Long Việt Thần Hoàng

Chương 29: Chương 29: Hải Đằng Phi!






Không biết chuyện gì sẽ xảy đến với Đại Quy bộ lạc trong những giờ tới, hiện tại bọn họ ai nấy đều trải qua một đêm vui vẻ với nghi lễ truyền thống của bộ tộc, mỗi người đều có một đoạn ký ức vui vẻ trong cuộc đời, đồng thời cũng không quên cảnh giác với những thế lực bất thiện khác.

Tại biên giới giáp ranh giữa hai bộ tộc Đại Quy cùng Hải Ngưu, một đoạn tường thành bằng tông thạch chắc chắn được đựng lên, kéo dài khoảng ba trăm dặm như muốn bao bọc cái đồng cỏ mênh mông và bãi biển rì rào sóng vỗ của đám người Hải Ngưu kia. Tuy đối với những yêu tu tại thế giới này chỉ cần một chiêu có thể đánh đổ cả bức tường thành này nhưng vì nó đại biểu cho ranh giới giữa hai thế lực nên nhất định phải có, đặc biệt là với thế lực có mối thù truyền kiếp như Hải Ngưu và Đại Quy.

Trên tường thành có gắn sẵn khoảng năm chiếc trống da trâu to lớn, năm chiếc tù và để cảnh báo tộc nhân trong Đại Quy mỗi khi có một chiếc nào đó bị đánh nát. Trải dài trên tường thành chính là đám người vô cùng cảnh giác nhìn về phương xa, trông bọn họ dường như có giác quan thứ sáu, một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt tràn ngập trong lòng bọn họ, ánh mắt luôn chăm chăm nhìn về phía ngoài biển khơi mênh mông kia.

Bỗng nhiên một khí thế hừng hực, đầy chiến ý xông lên tận trời xuất hiện, một loạt chấn động địa chấn liên tục xuất hiện như tiếng nhịp tim của bọn họ nhưng không hề điều hòa mà vô cùng nặng như một nhát búa đập thẳng vào ngực, trùng trùng điệp điệp, càng ngày càng nặng.

Một đội quân mặc trọng giáp khí thế lẫn thanh thế vô cùng lớn xuất hiện trong mắt bọn họ, trên ngực đội quân còn có thân hình một yêu thú thân dưới là cá, thân trên là ngưu.

Nhìn thấy ấn ký đặc thù lẫn trọng giáp chỉ có Hải Ngưu bộ tộc mới có. Đám người thủ vệ biên giới nhanh chóng tới gần bên cạnh những chiếc trống cùng tù và, chuẩn bị đánh ra tiếng cấp báo thì một loạt âm thanh liên tiếp vang lên, cùng với đó là hàng loạt nét mặt khó tin của đám người chuẩn bị cấp báo về nhìn lên từng khuôn mặt cúi gằm đầy vẻ hối lỗi trước mắt.

Xong, cả đám đồng loạt ngã xuống như ngả rạ, máu chảy đầm đìa xuống dưới chân đám người này, khiến bọn chúng nhìn thấy mà đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.



Tại phía sau quân đoàn bức người rầm rập đi tới địa phận Đại Quy bộ tộc, Hải Ngưu tộc trưởng, Hàm Thanh Thiên, thân thể tráng kiện mặc Kim Lân Ngư giáp ngồi trên kim tọa, liên tục cọ cho vụn vàng rơi xuống khay trên chiếc lưng cong mềm mại của mỹ phụ. Như cảm nhận được Đại Quy bộ tộc bên kia không có động tĩnh gì, khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ cuồng tiếu, mỉm cười đầy tà dị.

Đại tướng quân, Hàm Trọng Dật nhìn thấy nụ cười đó, trong lòng càng thêm bất an. Hắn chẳng biết Hải Ngưu tộc trưởng này ăn phải cái gì mà trở nên như vậy nhưng mỗi lần nhìn thấy cách hành xử này, nỗi bất an trong lòng hắn ngày một lớn dần, như sắp trở thành một loại bản năng sợ hãi đứng trước một ma đầu giết người không gớm tay, coi tất cả sinh mạng như cỏ rác.

Nhưng gã không thể làm phản, Hàm Trọng Dật biết một khi bản thân làm phản, dù có hai người bên cạnh phò tá cũng khó mà thắng được Hàm Thanh Thiên này.



Bên phía Đại Quy bộ tộc, Hải Ngân Sơn như cảm nhận được một loại áp lực thoáng qua trong lòng lập tức nhíu mày, từ lúc hắn lên ngôi vị tộc trưởng này được chục năm nay, đây là lần thứ hai hắn cảm nhận được thứ cảm giác xa lạ mà quen thuộc… Không cần nghĩ nhiều, hắn lập tức có thể đoán ra ý của Đại Vu nói với hắn hai ngày trước.

Đây chính là một loại điềm! Ngay sau khi Lương Việt Hưng xuất hiện tại bìa rừng Mê Hải Đại Lâm với Hỏa Hổ.

