Hoắc Vân Đạt một bên đi một bên đánh giá xung quanh.
Dù anh có điều kiện kinh tế rất tốt, anh ở trong biệt thự xa hoa cao cấp cũng khó tránh khỏi bị người lên án. Người Trung Quốc vốn ghét quan, ghét giàu. Anh sống trong cuộc sống như vậy thì không sợ người khác nói sau lưng sao? Hoắc Vân Đạt không cho rằng Triệu Quốc Đống ở trong hoàn cảnh như thế này là chuyện thông minh. Nếu là y thì y sẽ chọn ở một khu dân cư có hoàn cảnh đẹp nhưng đại chúng hóa, như vậy ít nhất có thể khiến người ngoài cảm thấy mình gần dân chúng.
Hoắc Vân Đạt thấy Triệu Quốc Đống đang rất thoải mái gác chân lên ghế, người dựa vào ghế giống như đang ngủ vậy nhưng không phải, đối phương đang lên mạng.
Bây giờ lãnh đạo khá thích cái này. Theo mạng inte dần thông dụng khiến mạng wifi cũng là một trào lưu. Cán bộ lãnh đạo thậm chí một vài người có tiền cũng đều thích dùng máy tính xách tay. Hoắc Vân Đạt cũng có chẳng qua không hay mang. Máy tính hơi nặng nếu lúc nào cũng xách theo đúng là không tiện.
- Trưởng ban Triệu, sao có tâm trạng lên mạng vậy? Xem ra ngài rất tự tin vào buổi gặp vào ngày mai rồi.
Hoắc Vân Đạt cười hì hì đi tới ngồi xuống. Y vươn đầu nhìn thì thấy trên máy tính thể hiện các con số, biểu đồ về dân cư, đất đai, kinh tế, tình hình xã hội … của Điền Nam.
Mình còn tưởng sếp rất tự tin không ngờ sếp đã sớm chuẩn bị. Không nói gì khác chỉ riêng điểm này Triệu Quốc Đống đã đủ tư cách.
- qư, mạng đúng là tiện, cái gì cần đều có. Không dám nói mọi thứ đều rõ nhưng cũng có thể hiểu rõ đại khái vấn đề.
Triệu Quốc Đống tiện tay đẩy máy tính sang bên:
- Chẳng qua thứ này phần lớn chỉ có tin tức bên ngoài, còn về cấp độ sâu hơn thì còn cần mình tự đi góp nhặt.
- Trưởng ban Triệu, ngài có thời gian đi tìm tin tức như vậy thì không bằng đến Điền Nam trước. Ban tất nhiên sẽ bố trí người cho ngài, ngài xuống dưới tìm hiểu là hiểu ngay mà.
Hoắc Vân Đạt nở nụ cười cầm chung trà lên nhấp một ngụm.
- Ồ, sao, lão lãnh đạo gọi anh đến hỏi chút tình hình mà có ý kiến ư?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn đối phương.
- Hắc hắc, ngài bây giờ là lãnh đạo của tôi rồi, bây giờ ngay cả Bí thư Ngô cũng phải tôn trọng gọi ngài một tiếng lãnh đạo.
Hoắc Vân Đạt cười nói:
- Tôi nghĩ Bí thư Ngô sợ là đang rất bình thường. Hai người cùng học mà sao ngài đã thoáng cái bò lên trên Bí thư Ngô rồi.
- qư, Bí thư Ngô của các anh cũng không phải nhân vật tầm thường. Tôi đoán y sẽ không ở lại thị xã bao lâu nữa. Người này đừng nhìn vẻ ngoài hào sảng, luôn ra vẻ không thèm để ý nhưng lại rất khôn khéo.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Tôi chẳng qua chỉ do may mắn một chút nên gặp được cơ hội. Nếu kinh tế Điền Nam tốt hơn thì không chừng trung ương cũng có thể áp dụng chính sách Bí thư thị ủy của Điền Nam lên làm thường vụ tỉnh ủy. Như vậy Ngô Nguyên Tể cũng có thể thành thường vụ tỉnh ủy.
Hoắc Vân Đạt có chút giật mình nói:
- Thật sự có chuyện này sao trưởng ban Triệu?
- Chuyện gì cơ?
Triệu Quốc Đống hỏi lại.
- Ngài không phải nói Bí thư Ngô có thể đi sao?
Hoắc Vân Đạt dở khóc dở cười.
- Tôi đây chỉ là đang phân tích. VỚi năng lực của Ngô Nguyên Tể, y cũng ở Hồng Sơn nhiều năm, đã lên trường Đảng trung ương học, tôi nghĩ tỉnh sao có thể không cân nhắc hướng đi của y?
Triệu Quốc Đống nhìn Hoắc Vân Đạt. Xem ra Ngô Nguyên Tể này cũng có bản lĩnh, chưa đầy nửa năm đã giam được trái tim của Hoắc Vân Đạt.
- Tôi còn tưởng ngài chưa sang đã tiến vào trạng thái nhanh như vậy.
