lo là có hai sinh viên không cẩn thận rơi vào khe đá, cũng may mạng lớn nên bị rơi ở mỏm đá nhô ra, lên không được, xuống không được, bị thương không nhẹ. Hơn 40 tiếng làm hai sinh viên này kiệt sức, nếu không phải đội ngũ tìm kiếm tìm được thì có lẽ bọn họ không sống qua tối nay.

Sau đó đám sinh viên nói bọn họ cũng cử người đi tìm người giúp nhưng hai đội cử đi được nửa đường bị lạc, không tìm được đường rời núi nên đành quay lại. Hơn nữa thời tiết mưa nhiều nên bọn họ không dám cử người đi nữa sợ người cử đi lại lạc đường và gặp bất trắc.

Thực tế chứng minh bọn họ làm như vậy là chính xác. Một hai người ra ngoài tìm người cứu, không biết rõ địa hình thì rất có thể lạc đường, sa chân xuống vách núi, khe đá.

Khi 13 sinh viên cùng xuất hiện, toàn bộ Cô Lỗ câu hòa trong tiếng reo hò mừng rỡ, ánh đèn máy ảnh liên tục sáng lên làm người ta lóa mắt.

Xe cấp cứu đã sớm đợi bên dưới chân núi tiến hành sơ cứu cho các sinh viên, sau đó đưa về bệnh viện Ninh Lăng.

Các phóng viên cũng chia thành vài nhóm rời đi, có người theo xe cấp cứu tới bệnh viện, có người ở lại phóng viên đội ngũ cứu nạn, còn có một hai vị phóng viên đến từ đài truyền hình tỉnh và báo tỉnh muốn phỏng vấn Tần Hạo Nghiên và Triệu Quốc Đống, mời bọn họ nói cảm tưởng về cuộc cứu nạn.

Triệu Quốc Đống lúc này đã không còn tập trung vào đây nữa, hắn đang nghĩ đến xử lý nguy cơ lần này đối với mình.

Mặc dù bên Tỉnh ủy đã biết, Dương Kính Quang cũng nói với hắn là Ứng Đông Lưu đồng ý ý kiến của hắn. Tỉnh sẽ cử tổ điều tra xuống, báo cáo với Quốc vụ viện và chủ động họp báo nhưng Triệu Quốc Đống biết đối phương một khi phát hiện bị lộ nhất định sẽ có phản ứng. Đối phương còn ra chiêu gì thì hắn không rõ.

Triệu Quốc Đống sớm biết chức Thường vụ tỉnh ủy không dễ vào tay mình nhưng không ngờ đối phương lại chơi chiêu ác như vậy. nếu không phải Vân Hải trùng hợp biết tin thì hắn không biết chuyện sẽ lớn đến đâu nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.