Chỉ là hắn không biết, điềm lành hay điềm xấu. Dựa vào cái áp lực thoáng qua vừa rồi trong lòng hắn với áp lực mà hắn cảm nhận được lúc đó.

Hải Ngưu bộ tộc!!

Trong lòng hắn lập tức nghĩ ngay tới Hải Ngưu bộ tộc, cũng chỉ có Hải Ngưu bộ tộc mới có thể đem lại cho hắn một loại áp lực vô hình đó. Nhíu mày thật sâu, nhìn đống công việc chồng chất trước mặt được chất thành đống, băn khoăn hồi lâu, hắn vẫn quyết định tin tưởng vào những người đứng canh gác biên giới kia mà tiếp tục công việc của mình.



Vì một nguyên nhân nào đó mà Đại Quy bộ tộc không hề sử dụng tọa kỵ thay cho việc đi bộ nên nơi nuôi nhốt chăn thả tọa kỵ của bọn họ cũng chẳng có, mà chỉ có thể đem Hỏa Hổ đặt ở một nơi rộng rãi.

Lương Việt Hưng vừa mới gặp Đại Vu trở về, trong đầu liên tục nghĩ tới những lời nói của người thần bí trong hắc ám kia. Vận mệnh tương liên? Một thứ hư vô khó hiểu dày vò hắn suy nghĩ không biết bao lâu, chỉ biết nơi Đại Vu ở cách nơi Hỏa Hổ được nuôi khoảng bảy trăm trượng, hắn đi mất nửa ngày mới có thể tới.

Vừa mới tới nơi, thấy được một tộc nhân Đại Quy bộ tộc khuôn mặt sợ hãi, tay chân run rẩy nhìn Hỏa Hổ to lớn trước mặt nhìn chằm chằm hắn như con mồi. Mặt hắn trắng bệch, toàn thân lạnh ngắt như người chết, môi tím lại không chút khởi sắc, tay run run đưa miếng thịt đùi tới trước mặt Hỏa Hổ.

Nhìn thấy hắn như vậy, hắn có chút khó hiểu. Trong lòng tự hỏi, tại sao Đại Quy bộ tộc hôm qua thiện chiến dũng mãnh như vậy mà lại có một người như này cơ chứ? Thở dài một hơi, hắn tiến tới trước mặt Hỏa Hổ để trấn an người này đôi chút thì Hỏa Hổ đã làm cho sương khói bốc lên, nó lại trở về hình dạng đáng yêu như lúc cầu xin Sở Hành Đoan tha mạng.

Bất đắc dĩ, lắc đầu mìm cười, hắn nói lời cảm tạ người này đã còn chút dũng khí khi cả ngày hôm qua đã chăm sóc cho Hỏa Hổ của hắn, tiện tay liền lấy miếng thịt đùi bên cạnh đưa cho Hỏa Hổ ăn.

Tộc nhân Đại Quy bộ tộc này trố mắt nhìn Hỏa Hổ hung dữ, nhìn chằm chằm hắn đầy sát khí mỗi lần hắn tới cho ăn, trong lòng đầy cảm phục người thiếu niên trước mặt này có thể dũng cảm đối mặt với Hỏa Hổ, làm nó nghe lời.

Nhìn với vẻ mặt ao ước, bất ngờ người này bị Lương Việt Hưng bắt gặp, hắn liền tiến tới bắt chuyện, hỏi thăm đôi chút: Lương Việt Hưng! Ngươi tên gì?

Được người mình thầm cảm phục trong lòng, thanh niên này có chút gầy gò đôi mắt sáng quắc nhìn Lương Việt Hưng như nhìn thần tượng lạnh lùng cao ngạo bỗng biến thân thiện tiến tới bắt tay hắn, lắp bắp trả lời: Ta… ta là Hải… Hải Đằng Phi.

Mỉm cười nhìn thanh niên thú vị trước mắt, hắn cảm thấy người này có chút tầm thường, cần phải đi trui luyện thêm nhiều nhiều. Đặc biệt là đôi mắt sáng ngời hữu thần kia, đến khi tu hành tới Hoàng Kim cảnh, người này có thể bắt được Quy tộc chuyên về trinh sát thì sẽ trở thành một tên tình báo vô cùng tốt. Sao ngươi run sợ như vậy? Người trong bộ tộc ngươi, ai nấy đều vô cùng dũng cảm mà ngươi sao lại sợ hãi Tiểu Hổ của ta như thế?

Được Việt Hưng hỏi đúng điểm yếu hắn thấy xấu hổ nhất khi trước mặt mọi người nhưng lúc Việt Hưng hỏi lại có một loại tình cảm đặc biệt khiến hắn tự tin hơn phần nào, nhưng vẫn gãi đầu cười trừ: Ta cũng đâu muốn như vậy, nhưng ta trời sinh ra đã ốm yếu, sợ chết, chỉ là ta lại vô cùng lợi hại…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.