Lộng Triều

Chương 96: Q.18 - Chương 96






Sóng gió ở cấp bộ có thể nói nhiều hơn ở địa phương rất nhiều. Ở địa phương dù là có quan điểm khác nhau cũng có thể thông qua nhiều con đường mà truyền lên. Lúc Triệu Quốc Đống ở Bộ năng lượng thì không cảm thấy nhưng bây giờ mới thấy được nó khác lạ như thế nào.

Ví dụ như nói tới công việc liên quan tới vấn đề tài chính thì không bao giờ thuận lợi được. Bên Đồng Lập Quốc cũng không thể nói là cố ý nhằm vào nhưng không thể nào cứ kéo dài như vậy được. Gác một lần thì không sao nhưng thêm một hai lần thì Triệu Quốc Đống dần hiểu được sự ảo diệu khi vận dụng quyền lực. Hắn không quá để ý vì đều là công việc nhưng nếu trì hoãn thì người bên dưới sẽ nghĩ biện pháp.

Nhưng mảng do Thạch Đức Kiến phụ trách quản lý lại không có ngăn cách gì, về cơ bản chỉ cần gặp nói chuyện là thuận lợi qua cửa. Ngược lại công việc mấy cục do Thạch Đức Kiến phụ trách cần đưa sang cục do Triệu Quốc Đống phụ trách cũng thuận lợi qua cửa.

Nói thật Triệu Quốc Đống không quá thích công việc ở Ủy ban kế hoạch phát triển. Mặc dù mỗi một công việc qua tay đều cần cẩn thận nghiên cứu, suy nghĩ, cân nhắc. Các hạng mục được trình lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đều là hạng mục trọng điểm. Chẳng qua đây không phải là điều trực quan nhất, công việc chủ yếu của Ủy ban kế hoạch phát triển là quy hoạch, thẩm định, phía trước là công tác định trước, phía sau là công việc mang tính thực tế.

Triệu Quốc Đống cũng muốn thừa nhận nếu muốn sống nhàn hạ ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia là rất dễ dàng nhưng nếu muốn làm chuyện gì đó thì quá khó khăn, đây là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.

Điều này khác hẳn ở địa phương.

Ở địa phương khi anh là lãnh đạo Đảng ủy, chính quyền thì nếu muốn sống nhàn hạ là không thể. Bên trên lúc nào cũng có thể gõ anh, số liệu từng quý như chiếc roi và viên đá lúc nào cũng đánh lên trái tim kiên cường hoặc yếu ớt của anh. Nhưng không cần biết kiên cường hoặc yếu ớt thì anh đều vô thức muốn thay đổi, muốn cố gắng.

Chỉ khi nào anh nắm được cơ hội thì cục diện có thể thay đổi. Tuy không phải thoáng cái là thay đổi nhưng một hai năm đưa ra thay đổi là có thể.

Nhưng ở cấp bộ thì sao?

Bất cứ công việc nào cũng liên quan tới toàn cục, công việc nào cũng ảnh hưởng đến rất nhiều công việc khác, công việc nào cũng phải suy nghĩ rất kỹ rồi mới được làm. Chỉ hơn ba tháng Triệu Quốc Đống đã cảm nhận rất rõ điều này.

Công việc mang tính thường nhật thì đỡ một chút, dù sao có sẵn quy định pháp luật, chính sách ở đó, anh nếu muốn thay đổi, đột phá thì sẽ cảm thấy trói buộc trên người mình lớn đến như thế nào.

Triệu Quốc Đống không muốn nhàn hạ hai ba năm ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, hắn muốn thể hiện năng lực. Dù là ở vấn đề quyền nhập khẩu phân bón hóa học hay vấn đề chỉnh hợp ngành thép, vấn đề của công ty lũng đoạn hay cơ chế nhập khẩu quặng sắt, khống chế giá nhà đất thì hắn đều muốn tiến hành, muốn các vấn đề đó đi theo con đường càng khoa học, hợp lý hơn. Nhưng hắn lại cảm thấy mỗi việc mình muốn làm thì dù có đi một bước cũng rất khó khăn, đối mặt vô số áp lực, làm hắn hết sạch sức lực cũng không thu hoạch được gì.

