Edit: Gà Múp _ Beta: Gà Ki
Long Hậu: bát
Chu Tước có biệt hiệu là Lăng Quang Thần Quân, tên gọi là Thọ Thi, nắm giữ pháp thuật về lửa, là người mang tới điềm lành, cũng tinh thông cổ thuật.
Ba người cùng nhau đi tới trước Khôn Cực cung.
Trong Khôn Cực cung,
Đứa nhỏ bị xách lên trên không trung, đôi mắt mở to sợ hãi yên lặng nhìn người trước mặt. Qủa nhiên là huyết mạch tương liên, chỉ có đứa nhỏ này biết hắn là ai. Mặc dù dung mạo giống như Bạch Hiểu thậm chí chính là Bạch Hiểu nhưng tâm cũng không phải y. Tất cả mọi người đều bị đuổi khỏi phó điện, chỉ có Giác Giác ở cùng Bạch Hiểu. Cho dù có khóc nháo cũng không thể tạo được tác dụng gì. Giác Giác nghẹn ngào, nhăn mặt nhăn mày. Đối với một đứa nhỏ bị người lớn giơ lên cao cũng phải sợ hãi không ngừng, không khí càng lúc càng nghiêm trọng. Bạch Hiểu nhếch môi nhẹ nhàng cười: “Thật ra, ta muốn xem thử long nhi có thực sự bất tử hay không nha”. Ngón tay trắng nõn gần như chậm rãi mở ra. Thanh âm của Lâu Giác Giác nghẹn ngào cũng không phát ra, hai mắt giận dữ mở to nhìn người trước mặt. Giống như đột nhiên lớn dần thành một nam tử hán đầu đôi trời chân đạp đất.
“Ha hả… Bây giờ còn chưa thể giết ngươi được”. Bàn tay mở ra gần hết chỉ còn hai ngón thì Giác Giác sẽ rơi xuống mặt đất nhưng Bạch Hiểu lại đột nhiên nói. Y hơi hơi quay đầu đi thì cửa phó điện đột nhiên bị mở ra. Đúng là Lâu Uyên….
“Long nhi”. Lâu Thanh dẫn đầu kêu lên. Với độ cao kia cho dù là viên thịt tròn cũng sẽ bị đập thành thịt nát. Lâu Thanh muốn tiến lên thì bị một đôi tay ngăn lại.
Lâu Uyên chăm chú nhìn bóng người núp trong bóng đêm, tâm bỗng nhiên đau đớn.
Bóng người nọ đưa tay vứt đứa nhỏ trở lại nôi rồi chậm rãi lại gần trước mặt Lâu Uyên. Vẫn là đôi tay ấy vuốt ve Lâu Uyên: “Uyên. Cuối cùng, ngươi sẽ là của ta”. Lâu Uyên cùng ánh mắt xa lạ đối diện nhau. Bàn tay xiết chặt thành quyền ngay cả xương cốt cũng kêu răng rắc gần như sắp gãy.
Chu Tước Thọ Thi dựa vào tình huống không ai chú ý liền bổ nhào về phía Bạch Hiểu. Y gần như không hề phòng bị, lập tức bị đánh té xỉu ở trong lòng Lâu Uyên.
Lâu Thanh: “… . . . . .”
Lâu Uyên: “… . . . . .”
Thọ Thi: “Luyến tiếc xuống tay thì để cho ta tới, hiện tại điểm mấu chốt là phải phá bỏ tâm cổ.” Nói xong liền phất tay áo rời đi trước.
Lâu Uyên nhìn khuôn mặt Bạch Hiểu dựa vào trong lòng hắn. Đây mới là Bạch Hiểu mà hắn quen thuộc. Cố gắng nhẫn nại không phát tác. Ba người hướng chính điện bước vào.
Thọ Thi kiểm tra cho Bạch Hiểu rồi sau đó đứng dậy, ba người đối mặt nhìn nhau. Lâu Thanh hỏi: “Sao vậy? Cổ này có khả năng giải không?”
Thọ Thi nhìn thoáng qua Lâu Uyên: “Cổ này là cổ mẫu tử đồng tâm, trên người Bạch Hiểu là cổ tử mà cổ mẫu chắc chắn đã hạ trên người kẻ kia. Phải lấy máu hoặc trái tim của rồng để kết hạ khế ước, người bị hạ cổ tử nếu trong 7 tuần tức 49 ngày chưa tìm được cách giải cổ thì người có cổ mẫu sẽ hoán đổi linh hồn cho người bị hạ cổ tử”.
Lâu Thanh cả kinh nói: “Nói cách khác là Bạch Hiểu sẽ bị linh hồn Lâu Cơ thay thế. Thế nhưng Lâu Cơ lúc nào thì tìm được thời cơ kết hạ khế ước? Long cung đề phòng nghiêm ngặt mà bệ hạ đối với người có thể uy hiếp vương hậu thì đã thiết lập kiểm soát rất mạnh. Căn bản không thể bị hạ cổ, lại càng không thể lấy được máu”.
“Không”. Trong mắt Lâu Uyên thoáng hiện một tia hàn ý, “Lúc Giác Giác phát sốt thì Hiểu Hiểu đã dùng long châu trị liệu.”
“Có nghĩa là Lâu Cơ đã đem cổ hạ trên người long nhi nhưng không ngờ người kia có thể dự đoán được vương hậu nhất định sẽ dùng long châu trị liệu. Sao có thể trùng hợp như thế.” Lâu Thanh hơi nghi hoặc nói.