Hoắc Vân Đạt có chút thất vọng nói.
- qư, xem ra anh có ấn tượng rất tốt với Bí thư Ngô nhỉ?
Triệu Quốc Đống nói.
- Bí thư Triệu, nói thật tôi không hy vọng Bí thư Ngô đi. Hồng Sơn dưới sự lãnh đạo của Bí thư Ngô đã thay đổi rất lớn, mặc dù còn kém Ninh Lăng nhưng Điền Nam là nơi có nhiều dân tộc thiểu số, Bí thư Ngô coi như đã từng bước biến Hồng Sơn thành thị xã mạnh về kinh tế của Điền Nam.
Hoắc Vân Đạt trước mặt Triệu Quốc Đống cũng không che giấu ấn tượng của mình với Ngô Nguyên Tể, giống như y trước mặt Ngô Nguyên Tể cũng không giấu sự kính trọng và nể phục Triệu Quốc Đống vậy.
- Ồ, vậy anh nói xem tôi và Ngô Nguyên Tể có gì khác nhau?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò nói.
- Ừ, ngài và y không phải một loại người. Bí thư Ngô có tính cách cứng rắn thể hiện ra ngoài mặt chứ không thu liễm như ngài. Chẳng qua cứng rắn là điểm chung của cả hai. Bí thư Ngô có tầm mắt và ý nghĩ không bằng ngài nhưng việc đẩy mạnh và chấp hành công việc của y lại không hề kém ngài, có điểm còn hơn. Đương nhiên sức hấp dẫn và sự tương tác của y không bằng ngài.
Nếu muốn để mình nói về sự khác biệt của hai vị lãnh đạo đúng là làm khó Hoắc Vân Đạt. Trước mặt người tinh tế như Triệu Quốc Đống, anh nếu muốn nói cho qua thì nhất định sẽ bị nhìn ra. Vì thế Hoắc Vân Đạt chỉ có thể nói ra theo cảm nhận của bản thân mà thôi.
Triệu Quốc Đống nghe Hoắc Vân Đạt đánh giá mình và Ngô Nguyên Tể như vậy, lúc đầu còn có chút không thoải mái nhưng hắn lại nghĩ đây chính là ưu điểm của Hoắc Vân Đạt. Hoắc Vân Đạt đánh giá mình và Ngô Nguyên Tể nhất định là biết mình sẽ không tức giận vì việc này.
Đề tài thoáng cái được chuyển sang việc này. Hoắc Vân Đạt mặc dù sang Điền Nam không lâu nhưng do thân phận của y khiến cho các cán bộ Điền Nam hâm mộ, vì thế y cũng nghe được vài việc bí ẩn trên Tỉnh ủy, ủy ban. Chẳng qua lúc trước y không có hứng thú với mấy việc này nên không chú tâm.
Nhưng có một điều có thể khẳng định là bí thư tỉnh ủy Thái Chánh Dương và chủ tịch tỉnh Đào Hòa Khiêm không quá hòa thuận. Giữa Tỉnh ủy, ủy ban thường xuyên xuất hiện các cuộc đấu ngầm, ai thắng ai thua, ai chiếm ưu thế là khá vi diệu.
Chủ tịch tỉnh Đào Hòa Khiêm là người gốc Điền Nam, hơn nữa tiến từng bước từ huyện lên làm chủ tịch tỉnh, làm việc ở nhiều thị xã, uy tín khá cao. Đây là nhân vật không hề đơn giản.
Mà xung quanh Đào Hòa Khiêm cũng có khá nhiều người, bọn họ mơ hồ hình thành quần thể cán bộ địa phương Điền Nam do Đào Hòa Khiêm cầm đầu. Bọn họ có thể nói khá đoàn kết. sau khi Thái Chánh Dương tới Điền Nam đã thành công hóa giải đôi chút quần thể này, cũng phân hóa được đôi chút. Chẳng qua nửa cuối năm ngoái Đào Hòa Khiêm vì vấn đề xây dựng đường sắt Điền Miễn nên đã đối chọi khá gay gắt với Thái Chánh Dương. Việc này làm Thái Chánh Dương hơi bị động, ngay cả trung ương cũng nghe thấy.
Tình huống này thì Triệu Quốc Đống cũng biết đôi chút nhưng chỉ là bề ngoài. Hoắc Vân Đạt đến làm Triệu Quốc Đống mới cảm thấy cục diện Điền Nam bề ngoài không gợn sóng nhưng bên dưới là dòng nước ngầm mãnh liệt.
Điền Nam là tỉnh lớn ở biên giới, lại là nơi tập trung nhiều dân tộc thiểu số, hơn nữa hiện nay quan hệ giữa Trung Quốc và Đông Nam Á càng lúc càng dày đặc khiến hai tỉnh Điền, Quế càng thành điểm cầu nối.