Nếu nghĩ anh ngồi ở vị trí cao là có thể vênh mặt hấp hàm sai khiến xung quanh, khống chế toàn cục một cách tự nhiên thì là quá nực cười. Đừng nói hắn là phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, dù là Phó thủ tướng thậm chí là Thủ tướng cũng bị rất nhiều vấn đề cản trở.

Lực lượng của quần thể lợi ích là quá khổng lồ, nó luôn không ngừng thể hiện ra, nó làm cho anh cảm thấy mình rơi vào một mớ hỗn độn không thể thoát ra nổi.



Mấy người đàn ông ngồi trong phòng, đề tài không biết từ lúc nào chuyển đến vấn đề điều chỉnh cơ chế nhập khẩu nguồn nguyên liệu phân bón. Lưu Thác mỉm cười, đám người kia có lẽ không biết ngồi lát nữa là gặp được người khởi xướng điều chỉnh cơ chế nhập khẩu phân bón sẽ tới đây.

- Chủ tịch đang đợi chủ nhiệm Lưu Nham sao?

Lên tiếng là một người đàn ông tai to với giọng đặc mùi phương bắc.

- Không, Lưu Nham tới Ninh Hạ, Cam Túc điều tra rồi, không về được. Còn có một vị khách lập tức sẽ tới.

Lưu Thác cười cười.

- Ồ.

Đối phương ngẩn ra rồi hỏi:

- Có cần tôi ra cửa đón không?

- Không cần khách khí như vậy, đó là em rể tôi, em rể họ. Cậu ta mới lên Bắc Kinh công tác mấy tháng, tôi mấy tháng rồi không về Bắc Kinh nên chưa gặp cậu ta.

Lưu Thác lắc đầu.

- Chắc tới rồi, cậu ta rất đúng giờ.

- Bắc Kinh hay tắc đường, không chừng bị tắc ở đâu đó. Nhất là bây giờ là giờ ăn nên khó nói.

Một người đàn ông béo ục ịch ngồi đối diện với Lưu Thác.

- Em rể của chủ tịch Lưu công tác ở đâu vậy?

- Trước vốn ở Điền Nam, mới về Bắc Kinh.

Lưu Thác còn chưa kịp giải thích hết thì cửa đã được đẩy ra.

Triệu Quốc Đống vào thấy ngoài Lưu Thác còn có hai người đàn ông. Hắn ngẩn ra sau đó nở nụ cười:

- Thác ca, em không tới muộn chứ?

- Cậu không muộn là bọn anh tới trước. Chú rất đúng giờ.

Lưu Thác đứng lên nhìn Triệu Quốc Đống từ trên xuống dưới:

- Khí sắc tốt, anh còn tưởng chú phải đau vỡ đầu rồi chứ.

- Hắc hắc, dù đau đầu đến đâu thì ra ngoài cũng phải ra vẻ tốt một chút chứ.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Lại đây Quốc Đống, anh giới thiệu với chú một chút. Đây là phó chủ tịch tỉnh Cận Đông, đây là trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh Lữ Trấn Hải. Đây là em rể tôi, phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia - Triệu Quốc Đống.

Câu nói của Lưu Thác làm hai người vừa đứng lên giật mình không nhỏ. Phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia? Chính là người đàn ông nhìn như mới 30 tuổi này sao? Có lầm không? Đây là phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia được điều từ trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam đó sao? Đúng, không sai, chỉ có thể là hắn.

Hai người lập tức có phản ứng nhiệt tình đi lên chào:

- Hân hạnh, hân hạnh chủ nhiệm Triệu, đã sớm nghe danh của anh, không ngờ anh còn trẻ như vậy. Vừa nãy chủ tịch nhắc đến anh, chúng tôi trong lúc nhất thời còn chưa có phản ứng, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.

