Long Việt Thần Hoàng

Chương 41: Chương 41: Đại thắng!




Qua nửa ngày thì nó mới hiểu ra là Sở Hành Đoan đang diễn trước mặt Hàm Thanh Thiên để có thể lừa gạt hắn, hi sinh một chút sinh cơ của Lương Việt Hưng để cứu lấy một tia sinh cơ nhỏ bé mong manh. Tiểu Hổ vốn là yêu thú, không thể biểu hiện cảm xúc quá mức cao siêu như nhân loại nên khó mà có thể phối hợp diễn xuất.

Nhưng không vì thế mà Tiểu Hổ lại dừng lại tại đó, nó nhìn theo Sở Hành Đoan, thấy hắn liên tục lo lắng, mồ hôi chảy ròng ròng lại không có động tĩnh gì, liền làm theo. Hai mắt lo lắng, hỏa diệm trên lưng thỉnh thoảng run rẩy nhè nhẹ như muốn tan biến, hạ thấp người rồi từng bước lui về sau cách li một khoảng an toàn.

Thời gian dần trôi qua, bất cứ khi nào Hàm Thanh Thiên lấy nguyên thạch ra hấp thu liền bị hấp lực thần bí trong túi càn khôn của Lương Việt Hưng rút đi mà hắn lại chẳng hề hay biết.

Trên mặt lộ rõ vẻ phẫn nộ, Hàm Thanh Thiên nhìn về phía Lương Việt Hưng mặt tím tái thỉnh thoảng được hắn thả ra để hít thở không khí duy trì sinh mệnh phàm nhân nhỏ bé cho hắn, tay hắn cầm Khống Thể đan miệng mở rộng, đưa vào trong miệng Lương Việt Hưng để hắn nuốt xuống thì một hấp lực mạnh mẽ xuất hiện đem viên đan dược đó hút vào túi càn khôn bên hông.

Ngay sau đó, một lực bài xích xuất hiện đẩy viên đan dược bay ra với tốc độ chóng mặt, nhanh tới mức mà Hàm Thanh Thiên không kịp phản ứng lại. Khống Thể đan của hắn chui ra từ túi càn khôn còn mang theo một chút mảnh nhỏ cùng vết nứt trên đan dược, thẳng vào cái miệng đầy răng hổ chui tọt vào cổ họng ép Hàm Thanh Thiên nuốt xuống.

Hàm Thanh Thiên vừa mới nuốt xong, không tự chủ được bản thân mà tay bắt đầu buông lỏng, thả Lương Việt Hưng rơi xuống.

Lương Việt Hưng vừa mới rơi khỏi tay Hàm Thanh Thiên, một đạo hào quang lóe lên, Sở Hành Đoan tốc độ vốn nhanh hơn Tiểu Hổ đặc biệt là trong trạng thái phát động khế yêu lại càng nhanh, bắt lấy vai của Lương Việt Hưng rồi quay về thả hắn xuống trên thân Tiểu Hổ.

Vừa mới trở lại, Lương Việt Hưng liền thở dốc lấy lại tinh thần một phen. Trải qua một màn vừa rồi hắn cảm nhận được mùi vị của tử vong là kinh khủng cỡ nào. Khó trách ai ai cũng muốn truy cầu trường sinh, ai cũng muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.

Chính vì sự cố ngày hôm nay đã kích thích sự nỗ lực điên cuồng của hắn, hắn nhìn Hàm Thanh Thiên bị khống chế không thể cử động mà mắt tràn ngập phẫn nộ, tơ máu chằng chịt xuất hiện trong mắt như muốn phát tiết lên người Hàm Thanh Thiên.

Nhưng hắn biết, hắn mà tiến lên rất có thể bị đánh lừa. Bây giờ Lương Việt Hưng đã cẩn trọng hơn trước, không hề tiến tới mà chỉ ở trên lưng Hỏa Hổ nhìn một bức tượng trước mặt.

Sở Hành Đoan thấy Hàm Thanh Thiên đứng như một pho tượng liền cẩn thận cầm Hỏa Mệnh trên tay từng bước đi tới như phát hiện một sinh vật kì lạ. Sau khi thần thức hắn thâm nhập vào bên trong thức hải của Hàm Thanh Thiên, phát hiện ra linh hồn hư ảo như một đám khói của hắn đang bị vô số sợi xích trói buộc, thậm chí là linh hồn hắn còn bị sợi xích đó lan tỏa khắp nơi, chẳng khác nào một ngục giam.

