Edit: Gà Múp _ Beta: Gà Tây Hồ
Long Điên: lục
Lâu Thanh nhìn nam nhân xa xa được ánh sáng bao phủ. Làm con trưởng của Thanh Long vương, Lâu Uyên từ nhỏ làm việc gì cũng bị yêu cầu rất khắt khe, so với thời thơ ấu thoải mái, không hề bị quản giáo, không học tập, không tu luyện pháp thuật của Lâu Thanh cùng mấy đứa nhỏ khác thì cuộc sống của bọn họ tuyệt hơn nhiều.
Khi những long tử long nữ đều đang chơi đùa điên cuồng thì Lâu Uyên luôn quỳ gối ở nội đường đọc đi đọc lại tổ huấn. Đi theo thái phó hoặc thị vệ trải qua huấn luyện nghiêm khắc, Lâu Thanh từng chạy đùa giỡn thì đụng phải Lâu Uyên đang đi ra khỏi từ đường, trong đôi mắt đen bóng chất chứa thành thục cùng lãnh ngạo bất đồng với đứa nhỏ bình thường khác.
Không được phép chơi đùa cùng những đứa trẻ trong tộc, không cho phép tùy tính, từng bước từng bước được dạy dỗ theo khuôn mẫu để trở thành quân vương trong tương lai.
Vào một buổi tối yên tĩnh, Lâu Thanh lặng lẽ chuồn ra cửa cung nhưng khi nhìn đến ao hoa sen thì thấy một đứa nhỏ lặng lẽ gạt đi nước mắt, cảnh giác phát hiện có người nhìn mình sau khi biết là ai liền lộ ra đôi mắt quật cường, trừng mắt nhìn Lâu Thanh. Trong đêm tối cứ như thế nhìn nhau, hắn chung quy cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.
Ngay tại lúc ấy, Lâu Thanh cuối cùng hiểu mình không phải đứa con trưởng được coi trọng thật ra may mắn hơn nhiều. Nỗi ghen ghét đối với sự cao ngạo cùng thanh cao của Lâu Uyên ở trong lòng Lâu Thanh biến mất hẳn.
Lâu Thanh vẫn nghĩ Lâu Uyên sẽ vĩnh viễn cô đơn. Ai cũng không xông vào được nội tâm cô độc của hắn.
Nam nhân cao lớn đến gần, cúi đầu nhìn nhìn long nhi nho nhỏ trong lòng Lâu Thanh, thân thể bé nhỏ trắng trẻo đến mức gần như nhìn thấy mạch máu màu xanh dưới làn da, khi bị ánh sáng chiếu vào giống như sắp bị thổi bay mất, lông tơ thật nhỏ khiến cho đứa nhỏ nhìn giống như chú khỉ con lông ngắn. Dường như, đứa nhỏ ngủ không được tốt lắm, khuôn mặt nhăn lại.
“Hiểu Hiểu có khỏe không?” Nam nhân thấp giọng hỏi.
Lâu Thanh gật gật đầu: “Hiện tại đã tỉnh, vào xem đi.” Lâu Thanh đưa sinh mệnh nho nhỏ trong lòng qua. Lâu Uyên đưa tay thật cẩn thận đón lấy, nhìn thấy đứa con nhíu mày một chút, liền điều chỉnh vị trí cánh tay ôm lấy. Tiểu tử kia liền thoải mái, rầm rì một tiếng rồi lại an ổn ngủ tiếp.
Đẩy cửa ra, ánh sáng chiếu vào trong phòng, Lâu Uyên nhanh chóng xoay người đem cửa đóng lại.
Người trên giường ngủ cũng không tốt lắm, lông mi xinh đẹp dính lại với nhau, khóe mắt còn dính vài giọt nước mắt. Khuôn mặt tái nhợt khiến Bạch Hiểu thoạt nhìn rất yếu ớt mà lại động lòng người. Lâu Uyên vươn tay vuốt ve hai má Bạch Hiểu.
“Uyên.” Người trên giường đột nhiên bừng tỉnh, hô to một tiếng, ngồi thẳng dậy nhìn người ngồi trước giường.
“Hiểu Hiểu…”
Nước mắt không khống chế lại rơi xuống tiếp.
Lâu Uyên một tay ôm đứa con đang ngủ say, một tay ôm lấy Bạch Hiểu, vuốt ve tấm lưng run rẩy. Hôn môi cùng nước mắt không ngừng “Tí tách.” rơi xuống bàn tay Lâu Uyên. Bạch Hiểu nhìn hắn vẫn còn mặc quần áo ngày hôm qua. Long huyết màu xanh trong ngực đã khô đọng lại trên áo choàng. Tâm giống như bị lôi ra rồi lại dội vào mạnh mẽ. Bạch Hiểu vuốt ve nơi vết máu loang lổ,
“Đều tại ta không tốt…” Nghẹn ngào đến không thể hô hấp.
“Không tin ta sao?” Đôi tay xoa xoa mái tóc dài mềm mại của Bạch Hiểu, lại nghiêng đầu hôn lên thái dương hắn một chút.”Ta cũng nghĩ rằng mình đã chết.” Lâu Uyên dùng sức ôm chặt sinh mệnh quan trọng của hai người trong ***g ngực.