Bị đối phương cầm tay lắc mạnh, Triệu Quốc Đống có chút không chịu được sự nhiệt tình đó, xe ra vị trước mặt này khá hào sảng, vị còn lại chỉ mỉm cười đứng bên không nói mấy.

Lưu Thác chỉ đứng bên mỉm cười. Phải mất một lúc hai bên mới chào hỏi xong. Triệu Quốc Đống coi như biết hôm nay vào hang hổ rồi. Người đông bắc hào sảng, tửu lượng cũng không đơn giản. Lưu Thác thì còn đỡ nhưng hai vị trước mặt chỉ sợ cũng phải uống một hai lít, nếu liên thủ đối phó mình thì mình chỉ có thể bị nâng về.

Một hảo hán ba người giúp, kiềng phải có ba chân. Xem ra Lưu Thác đã nhanh chóng khống chế được cục diện ở Hắc Hà dù mới làm chủ tịch tỉnh chưa lâu.

Đương nhiên điều này cũng có quan hệ lớn đến cơn lốc chống tham nhũng mà Lưu Thác và Hùng Chính Lâm tạo ra ở Hắc Hà. Khu vực Đông bắc từ trước đến giờ luôn là nơi hay gặp tia nạn, Trung ương rất chú ý tới nơi đây, một phần là muốn khôi phục trụ sở công nghiệp đông bắc, về phần khác lại không thể chỉnh đốn cẩn thận chính trường đông bắc. Lưu Thác lên làm chủ tịch tỉnh Hắc Hà trong hoàn cảnh chính trị như vậy.

Khi Lưu Thác làm chủ tịch tỉnh Hắc Hà thì bí thư tỉnh ủy Hắc Hà mới từ ngoài điều đến không lâu, chính vì như thế nếu muốn đưa kinh tế, xã hội Hắc Hà một lần nữa về quỹ đạo bình thường thì cũng là vấn đề rất khó khăn mà Lưu Thác phải đối mặt.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống khá coi trọng Lưu Thác. Theo hắn thấy Lưu Thác công tác nhiều năm ở Ban Tổ chức cán bộ Trung ương khiến y có ưu thế trời ban về xử lý các quan hệ nhân sự, về phần phát triển kinh tế thì Lưu Thác cũng có giải thích độc đáo của mình. Triệu Quốc Đống tin Lưu Thác có thể làm tốt ở vị trí hiện tại.

Từ biểu hiện hôm nay Triệu Quốc Đống cũng thấy Lưu Thác đã đứng vững gót chân ở Hắc Hà. Vị Phó chủ tịch tỉnh Cận Đông và trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh Lữ Trấn Hải này đều không phải nhân vật bình thường. Hai người này rất kính trọng Lưu Thác, không phải là lễ phép bề ngoài mà là biểu hiện vô thức. Đương nhiên nó cũng có nguyên nhân do hai người bọn họ quan hệ tốt với Lưu Thác. Nhưng Lưu Thác có thể để hai người kia gặp mình, hơn nữa không ngại quan hệ giữa mình và đối phương thì cũng đủ để nói rõ tất cả.

Lưu Thác khác với Lưu Nham, Lưu Thác là người cẩn thận, trầm ổn, y giới thiệu mình với hai người kia cũng có nghĩa là tuyệt đối tin tưởng bọn họ.

Triệu Quốc Đống không khỏi thở dài một tiếng. Mỗi người có con đường của mình, trong lúc nhất thời không thể nói rõ ai nhanh ai chậm. Giống như trước đó Lưu Nham có danh tiếng hơn Lưu Thác nhưng bây giờ thoạt nhìn mỗi bước đi của Lưu Thác càng vững chắc hơn. Từ Ban Tổ chức cán bộ Trung ương điều tới Liêu Đông rồi tới Hắc Hà, y đã lên đến cán bộ cấp bộ trưởng, cũng chính thức phụ trách một tỉnh.

Lưu Thác đã đứng vững ở Hắc Hà, vậy còn mình?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.