Long Uyên

Chương 39: Chương 39: Long Uyên [Long Hậu: Thập Cửu]




Edit: Gà Múp _ Beta: Gà Ki

Long Hậu: thập cửu

Chạng vạng, cuối cùng Huyền Vũ cũng tìm được Mạnh Thanh, hai người xoắn xuýt thành một đoàn với vẻ mặt thê thảm đi vào cung điện của Lâu Uyên để đón hài tử.

Huyền Vũ hít sâu một hơi, mạnh mẽ ôm lấy hai đứa con không có tiền đồ rồi kéo Mạnh Thanh qua xoay người muốn đi nhưng Lâu Uyên lại khẽ cau lông mày, vươn một đầu ngón tay chỉ chỉ … Bạch Hiểu vừa định nói thì ngừng lại, chợt nghe nam nhân nói: “Hai thứ đồ chơi kia dùng làm cái gì thế? …À, một con bạch hổ làm đệm còn một con rắn nhỏ thì làm dây thừng cũng không tệ lắm, cứ để Giác Giác con ta vui vẻ là được”.

Bạch Hiểu chỉ thấy thân thể Mạnh Thanh run lên, Huyền Vũ thì chậm rãi quay đầu lại còn hai cái tiểu gia khỏa trên tay thì vẫn lưu luyến nhóm long bảo bối ở trong nôi.

Bạch Hiểu: “Ai~~~~”.

Huyền Vũ đem hai hài tử thả vào lòng vợ còn mình thì bổ nhào về phía Lâu Uyên rống to: “Lão tử liều mạng với ngươi”.

Bạch Hiểu nhẹ giọng an ủi Mạnh Thanh rồi lại nhìn lén tiểu bạch hổ cùng tiểu bạch xà trong lòng Mạnh Thanh nói: “Ngươi cũng không dễ dàng…..”

Mạnh Thanh oa một tiếng liền khóc lên…. (Hiểu Hiểu cũng học xấu rồi …. Ai~~~)

Từ đó về sau, bạch hổ liền mến thanh long kia nhưng đó là chuyện của sau này.

Từ lúc đó, Mạnh Thanh không bao giờ để cho Huyền Vũ chạm vào nữa. Hắn phải sử xuất đủ các chiêu cuối cùng mới đem vợ say khướt ôm vào cửa. Chưa chi đã bị tiểu bạch xà đang uốn lượn thân thể, đôi mắt đen láy nhìn hắn nói: “Cha….. Nương nói hắn không muốn sinh rùa đâu..”.

“Xú tiểu tử!”. Huyền Vũ nghe được thì gân xanh nổi lên. Đúng vậy, đây mới là nguyên nhân mà Mạnh Thanh sống chết không cho hắn chạm vào.

Tuy là thế nhưng đây cũng là cơ hội tốt, Huyền Vũ đâu có thể nào buông tha được, thật vất vả mới đem nam căn đã đói bụng mấy tháng đưa vào được giữa mật huyệt chặt chẽ đó. Hắn ôm lấy người trên giường liền mạnh mẽ sáp vào. Hôn lên đôi môi hồng diễm của Mạnh Thanh. Y bị đâm ngay cả lời nói cũng nói không nên lời, trên mặt đỏ ửng mê người, mơ hồ không nói rõ : “Đừng…. Ta không muốn sinh rùa đen đâu”

Huyền Vũ: “Phu nhân ngoan…. để cho vi phu thương nào ~…”

“Uhm….Lớn quá”

Mạnh Thanh oa oa kêu to, thân mình cũng vặn vẹo lên. Mật không nghe sai bảo càng buộc chặt hơn, cánh tay y múa may lung tung: “Ta không muốn sinh rùa…”

“Được được… Không sinh thì không sinh…. Thân ái… Đó cũng là tiểu Huyền Vũ không phải rùa nha”. Huyền Vũ giống như đang an ủi tiểu hài tử, liếm nước mắt trên mặt Mạnh Thanh, đau lòng nói.

“Chính là rùa mà…” Thanh âm Mạnh Thanh mềm mại giống như hài tử không đòi được kẹo đường, mái tóc đen mềm mại cọ cọ khiến Huyền Vũ tâm dương khó nhịn.

“Đừng……” Huyền Vũ bị bộ dáng ngây thơ của người yêu khiến cho hắn trong phút chốc không nhịn được mà đem mầm móng phun vào giữa mật nóng bỏng, ẩm ướt kia.

Mạnh Thanh đang giơ đôi chân lên cao, không hề biết tình hình. Y ngửa cổ, thở gấp vài tiếng, run rẩy không ngừng cảm thụ nhiệt lưu không ngừng tràn vào. “A,… Nóng quá”

Nửa năm sau đó, cung Huyền Vũ phát ra tin mừng, Mạnh Thanh sinh hạ con thứ ba là song sinh Huyền Vũ với biệt danh long phượng rùa.

Lúc này, Bạch Hiểu đang ôm bụng tròn xoe, uể oải nằm trên chiếu nghe tin tức từ Lâu Uyên, y không khỏi có chút lo lắng nhìn về hướng cung Huyền Vũ.

Hai chủ tử của cung Huyền Vũ lại rời nhà trốn đi còn mang theo đứa con lớn nhất là bạch hổ.

Huyền Vũ lại bắt đầu rồi bước lên con đường truy thê. Mà con đường này thì rất là dài, rất là xa, ……

———————

Ki: có tí cảnh nóng cũng đặt pass, không biết có bị ném đá không Ộ ^ Ộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.