Bạch Hiểu đón lấy đứa nhỏ trong lòng Lâu Uyên, đầu ngón tay tự nhưa chậm rãi miêu tả hình dáng đứa nhỏ “Rốt cuộc là giống ai đây?” Có chút buồn bực, nhẹ nhàng nhéo một chút thịt béo trên thân đứa nhỏ.
“Ta cũng không biết”. Lâu Uyên bắt lấy ngón tay Bạch Hiểu, lướt qua mí mắt đứa nhỏ.”Tại sao không mở mắt nhỉ?”
“Lâu Thanh nói phải mấy ngày nữa mới mở mắt được.” Bạch Hiểu cười nói.
Lâu Uyên nắm lấy bàn tay Bạch Hiểu đặt ở bên môi hôn lên, đôi mắt thâm tình giống như vực sâu nhìn hắn chăm chú: “Vất vả cho ngươi rồi, Hiểu Hiểu.” Bạch Hiểu đỏ mặt, lúc này mới ý thức được. Đứa con này là mầm móng mà hắn cùng Lâu Uyên kết hợp rồi mang thai sinh hạ được. Bạch Hiểu thu tay lại, liếc mắt nhìn ngực đang bị thương của Lâu Uyên, nhẹ nhàng dùng thanh âm không thể nghe thấy: “Ngươi ngày đó có nói chuyện kia… chờ ngươi chữa thương tốt thì…”
Lâu Uyên nghi hoặc nói: “Chuyện gì?”
Bạch Hiểu ôm chặt đứa nhỏ, kéo chăn qua đem mình bao lại tránh bị lạnh, thấp giọng lẩm bẩm: “Đã quên thì quên đi.”
Lâu Uyên cố nhớ lại, cuối cùng nhớ ra ngày ấy ở thư phòng trêu đùa Bạch Hiểu về chuyện kia, thật không ngờ hắn lại để ở trong lòng. Lâu Uyên không nhịn được cười ha ha, dựa vào bên cạnh Bạch Hiểu, liếm liếm vành tai tinh tế đã đỏ lên: “Nếu phu nhân đã nói như vậy thì ta sẽ không khách khí.”
Ba ngày sau, long tộc vì muốn chúc mừng long nhi được sinh ra liền tổ chức yến hội tại Thanh Long cung.
Bạch Mạc bị bắt giam vào đại lao còn Ly Vị thì không biết ở nơi nào. Bạch phụ Bạch mẫu một mặt đến nhìn cháu ngoại mình, một mặt lại muốn đến thăm nữ nhi còn đang ở trong đại lao, cảm xúc vừa mừng vừa lo lắng. Bạch Hiểu có nói qua sẽ nghĩ biện pháp nhưng gần đây vẫn không nên đụng tới râu rồng, phải chờ mọi việc thu xếp cho tốt đã.
Tại một góc khác của yến hội, Mạnh Thanh đập bàn mắng to: “Lâu Uyên là tên khốn kiếp, hắn thế nhưng lại cố ý bị thương! Còn lừa Hiểu Hiểu khiến cậu ấy càng thêm thương hắn. Ô ô ô…
Huyền Vũ bất đắc dĩ ngoáy ngoáy cái lỗ tai, Chu Tước mặt than ngồi ở một bên thưởng thức trà.
“Sao hai người không nói gì vậy! Còn hại chúng ta lo lắng, kết quả trăm vội vàng thành dã tràng xe cát”. Mạnh thanh đỏ mặt tía tai quát. Tứ đại thần thú vì sao lại có một kẻ mặt than cùng một kẻ phúc hắc cơ chứ.
“Ách? Ai nói ta cố ý bị thương?” Mạnh Thanh đang một phen nước mắt nước mũi ra sức lên án Lâu Uyên thì cảm nhận nhận được hơi thở u ám, hung ác ở phía sau liền quay đầu lại.
“Á. Tên tiểu nhân đã xuất hiện, ta cho ngươi biết ta sẽ không đem Hiểu Hiểu giao cho ngươi đâu”. Mạnh Thanh kéo Huyền Vũ làm tấm bia, nấp ở sau lưng nói.
Lâu Uyên gân xanh nổi lên, mây đen dần dần bao phủ lại đây, Huyền Vũ càng thêm bất đắc dĩ, Mạnh Thanh là đầu heo sao? Năng lực không bằng còn chưa tính, trong lòng Bạch Hiểu vốn dĩ đã yêu Lâu Uyên rất lâu rồi. Bây giờ lại khơi khơi chuyện ra là làm sao, Huyền Vũ lật đật cuống quít hạ hỏa: “Quên đi, quên đi, đừng chấp nhặt với hắn làm gì.”
Lâu Uyên cũng định vậy khi mây đen sắp tản ra thì Mạnh Thanh lại không biết sống chết hô một tiếng: “Hiểu Hiểu. Hắn khi dễ ta.” Vừa mới dứt lời, Lâu Uyên đã từ từ đi qua chỗ Mạnh Thanh.
Lâu Uyên hất đi cánh tay Huyền Vũ đang ngăn cản mình rồi lại nhíu mày nhìn hắn, Huyền Vũ lập tức buông cánh tay Mạnh Thanh đang ôm lấy tay hắn ra. Sau đó tránh sang một bên, thầm nghĩ thần tiên mau mau xuất hiện cứu người, thần tiên mau mau cứu người đi.
Chu Tước mặt than vẫn không đổi, bắt đầu chờ đợi xem trò hay. Lập tức chỉ nghe một tiếng “Giết.”