Trung ương đã đưa ra một loạt chính sách phát triển quan hệ chiến lược với khu vực Đông Nam Á đặc biệt là Myanmar, trước tết Triệu Quốc Đống có nói chuyện với Thái Chánh Dương về việc làm thế nào lợi dụng chính sách quốc gia để giúp kinh tế Điền Nam phát triển nhanh hơn nữa, tăng cường sức ảnh hưởng của Điền Nam với các nước xung quanh. Nhưng bây giờ xem ra ý tưởng này gặp lực cản không đến từ bên ngoài mà cả nội bộ.
Nghĩ vậy Triệu Quốc Đống không khỏi thấy phấn chấn, có thể đi tới sân khấu lớn như vậy, có thể tham gia vào chiến lược quốc gia dù như thế nào cũng khiến hắn thấy khiêu chiến. Chỉ có như vậy mới thể hiện được năng lực của mình.
Phương Dạ Bạch có chút buồn bực bỏ máy xuống rồi nhìn Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy Tào Tử Đạt:
- Tử Đạt, anh làm chứng cho tôi, lát nữa nếu Trưởng ban Điền có trách thì anh cũng phải nói giúp đó. Tôi đã gọi điện nhưng bây giờ đối phương đã tắt máy, không thể trách được tôi.
- Đối phương có nói đi chuyến bay nào không?
Tào Tử Đạt nhíu mày nói.
Hôm qua y được Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Mã giao việc gọi điện cho thường vụ tỉnh ủy, tổ chức cán bộ Triệu Quốc Đống, nhưng đối phương từ chối việc Tỉnh ủy phái người sang An Đô đón, nói hắn tự tới với thái độ rất kiên quyết. Tào Tử Đạt không tiện kiên trì nên đành báo cáo với sếp Mã. Nhưng sếp Mã nói tốt nhất là đến đón nếu đối phương kiên trì thì ít nhất phải cùng Ban Tổ chức cán bộ ra sân bay đón.
Bây giờ thì hay rồi, bên Ban Tổ chức cán bộ cũng bực tức. Gọi điện mấy lần nhưng đối phương đều từ chối, sau đó còn nói với giọng khá tức, giờ còn tắt máy.
Phương Dạ Bạch và y là bạn học ở trường cấp ba Côn Châu, lại học cùng ở trường Đảng tỉnh, quan hệ tốt. Chẳng qua Phương Dạ Bạch là cán bộ từ một huyện của thị xã Khúc Châu điều lên Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, y từ mấy năm trước được điều từ Thị ủy Côn Châu lên văn phòng Tỉnh ủy.
- Không, thậm chí không nói lúc nào tới, không chừng y bây giờ không ở An Đô.
Phương Dạ Bạch thở dài một tiếng. Đối với việc thay đổi sếp lớn thì tính cách cách, sở thích gì y cũng không biết. Trưởng ban Điền yêu cầu văn phòng sang An Đô đón nhưng đối phương lập tức từ chối, bây giờ không cho đón máy bay. Đường đường thường vụ tỉnh ủy, tổ chức cán bộ đến nhận chức chẳng lẽ đi tay không tới sao?
- Dạ Bạch, xem ra sếp lớn các cậu không dễ hầu hạ, Đón là chuyện bình thường, bên trên cũng nên thông cảm cho cấp dưới mới đúng. Như thế này chúng ta về ăn nói như thế nào?
Tào Tử Đạt cũng thấy đau đầu. Vị tân tổ chức cán bộ này chưa đầy 35 tuổi, trước ai cũng đồn rằng phó chủ tịch Lý Đằng sẽ làm tổ chức cán bộ nhưng không ngờ đối phương lại thoáng cái sang Côn Châu, một nhân vật trẻ tuổi từ tỉnh An Nguyên tới Điền Nam làm tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Còn trẻ không có nghĩa đối phương không có năng lực gì. Càng là người còn trẻ thì càng phải cẩn thận hầu hạ.
- Ừ, lãnh đạo không cho gặp thì tôi còn có thể làm gì? Chẳng lẽ Phương Dạ Bạch tôi chỉ có thể vây chết ở đây sao?
Phương Dạ Bạch hừ một tiếng:
- Tử Đạt, bây giờ nên làm gì?
Tào Tử Đạt suy nghĩ một chút và nói:
- Tôi thấy thế này, hắn không phải nói hôm nay tới sao? bây giờ cũng không còn sớm, gọi không được không chừng hắn đã lên máy bay. Anh tra chuyến bay từ An Đô tới, tôi đoán cũng chỉ là trong một hai chuyến này mà thôi. Chúng ta ra sân bay thử vận may, gặ đương nhiên là tốt, không gặp cũng không trách được chúng ta. Tôi tin lãnh đạo cũng có thể hiểu.
Phương Dạ Bạch thấy Tào Tử Đạt nói có lý. Nếu cố tình không đi thì không ăn nói được với lãnh đạo, đi không liên lạc được thì không phải lỗi của mình.
- Ừ, tôi bảo Tiểu Hứa cùng đi nữa.
Phương Dạ Bạch gật đầu nói.
