Edit: Gà Múp _ Beta: Gà Tây Hồ
Long Minh: tam
Lâu Uyên chạm vào làn da, sự mềm dẻo mà không mất co dãn, bóng loáng vô cùng, nắm lấy đầu nhũ trước ngực Bạch Hiểu rồi ngậm vào miệng, liếm, “Thật nhỏ” . Lâu Uyên trong lòng nghi hoặc nhưng dục hỏa thiêu đốt tràn đầy mà thân thể trong lòng lại quá mức xinh đẹp. Tay hắn đi tới chỗ quần dưới thân người kia lại bị tay người đó ngăn lại . Hắn nhíu mày mơ hồ không rõ hỏi: “Sao vậy ?”.
Bạch Hiểu sợ hãi Lâu Uyên nhìn thấu chính mình là thân nam nhi liền cong người đứng dậy đẩy ngã hắn, cúi người hôn xuống, Lâu Uyên cũng không nghĩ nhiều, gặm cắn lấy môi người kia . Là mộng cũng tốt, mặc kệ có phải là Bạch Mạc hay không, đêm nay, hắn nhất định phải phát tiết.
Tay Bạch Hiểu di động mang theo run rẩy vuốt ve cơ thịt to lớn của Lâu Uyên, còn một bàn tay thì cởi quần, duỗi xuống cái mật huyệt làm người ta cảm thấy thẹn kia, nơi này sẽ tiếp nhận hắn. Bạch Hiểu nhịn xuống cảm giác thấy thẹn, ngón tay xâm nhập mật huyệt, quá mức khô khốc, ngón tay hầu như ít có thể đi tới được, Bạch Hiểu cắn môi dưới, hai ngón tay dùng sức mở rộng mật huyệt, một bàn tay sờ soạng vật tượng trưng nam tính kia, nó đã sớm cứng rắn đến không thể tưởng tượng nổi, Bạch Hiểu vẫn chưa trải qua việc đó, nào có biết cho dù thân là long, nơi đó của nam nhân nếu không bôi trơn cũng khó có thể tiến vào, chỉ có thể trông cậy vào sức mạnh, một cỗ tức giận ngồi xuống.”A” Bạch Hiểu cảm giác bắp đùi giống như bị xé thành hai nửa, mà Lâu Uyên cũng liên quan nên bị đau khiến vật cứng mềm đi vài phần. Quả nhiên vẫn rất miễn cưỡng, chỉ đi vào được một phần ba. Cho dù như vậy. Cũng vẫn muốn. Bạch Hiểu cắn răng muốn tiếp tục.
Lâu Uyên ngồi dậy, vật cứng trong cơ thể bị bắt buộc đi vào được nửa phần.
“Thật nhanh. ” Lâu Uyên si mê nói. Hai người đều ở vào thế tiến thoái lưỡng nan, cánh tay Lâu Uyên ôm lấy Bạch Hiểu rồi liếm làn da giống như tơ lụa, thời điểm ngậm lấy đầu nhũ, Lâu Uyên bị y kẹp gắt gao, đó là do Bạch Hiểu phản xạ co rụt lại, càng khiến hắn dục hỏa điên cuồng. Bị dục hỏa đốt nóng, Lâu Uyên không quan tâm gì nữa, đem côn thịt giống như dã thú đứng thẳng kia hướng đến nhuỵ hoa hồng hồng sít chặt giữa hai cánh mông y, đồng thời phần eo dùng một chút lực, toàn bộ côn thịt liền đâm vào giữa mật huyệt khô khốc”A.” Hai người đồng thời phát ra tiếng kêu. Côn thịt bị dũng đạo gắt gao bao bọc, tựa hồ đã bắt đầu thích ứng được, Lâu Uyên cấp bách muốn phát tiết dục vọng toàn thân, đem Bạch Hiểu đặt trên vách tường, trừu sáp đi lên.
“Đừng. Đau”.
Bạch Hiểu vô lực tựa vào trên vai Lâu Uyên, cơn tức giận bão táp này gần như muốn đem chính y thiêu đốt thành tro.