Ẩn ẩn trong sương khói mờ ảo là hư ảnh một con cá voi, trên đầu mang sừng trâu vùng vẫy, không cách nào thoát ra.

Trên những sợi xích đó còn có một loại dẫn lực kì dị dẫn theo ánh sáng màu trắng vẩn đục như màu linh hồn của Hàm Thanh Thiên theo sợi xích ra bên ngoài, tiến vào bên trong túi càn khôn của Lương Việt Hưng như lúc Lương Việt Hưng chưa được thả xuống.

Linh hồn của Sở Hành Đoan cũng không khác là bao, chỉ có thể dám đứng phía xa nhìn linh hồn của Hàm Thanh Thiên bị dẫn đi từng chút một tới một lúc nào đó chẳng còn lại gì. Rời khỏi thức hải của Hàm Thanh Thiên, Sở Hành Đoan nhìn về phía đám người gật đầu, nói một câu chắc nịch: Hắn đã bị khống chế!

Một câu nói này của hắn làm người vui, người buồn. Hải Ngân Sơn, Sở Mạnh, Tiểu Hổ cùng Lương Việt Hưng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhìn về phía Hàm Thanh Thiên bị khống chế mà trên mặt có chút diễu cợt. Hàm Phù tỉnh lại từ lúc Lương Việt Hưng bị bắt cùng Hàm Phượng hai mặt nhìn nhau mặt buồn thui thủi tiếng thở đầy nặng nề, bây giờ số mệnh của bọn họ cũng chỉ còn con đường chết.

Hải Ngân Sơn nhìn về phía người trước mặt này liền cảm thấy có chút quen mắt, nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, nói: Sở đại nhân! Ngài là Sở gia gia chủ, Sở Hành Đoan! Đại Quy bộ tộc chúng ta vô cùng cảm tạ ngài đã ra tay tương trợ!

Sở Hành Đoan đứng phía xa hỏi thăm tình hình Tiểu Hổ cùng Lương Việt Hưng nghe thấy Hải Ngân Sơn nói thế cũng không có gì kì lạ, dù sao hắn tại vị được hơn năm mươi năm, rất nhiều người biết đến hắn ẩn cư trong Táng Địa cốc. Chỉ là tên Hải Ngân Sơn này khiến hắn có chút khó hiểu, trong trí nhớ của hắn thì chưa từng gặp qua tên này.

Hải Ngân Sơn thấy Sở Hành Đoan không nhớ tới mình liền nói: Ta biết ngài! Ngài là bằng hữu của gia gia ta, Hải Đồng Nam. Ta từng thông qua lời kể của gia gia ngài cùng hình vẽ của ngài lúc gia gia còn tại thế mà nhớ kĩ.

Sở Hành Đoan nghe vậy có chút vui mừng, ánh mắt mong chờ nồng đậm với lão bằng hữu lâu năm chưa gặp, nhìn về phía Hải Ngân Sơn: Vậy lão quy đó giờ ra sao rồi? Nghe nói năm đó thiên phú của hắn còn mạnh hơn cả ta, đi trước ta một bước đạt đến Ám Kim cảnh, sau cùng… ài…

Giọng nói tràn đầy hứng thú, hoài niệm kể lại chuyện xưa nhưng dần hắn cũng thở dài mà nói tiếp cho Hải Ngân Sơn biết Hải Đồng Nam gia gia hắn từng một thời oanh liệt cỡ nào: Hải Đồng Nam hắn đạt đến Ám Kim cảnh còn muốn xông xáo khắp nơi, cuối cùng đạt đến cấp bậc Tử Kim cảnh phía trên Xích Kim cảnh, thực lực ngang hàng với các Thái trưởng lão, từng sáng lập ra Hải gia thống trị vùng đất phía nam giáp ranh giữa Đoàn gia phía đông, Độc gia phía tây cùng Viêm gia phía bắc. Thống trị một vùng biển rộng lớn từng chấn động một thời mà nào ngờ gặp phải người của Long gia đến phá rối, việc xây dựng gia tộc của hắn trở về cát bụi. Hắn bị trọng thương mất đi hai cánh tay, may mắn trước khi đi hắn còn lưu lại huyết mạch hậu nhân cho tới bây giờ. Chỉ là… không biết lão bằng hữu… ngươi đang ở đâu…?