- Mau đi thôi nếu không sẽ tắc đường. Nếu đối phương tới ban mà chúng ta còn chưa tới sân bay thì ăn nói sao được?
- Tôi tự đi xe, vợ lái xe sinh con nên xin nghỉ, tôi cũng không muốn làm phiền văn phòng. Tôi nghĩ hai chúng ta tới cũng như người mù đốt đèn tìm đường. Anh và tôi liên lạc không được, chúng ta chỉ đến cho có thôi.
Tào Tử Đạt nói.
- Ừ, vậy hai chúng ta đi.
Phương Dạ Bạch nói.
- Chúng ta đúng là số khổ, gọi điện mà lãnh đạo không nghe, ai cũng biết đó là sếp khó hầu hạ. Sếp này đúng là đặc biệt.
- Hắc hắc, không tiện nói, thời này đặc biệt cũng đại biểu cho cá tính có sức hấp dẫn mà.
Tào Tử Đạt cười nói.
Hai người xuống lầu lên xe Buick. Tào Tử Đạt thuần thục khởi động chạy ra ngoài.
- Có cá tính hay không thì khó nói nhưng tôi nghe nói sếp của chúng tôi có tình nghĩa sư đồ với sếp to.
Phương Dạ Bạch cười hì hì nói.
- Tình nghĩa sư đồ? Anh nghe ai nói? Bọn họ đều là người tỉnh An Nguyên thì có tình sư đồ sao?
Tào Tử Đạt nửa tin nửa ngờ nói.
Tình hình của Thái Chánh Dương thì Tào Tử Đạt mơ hồ biết. Thái Chánh Dương công tác ở tỉnh An Nguyên rất lâu nhưng không có nghĩa biết tất cả cán bộ trưởng thành ở tỉnh An Nguyên. Hơn nữa theo y biết thời gian Thái Chánh Dương công tác ở trên tỉnh không lâu, hầu hết thời gian là ở huyện và Thành phố An Đô.
Chẳng qua tin tức của Phương Dạ Bạch cũng khá linh thông. Mặc dù đối phương chỉ là Phó chánh văn phòng Ban Tổ chức cán bộ nhưng Phương gia coi như là nhà có thế lực ở Điền Nam, nguồn tin tức rộng hơn nhiều so với mình chỉ là Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy. Đương nhiên việc này cũng có lý do là thường vụ tỉnh ủy mới tới không phải lãnh đạo trực tiếp của mình.
Chẳng qua Phương Dạ Bạch lại khác. Cao Vĩnh Khôn – nguyên tổ chức cán bộ có quan hệ tốt với bác của Phương Dạ Bạch. Cao Vĩnh Khôn tới Đại hội đại biểu nhân dân, vốn có lời đồn Lý Đằng thay thế nhưng ai ngờ lại do một Triệu Quốc Đống từ tỉnh An Nguyên nhảy tới, việc này tạo cơn sóng gió lớn rong tỉnh.
Ông nội Phương Dạ Bạch trước đã từng làm giám đốc Sở công an Điền Nam, bố Phương Dạ Bạch cũng từng làm Phó thị trưởng Sở Thành, phó giám đốc Sở Giáo dục, bây giờ sang làm ở Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh. Mà bác Phương Dạ Bạch mới thôi chức Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh, trước đã từng làm phó chủ tịch tỉnh, Bí thư thị ủy Khúc Châu.
Hơn nữa thị xã Hồng Sơn và Ninh Lăng đã kết làm thị xã anh em, việc trao đổi cán bộ đang diễn ra nên Phương Dạ Bạch chú ý tới Triệu Quốc Đống là bình thường. Chẳng qua việc Triệu Quốc Đống có tình thầy trò với Triệu Quốc Đống thì trung ương không thể không biết. Nếu biết mà còn để Triệu Quốc Đống tới Điền Nam thì đương nhiên là có ý đồ.
Phương Dạ Bạch thấy Tào Tử Đạt chú ý thì cũng biết bạn của mình cảm thấy vấn đề sau lưng nên y cười nói:
- Có phải là sư đồ hay không thì không rõ, chẳng qua có thể khẳng định sếp lớn có quan hệ với sếp ban tôi, hơn nữa có lẽ còn có qua lại, điểm này tuyệt đối không sai.
Tào Tử Đạt gật đầu rồi nói:
- Vậy có quan hệ gì với chúng ta. Anh nói có đúng không?
- Chỉ sợ thần tiên đánh nhau, con người gặp lại.
Phương Dạ Bạch nói.
- Nhìn cách làm của sếp mới tới chỉ sợ cũng là nhân vật hiếu chiến. Điền Nam chúng ta từ giờ sẽ càng nhiều chuyện.
Triệu Quốc Đống không rõ mình bị người ta đánh giá như vậy. Hắn thấy bên Điền Nam khá khách khí, Văn phòng tỉnh ủy và Ban Tổ chức cán bộ đã gọi điện nhiều lần nói muốn đến An Đô đón hắn, hắn cũng không phải là ra vẻ mà là cảm thấy việc này không cần thiết. Hắn chỉ có một mình mà có người đón thì lại tưởng mình nếu ra ngoài không có ai tiếp thì không thể đi.