Lâu Uyên tìm được tư thế càng thêm thuận tiện tiến vào chỗ sâu trong mật huyệt sít chặt, cố gắng dồn sức, tiểu long vừa thô lại vừa lớn chỉ đâm loạn chung quanh chứ cũng không có phương pháp gì. Bạch Hiểu đau đớn ôm chặt lấy lưng hắn, cắn cắn môi giấu đi thanh âm. Lâu Uyên kéo hai chân Bạch Hiểu ra, đặt trên vai mình, sáp nhập càng tăng nhiều thêm khiến hậu huyệt dần dần ướt át, hai người bắt đầu quen thuộc hương vị đối phương, thân thể cũng đạt tới mức phù hợp, “A. . . . . Uhm. . .” Bạch Hiểu rên nhẹ một tiếng, toàn thân giống như bị điện giật, mật huyệt không ngừng co rút lại, bắt đầu mấp máy đem hung khí nóng cháy của Lâu Uyên ở bên trong nuốt chặt, phát ra thanh âm phốc thử phốc thử, thời điểm sáp nhập, hai cái túi phía dưới tiểu long của Lâu Uyên cũng ở rất sâu, lông mao cứng rắn kề sát cái mông phấn nộn Bạch Hiểu, bởi vì mãnh thú ở giữa hoa tâm nên cơ thể vốn đã rối bời liền mãnh liệt kẹp chặt, mãnh thú giống như hiểu ý liền trực tiếp tấn công mạnh mẽ vào hoa tâm. Bạch Hiểu bị sáp đến mức không có chỗ trốn, hai chân trên vai Lâu Uyên cũng trượt xuống dưới, Lâu Uyên dùng sức di chuyển không ngừng, đem chính mình sáp nhập gần góc tường. Làn da mềm mại bị vách tường ma xát thô ráp, mang đến thống khổ cùng run rẩy. Nam tính của Bạch Hiểu cũng chậm chậm nhếch lên chậm rãi phóng thích ngắn ngủi.
Lâu Uyên cảm thấy người trong lòng động tình tăng vọt, vách tường ẩm ướt trơn nhẵn bên trong co rút nhanh quấn quanh nam tính nóng cháy của mình, “Thật ấm áp”. Trên hai gò má của người trong lòng, Lâu Uyên nhẹ nhàng hôn xuống, giống như thưởng kẹo cho tiểu hài tử, tiếng động giường gỗ vang lên cọt kẹt cọt kẹt, Lâu Uyên lúc này đang lên đỉnh, sức lực trừu sáp nhanh hơn, tiến vào thật sâu toàn bộ rồi lại rút ra, giống như dã thú điên cuồng, cúi đầu tiến đến bên tai Bạch Hiểu . . .”Uhm. . . . Bạch. . . .” Bạch Hiểu lập tức che miệng Lâu Uyên “Không, không được để cho ta nghe thấy cái tên đó. Không muốn “
Lâu Uyên cười nhẹ, một bàn tay liền bắt được hai tay Bạch Hiểu, hạ thân mạnh mẽ thẳng tiến, quát: “Bạch Mạc .Bạch Mạc .A. ” Một dòng nhiệt lưu tràn vào trong cơ thể Bạch Hiểu. Một giọt lệ chảy xuống. Thân thể dần dần lạnh băng. Thân thể đã chết, nếu tâm cũng chết. Có phải sẽ không thống khổ nữa . Cho dù, bị Lâu Uyên nói mình không xứng, cũng không có thể xua đuổi mình. Vì mình không biết liêm sỉ câu dẫn nên mới bị thương tích đầy mình. Lạnh lẽo đến tận xương tủy, nước mắt giống như trân châu lấp lánh rơi xuống, …Mà hiệ giờ do làm quá lâu nên Lâu Uyên rất nhanh liền nằm úp sấp trên người hắn ngủ, sau cổ cảm giác một trận nóng rực, long ấn đã biến mất. Bạch Hiểu cười nhạt tự giễu, vì mệt mỏi quá độ nên dẫn đến mê man.
Sáng sớm hôm sau, Lâu Uyên tỉnh táo lại, mùi vị trong phòng một trận *** mỹ, Lâu Uyên đứng thẳng dậy, tiểu long mềm nhũn kia trượt ra khỏi mật huyệt ấm áp. Lâu Uyên kinh hãi, quan sát khuôn mặt người dưới thân, “Bạch Hiểu!” Lông mi trên mắt vẫn còn dính nước mắt. Hồi tưởng lại hết thảy hỗn loạn vụn vặt vào đêm qua, Lâu Uyên cười lạnh “Tỷ tỷ phạm sai lầm, lại để đệ đệ đến chuộc tội, các ngươi thật đúng là tỷ đệ tình thâm ! Đứng lên cho ta “Lâu Uyên thô lỗ túm lấy y, cảm giác nóng hừng hực. Lửa giận thiêu đốt của Lâu Uyên đột nhiên tắt ngúm, cuống quít đẩy tóc bạc che khuất cổ của Bạch Hiểu ra, long ấn. đã biến mất. Đây là lần đầu tiên của Bạch Hiểu . Xốc lụa chăn lên, máu tươi nhiễm đỏ cả giường, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh huyết sắc giống như Mạn Sa Châu Hoa nở rộ, một màu đỏ chói mắt giống như địa ngục Tu La .
Múp: * máu mũi nhỏ giọt*….tong… tong….
Vong: * xịt máu mũi – chết*