“Chỉ sợ, người nọ sớm đã đem toàn bộ y sư trong long cung rời khỏi Khôn Cực cung mà ngươi lại vừa vặn không ở, Lâu Uyên cũng thế mà cách đơn giản nhanh nhất chính là lấy nguyên khí long châu tập hợp nhanh chóng để trị liệu.” Thọ Thi nói.
“Như vậy. . . . . Hiện tại chỉ cần đem người có cổ mẫu bắt lại thì Thọ Thi liền có biện pháp giải cổ. Bệ hạ hãy hạ lệnh truy nã người nọ, chắc chắn là Lâu Cơ con gái Ly Vẫn”. Lâu Thanh nhìn về phía Thọ Thi nói ra kết luận.
“Là con gái của Ly Vẫn?” Thọ Thi suy tư thật sâu,liếc mắt nhìn Lâu Uyên. Quả nhiên chuyện cũng không đơn giản theo như lời của Lâu Thanh nói. Lâu Uyên âm thầm xiết chặt nắm tay. Trong lòng bất an cùng đau đớn càng thêm tràn ngập sâu sắc.
“Cái gọi là cổ mẫu tử đồng tâm có nghĩa chính xác là nếu muốn giải trừ cổ này thì cách duy nhất là phải giết chết người bị hạ cổ tử. Linh hồn của người có cổ mẫu sẽ cùng thân thể của người bị hạ cổ tử sẽ biến mất thì hiệu lực của cổ này mới chấm dứt. Điều này có nghĩa là lấy cái chết đổi linh hồn.”
Khi Thọ Thi nói xong thì trong phòng yên tĩnh giống như vực sâu đen tối không ngừng đem mọi người kéo xuống.
Nếu cái giá là phải giết chết Bạch Hiểu để linh hồn quay về thì gần như có thể nói. . . . cổ tử này thực sự khó giải. Nhưng nếu để mọi người hoặc Lâu Uyên tận mắt chứng kiến Bạch Hiểu biến thành một người khác chẳng khác nào là hình phạt tàn nhẫn nhất, cổ mẫu tử đồng tâm chân chính ác độc cũng không giống như cái chết. Mà so với cái chết thì chuyện tự mình mất đi linh hồn còn đáng sợ hơn rất nhiều, người mất đi linh hồn thì đời đời kiếp kiếp không được luân hồi, có ai muốn nhìn người mình yêu trở thành người khác đâu.
Nhìn tay của mình nhưng không phải mình vuốt ve Lâu Uyên, nhìn khuôn mặt của mình lại không phải mình tựa vào trong lòng hắn. Bạch Hiểu trong mộng đã sớm đoán được. Thời gian tỉnh táo ngày càng ít đi, trong mộng thường thường sẽ xuất hiện hình ảnh xa lạ dùng ánh mắt dữ tợn âm trầm nhìn mình. Nếu đúng như Thọ Thi đã nói thì 49 ngày sau linh hồn của mình sẽ bị thay thế. Nếu vậy thì Bạch Hiểu tình nguyện chết đi. Mà tính ra thì chỉ còn ba ngày. Ba ngày thôi. . . . . Có được tình yêu để rồi phải trả cái giá đau đớn thê thảm như thế này sao. Có lẽ đây chính là kết cục của bản thân.
Bạch Hiểu có thể tự tay kết thúc chính mình nhưng y không thể bóp chết sinh mệnh trong bụng. Y phải đi con đường nào đây, nước mắt như thủy triều từ khóe mắt chảy ra. Cho dù nhắm lại hai mắt, cho dù ta xuống địa ngục. Lâu Uyên, ta cũng không cho phép chính mình trở thành thế thân.
Chỉ nghe oanh một tiếng. Cửa phòng làm bằng đá rồng đều bị vỡ nát. Lâu Uyên toàn thân nổi gân xanh giống như tu la địa ngục. Trong thiên hạ, người có thể làm bạn ở bên cạnh hắn chỉ có Bạch Hiểu mà thôi. Nếu như không thể thì dù lên trời hay xuống địa ngục. Hiểu Hiểu … Lâu Uyên lau khô nước mắt tại khóe mắt Bạch Hiểu. Ta sẽ đi cùng ngươi.
生之佛陀, 死至地狱.
吾之龙後, 唯汝是焉
(Sinh chi phật đà, tử tới địa ngục.
Ngô chi long hậu, duy nhữ là yên)
Tự mày mò dịch :
Sinh ra hướng về Phật tổ, chết đi về với địa ngục.
Long hậu là của mình ta, chỉ có duy nhất một người.
————- Long hậu
Trong lúc yên tĩnh không tiếng động, một bóng người lén lút tới gần.
Lâu Uyên đứng dậy nhìn người kia, cũng là lúc trong ánh mắt hắn bùng lên ngọn lửa hủy diệt giống như muốn nuốt trơì hủy đất lan rộng khắp Long Thành.
=====================================
Cổ: Là một vật độc làm hại người. Tương truyền những nơi mán mọi (dân tộc thiểu số) nó hay cho vật ấy vào trong đồ ăn uống, người nào ăn phải thì sinh ra rồ dại mê muội.
Ai biết nghĩa chính xác 2 câu thơ cuối cùng thì comt phát để bạn sửa lại cho đúng.