Triệu Quốc Đống có ấn tượng tốt đối với Ôn Châu, đây là vùng cao nguyên có không khí tươi mát và ấm áp làm người ta lưu luyến không rời.
Trước khi đi hắn đã gọi điện cho Thái Chánh Dương, Thái Chánh Dương chỉ nói đến rồi trao đổi. Mặc dù trong máy không nghe được sự vui buồn gì của Thái Chánh Dương nhưng Triệu Quốc Đống đã có chuẩn bị tư tưởng đến đâu cũng không tránh được phải làm việc.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Ôn Gia Bảo đã là 3h chiều. Từ An Đô bay sang đây mất hơn một tiếng. Thời tiết Côn Châu rất đẹp, trời trong xanh không chút mây, ánh nắng chiếu tới làm con người ta thấy thoải mái.
Triệu Quốc Đống mặc một chiếc áo dài tay. Mặc như thế này ở An Đô coi như ít nhưng hắn vừa xuống máy bay là thấy mình hơi bảo thủ. Côn Châu vào tháng ba giống như An Đô đầu mùa hè, không ít cô gái đã mặc váy đủ màu sắc, mà đàn ông tuổi còn trẻ phần lớn cũng mặc áo cộc tay.
Lúc làm thủ tục Triệu Quốc Đống thấy trên chuyến bay của mình có không ít hành khách thuộc đoàn du lịch tới Điền Nam. Điền Nam là tỉnh lớn về du lịch của Trung Quốc. Côn Châu, Thương Sơn, Lý Giang đều là thắng cảnh du lịch nổi tiếng, một năm bốn mùa đều đông khách. Mà tài nguyên du lịch phong phú của Điền Nam cũng làm các tỉnh thành khác hâm mộ, nhất là về văn hóa, thắng cảnh. Hàng năm có rất đông du khách trong và ngoài nước tới Điền Nam.
Lúc trước Ninh Lăng tổ chức lễ hội văn hóa khu vực trung tây lần thứ nhất cũng bị người chỉ trích, trong đó chủ yếu là tới từ Điền Nam. Cho rằng nếu bàn về văn hóa dân tộc thì Ninh Lăng không thể so sánh với bất cứ nơi nào của Điền Nam. Chẳng qua Triệu Quốc Đống không hề để ý nhiều, đây là bước rất quan trọng thúc đẩy ngành du lịch Ninh Lăng phát triển.
Triệu Quốc Đống đi theo nhóm du khách phía trước. Hắn kéo một chiếc vali lớn cộng thêm túi xách nên nhìn như một du khách.
Sân bay quốc tế Ô Gia Bảo không quá lớn, khoảng cách cũng gần nội thành. Đây vốn là sân bay quân dụng bây giờ mặc dù đổi sang dân dụng nhưng không gian để xây dựng thêm không nhiều. Hắn nghe nói Tỉnh ủy, ủy ban Điền Nam và Thị ủy, ủy ban Côn Châu đang tích cực vận động xây dựng sân bay dân dụng khổng lồ, cố gắng làm nó trở thành đầu mối giao thông quan trọng của Trung Quốc thông sang các nước ở khu vực Nam Á.
Ra khỏi sân bay, Triệu Quốc Đống có chút mờ mịt. Đoàn du khách kia có xe đến đón, mình không thể đi theo bọn họ lên xe, nếu có ai phát hiện đuổi mình xuống có phải quá mất mặt không?
Xem ra chỉ có thể trực tiếp bắt xe vào nội thành. Chẳng qua hắn xách túi to túi nhỏ tới Tỉnh ủy thì không chừng bị người coi là đến kiện cáo rồi vứt sang bên tiếp dân.
Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ thì có hai người đàn ông từ phía bãi đỗ xe đi tới. Một người có chút ảo não xua tay nói:
- Không may rồi, tắc đường nên bỏ lỡ một chuyến bay.
- Nhưng không trách được chúng ta, ai bảo tên trước chúng ta chạy quá nhanh.
Một người còn lại trấn an đối phương:
- Bỏ đi, có lẽ chúng ta dù tới cũng không gặp được, người ta không đi chuyến này thì sao?
- Cũng chỉ có thể như vậy thôi, dù sao về chúng ta coi như có cái ăn nói với lãnh đạo.
Người đầu gật đầu nói.
Triệu Quốc Đống thấy hai người này lên xe Buick giắt biển Điền O, điều này có nghĩa là xe của cơ quan thuộc tỉnh. Hắn không nghĩ nhiều mà vẫy taxi.
Triệu Quốc Đống vừa lên xe đã thấy xe Buick lướt qua xe mình.