Đám người Lương Việt Hưng nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm nhìn về tinh không xa xôi mà đôi mắt đỏ hoe, sống mũi cay cay như muốn khóc. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một Sở gia gia chủ thiết huyết, lãnh khốc, vô tình lại có được hành động yếu đuối như vậy.

Hải Ngân Sơn nhìn thấy Sở Hành Đoan hỏi tới câu cuối mà một dòng nước mắt lăn xuống mặt hắn nhưng rồi hóa thành khói bụi tan biến, cũng không dám giấu diếm nói ra: Lần cuối ta gặp mặt lão nhân gia ngài là lúc ta vừa mới xuất sinh, lúc đó vừa vặn tròn năm mươi năm ngài lập ra Đại Quy bộ tộc, đúng ngày nghi lễ hàng năm ngài trở về tham gia cùng các tộc nhân vô cùng phấn khởi, nhìn ta đi tới trước tế đàn xin vận mà vui vẻ, cao hứng cả đêm trò chuyện cùng phụ mẫu. Sau đó ta cũng chẳng còn thấy ngài xuất hiện qua.

Sở Hành Đoan nghe vậy, trong lòng có chút thất vọng, tản ra thần thức liếc qua người Hải Ngân Sơn liền thấy hắn còn mới có năm mươi tuổi đã đạt đến Ám Kim nhị tinh liền có chút kinh ngạc. Quả nhiên con ông cháu cha thừa hưởng được thiên phú từ gia gia, tốc độ tu luyện có thể nói là kinh người, hơn hẳn Sở Mạnh.

Không còn đề cập tới thông tin Hải Đồng Nam xuất hiện tại nơi đâu. Hải Ngân Sơn thân làm chủ tự nhiên sẽ mời những người tại đây về bộ tộc làm khách.

Vừa mới bay xuống phía dưới đất liền, thấy cả đại quân lẫn tướng quân trên tường thành ánh mắt mong đợi chờ hắn chiến thắng trở về. Ngay khi thấy Hải Ngân Sơn mỉm cười hạ xuống, Hải Tu vui mừng nhưng nhìn về Hàm Thanh Thiên huyết hóa sau lưng liền cảnh giác.

Hải Ngân Sơn mỉm cười với Hải Tu liền phất tay ý bảo không có chuyện gì, đứng trên tường thành nói vọng vào biên giới của bọn họ, vang vào tai từng chiến sĩ bên dưới: Ta! Hải Ngân Sơn, tộc trưởng của Đại Quy bộ tộc vô cùng cảm kích trước sự dũng cảm của mọi người không hề hoảng loạn trước đại địch, đồng thời thành công đánh lui bọn họ trở về biển. Ngay cả ta cũng phải gặp khó khăn với Hàm Thanh Thiên đã huyết hóa đây! Nhưng may thay, người sáng lập ra Đại Quy bộ tộc từng có một phần giao tình với Sở gia gia chủ nhờ ngài tới trợ giúp ta mới có thể đánh chết hắn. Vì vậy ta mong mọi người có thể biểu hiện ra sự nhiệt tình, hiếu khách của mình với bọn họ!

Nói xong, Hải Ngân Sơn đưa tay về phía Hàm Thanh Thiên huyết hóa đờ ra trong một góc, sau lại đưa tay về phía hai bại tướng dưới tay Tiểu Hổ, cuối cùng là Sở Hành Đoan. Các tộc nhân có mặt tại đây đều khiếp sợ trước diện mạo của Hàm Thanh Thiên nhưng khi nghe được đã đánh bại liền an tâm mà vui mừng, nhiệt liệt hoan hô. Chưa dừng lại tại đó, sắc mặt của Hải Ngân Sơn trầm xuống khiến đại quân yên lặng: Bên cạnh đó chính là những người phản bội tộc nhân! Chính vì bọn họ mới khiến chúng ta bị động khi quân địch tới gần, hiện ta đã ra hình phạt ba đời với những người đó và người nhà bọn họ.

Xử phạt xong, Hải Ngân Sơn biết điều kiện tiên quyết cần huyết hóa là phải hi sinh tộc nhân nên nhanh chóng kêu gọi mọi người với khí thế dũng mãnh, nhiệt huyết xông vào bên trong Hải Ngưu Thủy, nơi mà các tộc nhân Hải Ngưu bộ tộc sinh sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.