Xe taxi theo sát xe đối phương chạy về phía nội thành Côn Châu.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, cuối cùng đã tới. Hắn đã gọi cho phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Điền Vĩnh Thái, cũng hỏi Ban Tổ chức cán bộ bố trí chỗ ở của mình tại đâu, mình sang thẳng. Hắn chỉ biết là một căn phòng ở tập thể Tỉnh ủy, diện tích mặc dù không lớn nhưng là tầng một. Hắn vừa nghe đối phương nói vậy đã thích còn tình hình cụ thể phải tới xem mới biết được.
Chẳng qua hắn gọi mãi cho Điền Vĩnh Thái không được nên không gọi tiếp.
Đằng trước có lối rẽ, Triệu Quốc Đống từ xa đã thấy ở đằng trước có vật gì đó nhưng vài chiếc xe chạy qua không dừng lại. Mà xe Buick kia hơi chậm chút nhưng không ngừng có lẽ đang do dự.
Xe kia từ từ dừng lại. Phương Dạ Bạch có chút buồn bực nhìn một người nằm nghiêng trên mặt đường. Người này nhìn không giống ăn mày, đây không phải khu du lịch, không phải vùng náo nhiệt nên không dễ có ăn mày. Không biết đối phương có phải bị tai nạn xe không? Chẳng qua mấy xe phía trước đều đã chạy vòng qua vì sợ gặp chuyện. Tào Tử Đạt lại cho xe chạy chậm lại hiển nhiên là thấy việc này.
- Tử Đạt, chuyện gì thế không biết.
Phương Dạ Bạch nhìn quanh, đây là lối rẽ ít nhất không thấy có người đi lại trên đường hoặc là nói có người thấy đã chạy mất rồi.
- Không biết, không có vết phanh xe nên không giống là tai nạn xe, có vẻ như phát bệnh vậy. Mau gọi 120 đi.
Tào Tử Đạt cũng biết hôm nay có lẽ không may. Gặp việc này người khác có thể chạy ngay, hai người mình dù là từ lương tâm hay thân phận cũng không thể làm như vậy.
- Tôi đã gọi. Nhìn anh đi chậm lại tôi biết chúng ta sẽ lo việc này. Chúng ta có phải nên tìm nhân chứng không nhỉ? Thời này không ít người ăn vạ, ví dụ không ít nên bây giờ người tốt không dám ra mặt. Tôi thấy mấy xe đằng trước chạy vọt qua đều là vì nghĩ như vậy. Đừng để hai chúng ta hôm nay làm người tốt, mai lại bị người ta ăn vạ đòi viện phí, hoặc là kiện chúng ta.
Phương Dạ Bạch xuống xe quan sát người nằm trên đường.
- Nhưng cũng không thể bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng mà? Hơn nữa chúng ta cũng còn chưa gặp chuyện này bao giờ, không thể nghe qua rồi coi như không thấy mà.
- Nhưng mà nếu chúng ta gặp chuyện này thì anh còn muốn làm người tốt không?
Phương Dạ Bạch nâng nạn nhân lên xem có bị thương không, xem có phải do tai nạn xe không?
- Ha ha, không tiện nói, có thể là không thể làm trái lương tâm mình. Nhưng đúng như anh nói có bài học lần sau sẽ chú ý hơn, tìm người làm chứng là tốt nhất.
Tào Tử Đạt cũng đã chạy tới giúp Phương Dạ Bạch đỡ nạn nhân.
- Ha ha, hai chúng ta đúng là có cùng suy nghĩ. Chuyện tốt hai ta không thể không làm nhưng phải đề phòng.
Phương Dạ Bạch đỡ lên thì thấy nạn nhân vẫn còn thở.
Tào Tử Đạt nhìn một chút:
- Không ổn, tôi thấy có thể là do bệnh tim bộc phát. Bố tôi bị bệnh này nên nếu phát bệnh là có vẻ mặt đó. Ồ, người này chưa bất tỉnh. Anh, anh, cố chịu.
Phương Dạ Bạch vội vàng lay nạn nhân:
- Ông anh tỉnh táo một chút, anh có mang thuốc trên người không?
Nạn nhân có chút khổ sở chỉ chỉ vào cặp mình nhưng tay chân đương nhiên không có chút sức lực nào. Phương Dạ Bạch vội vàng tìm cặp đối phương lấy một lọ thuốc.
- Lấy một viên mau nét vào miệng anh ta, anh ta nhất định là bị bệnh tim rồi.
Tào Tử Đạt nhìn loại thuốc liền biết có chuyện gì. Một bên giúp Phương Dạ Bạch đỡ đối phương, dìu đối phương nằm nghiêng trên đường tránh cho có lái xe nào mù mắt đâm vào thì phiền phức to.
Triệu Quốc Đống ngồi xe taxi dừng ở cạnh xe đối phương. Hắn cũng nghe thấy hai người kia nói có nên tìm nhân chứng không? Hắn cũng thấy đối phương gọi điện và xuống đỡ nạn nhân.
Lúc này xuống xe có lẽ không hay, Triệu Quốc Đống bảo lái xe chạy lên trước chờ một chút. Lái xe taxi có lẽ quen việc này nên lặng lẽ chạy xe sang bên đường.
Thời gian trước truyền thông đã có chương trình thảo luận nếu gặp tai nạn xe bạn sẽ làm gì, trên mạng cũng bàn tán sôi nổi về nhân tính của người Trung Quốc. Không ít người nói đã trải qua việc như vậy rồi bị ăn vạ nên thấy là tránh xa, số ít người nói không thể vì gặp chuyện như vậy mà làm trái lương tâm mình, vẫn có không ít người kiên trì làm việc thiện.
Triệu Quốc Đống cũng có bài viết ở trên mạng và đưa tới không ít người ủng hộ.
Hôm nay gặp việc này chẳng qua hình như không phải tai nạn xe mà là người phát bệnh. Hai người kia làm thế đã mang lại ấn tượng đầu tiên khá tốt cho Triệu Quốc Đống sau khi tới Điền Nam.
Triệu Quốc Đống thấy xe cấp cứu đến mới yên tâm. Người đàn ông ngã kia không phải lừa gạt gì, khi xe cấp cứu tới còn có thể nhúc nhích có lẽ do thuốc đã phát huy tác dụng.
Triệu Quốc Đống thấy một chi tiết hai người ở xe Buick kia cũng không lập tức đi mà một người lên xe cấp cứu, một người lái xe theo sau.
Xe taxi đã quen với mấy việc này nên không lạ vì thái độ khác lạ của Triệu Quốc Đống. Đến khi Triệu Quốc Đống bảo đi tiếp, y cũng không nói gì mà chạy thẳng đưa Triệu Quốc Đống đến địa điểm.
Đường ở Côn Châu tuy không quá rộng nhưng trồng nhiều cây hai bên, ở giữa là khu trồng cỏ, hoa làm người ta vừa nhìn đã thích. Triệu Quốc Đống cũng không ngoại lệ, nghĩ đến mình có thể sẽ sống và làm việc khá lâu ở đây coi như lựa chọn không sai. Ít nhất thời tiết bốn mùa như mùa xuân cùng với không khí tươi mát có thể làm người ta quên trời đất.
Thường vụ tỉnh ủy yw, Bí thư thị ủy Côn Châu – Vệ Cơ Thành là nhân vật có năng lực nhưng sức khỏe không quá tốt. Triệu Quốc Đống nghe nói Vệ Cơ Thành bị bệnh máu, hơn nữa đối phương tuổi không ít nhưng bản thân y lại không quá muốn rời khỏi Côn Châu, cho nên việc chọn ai thay thế là điều mà trung ương với tỉnh ủy yw vẫn do dự.
Vệ Cơ Thành còn chưa tới tuổi về tuyến hai, bản thân y cũng không quá thích về đó nhưng làm cho y vẫn làm bí thư thị ủy Côn Châu thì tỉnh ủy lại lo y không gánh nổi trọng trách mà xảy ra chuyện.
Đi từ bên ngoài về nội thành Côn Châu, triệu quốc đống có ấn tượng tốt đối với Côn Châu, đương nhiên đây mới chỉ là nhìn bề ngoài mà thôi.
Triệu quốc đống bảo taxi dừng bên ngoài trụ sở tỉnh ủy 50m, hắn không muốn dáng vẻ giống du khách xuất hiện trước mặt nhân viên công tác qua lại ở tỉnh ủy. Biết đâu có ai đó đã gặp hắn, như vậy sẽ mất mặt.
Vì thế hắn xuống liền gọi điện cho Điền Vĩnh Thái một lần nữa hỏi xem mình ở đâu.
Lúc này điện thoại lại vang lên, là Điền Vĩnh Thái gọi tới.
Điền Vĩnh Thái có chút bực mình. Lúc trước vị trưởng ban này nhưng đối phương vẫn không muốn ai tới đón, thậm chí ngay cả nghe điện cũng không nghe. Hắn gọi cũng chỉ hỏi xem chỗ ở tại đâu, xem ra hắn định một mình tới chỗ ở. Việc này làm Điền Vĩnh Thái có chút buồn bực.
Tên Phương Dạ Bạch này bảo đi làm một chuyện kết quả lại vào bệnh viện, nghe nói trên đường thấy người bị bệnh tim nên đưa tới bệnh viện, điều này làm Điền Vĩnh Thái khá tức. Học làm người tốt không đến lượt Phương Dạ Bạch anh, mấy năm nay cũng không nghe nói đối phương có tiếng gì về đức tính chứ?
Điền Vĩnh Thái cũng mắng cho Phương Dạ Bạch một trận qua điện thoại. Đừng tưởng Phương gia coi như có thế lực ở Côn Châu, Điền Vĩnh Thái y này không để ý việc đó. Lúc trước khi Phương Dạ Bạch tới ban tổ chức cán bộ, bố Phương Dạ Bạch đã gọi điện cho Điền Vĩnh Thái bảo cần nghiêm khắc với Phương Dạ Bạch, nói cái gì ngọc không mài không lên thân.
Bỏ máy xuống Điền Vĩnh Thái mới thấy máy mình thêm một cuộc nhỡ, nhìn qua không phải là Triệu Quốc Đống thì là ai.
Điền Vĩnh Thái một bên gọi lại một bên vội vàng ra ngoài tìm được Triệu Quốc Đống, sau đó đưa Triệu Quốc Đống đến tập thể tỉnh ủy phía sau.
- Trưởng ban Triệu, đây là chỗ ở tạm thời của ngài, bên ngoài có vườn hoa. Lúc nào ngài rảnh cũng có thể sang đó trồng hoa, câu cá.
Trên đường đi tới chỉ tầm 300m cũng không quá xa nhưng Điền Vĩnh Thái coi như ở tại Tỉnh ủy nhiều năm nên ở khu tập thể này có không ít người biết và chào hỏi y. Ánh mắt những người đó đều nhìn Triệu Quốc Đống. Mặc dù không ai hỏi Triệu Quốc Đống là ai nhưng trong mắt lộ rõ vẻ phức tạp.
- Ồ, đây đúng là nơi thích hợp để ở và tu dưỡng. Tôi thích nơi này. Trưởng ban Vĩnh Thái, tôi ở đây, anh không cần tìm nơi khác đâu.
Triệu Quốc Đống nhìn một chút cảm thấy nơi này có chút yên tĩnh, có lẽ là tập thể có từ sớm của Tỉnh ủy yw, khu nhà này không nhỏ, vị trí khá đẹp. Cả tòa nhà có bốn tầng, một cửa.
Xung quanh cũng có mấy căn nhà tầng khác nhưng không được yên tĩnh như nhà này. Ở đây còn có một sân bóng rổ nhưng Triệu Quốc Đống thấy nó đầy cỏ xem ra bị vứt xó không được sử dụng từ lâu. Bên trong còn có một chiếc xe Toyota cũ kỹ nằm ở đó.
Điền Vĩnh Thái lúc này mới yên lòng xoa xoa tay nói:
- Trưởng ban Triệu, ngài đến nhanh quá nên bên này không kịp chuẩn bị, trong lúc nhất thời không tìm được nơi thích hợp. Bên cơ quan vốn nói đợi lúc khi ngài tới sẽ mời ngài ở tại khách sạn.
- Không cần, tôi thích nơi này, ở khách sạn là do người ngoài ở, tôi bây giờ cũng coi như người nhà mà. Nơi này rất tốt, tôi thích ở đây.
Triệu Quốc Đống xua tay cắt ngang lời đối phương. Ở khách sạn sẽ mang lại nhiều ảnh hưởng, dễ khiến người ta hiểu lầm.
Điền Vĩnh Thái hơi ngẩn ra nhìn Triệu Quốc Đống để xem suy nghĩ thật của Triệu Quốc Đống. Nếu là cán bộ bình thường có thể ở tại đây đương nhiên sẽ mừng như điên. Nhưng Triệu Quốc Đống là thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ, đám quan liên ở Tỉnh ủy không thể không cân nhắc vấn đề này. Nơi này mặc dù yên tĩnh nhưng khá âm u, xung quanh toàn tường cao.
- Lão Điền, đừng suy nghĩ cái này nữa, tôi thật sự thích nơi này. Tôi chỉ có một mình, vợ có lẽ cũng không đến được. Ở đây cũng tiện, trên dưới có lẽ đều là các lão điều chỉnh mà. Tôi cũng là người thích yên tĩnh.
Triệu Quốc Đống nhìn ra điểm khó của Điền Vĩnh Thái.
Điền Vĩnh Thái đúng là không rõ Triệu Quốc Đống thật thích đây hay giả vờ. Theo lý người trẻ mới hơn 30 thì không thích vẻ thâm trầm.
Mình làm phó trưởng ban đúng là đủ mệt, đáng lẽ là chuyện bên chỗ khác lo lại giao cho mình, không ai rõ tính cách lãnh đạo mới tới là gì, chỉ biết còn trẻ, vợ công tác trên Bắc Kinh. Điền Vĩnh Thái biết Triệu Quốc Đống là người giỏi làm kinh tế, cùng quê với bí thư tỉnh ủy, chỉ như vậy mà thôi.
Trước khi Triệu Quốc Đống tới, mọi người trong Ban Tổ chức cán bộ đều nói vị trưởng ban này sợ rằng khó hầu hạ. Từ việc hắn từ chối người đến đón máy bay là ai cũng thấy được. Hơn nữa hắn còn tự mình đến gần Tỉnh ủy sau đó gọi cho mình, vậy hắn muốn làm gì?
Điền Vĩnh Thái lắc đầu thở dài một tiếng, chỉ có thể đi một bước xem một bước, để đám người trong ban thu lại một chút. Sếp mới sợ rằng không dễ nói chuyện như trưởng ban Cao, ai xui xẻo động chạm không chừng là người đầu tiên bị thử đao.