Long Việt Thần Hoàng

Chương 50: Chương 50: Huyễn Kỳ! Mật đạo!








Lương Việt Hưng tới trước tế đàn ở quảng trường, nhìn ngắm Đại Quy một hồi lâu, càng nhìn càng thấy giống tiểu kim quy, nhưng đôi mắt của Đại Quy chứa đầy uy nghiêm cùng phẫn nộ, còn của tiểu kim quy chính là đầy nét trêu tức người.

Mỗi lần thấy tiểu kim quy điều khiển thân thể Hàm Thanh Thiên chạy ngang qua mặt hắn, hắn liền muốn bắt lại đánh một trận, nhưng Hàm Thanh Thiên chưa huyết hóa tu vi cao hơn hắn nhiều lần đã có tốc độ kinh người, mà sau khi huyết hóa tuy nguyên khí cạn kiệt nhưng vẫn không phải tốc độ của một thường nhân dùng Du Long Bộ như hắn đuổi kịp.

Nhìn lâu thêm một lúc, hắn lại mơ hồ nhớ đến thứ gì đó dường như đã gặp qua ở đâu nhưng lập tức bị hắn bỏ qua vì chẳng thể nhớ nổi, xem ra trí nhớ không hề tốt chút nào.

Suy tính một lúc, hắn mới nhớ ra bản thân mình đến nơi này cũng chính là có việc cần tìm tòi mà lại bận bịu quên mất từ lúc xuất hiện, vừa mới tới ranh giới liền ngất đi, ở Đại Quy bộ lạc tham gia lễ hội xong liền lao vào đại chiến với đám người Hải Ngưu bộ tộc. Trận chiến kết thúc, hắn mệt mỏi ngủ thiếp đi tới sáng hôm sau bắt tay vào dựng một khu vực cho những tiểu tù binh mất hai tuần.

Chưa kể hôm nay đụng phải Hương Vận đã khiến hắn mất đi nửa ngày. Thời gian trôi qua thật mau đã đến giữa trưa, Lương Việt Hưng liền tiến vào phủ của tộc trưởng, nhìn thấy Hải Ngân Sơn ngồi nghiên cứu bàn cờ cũng không xen vào, tùy tiện tìm một cuốn sách tới bàn giữa đại sảnh nhâm nhi chén trà.

Chớp mắt một cái, mất đi vài giờ nữa, mặt trời đỏ lặn xuống, mặt trăng chuẩn bị lên thế chỗ, Hải Ngân Sơn mới nghiên cứu xong cách phá thế cờ, liền cười lớn.

Ha ha ha ha…

Tiếng cười của Hải Ngân Sơn làm Lương Việt Hưng từ trong suy nghĩ của mình tỉnh lại, ánh mắt rời khỏi cuốn sách di chuyển sang bên Hải Ngân Sơn.

Hải Ngân Sơn thấy hắn ngồi đấy liền ngừng lại, mở miệng hỏi: Tiểu điệt! Ngươi tới lâu rồi chứ? Thật ngại quá, ta vẫn còn đang nghiên cứu thế cờ này. Lại đây, ta chỉ cho ngươi cách phá giải!

Lương Việt Hưng thấy hắn gọi mình, vẻ mặt cao hứng không thể giấu được của Hải Ngân Sơn khiến hắn cũng không dám phá hỏng tiến tới gần bàn cờ ngồi xuống nghe hắn nói.

Tới giữa đêm khuya, vô số loài côn trùng kêu vang như một bản nhạc vô cùng quen thuộc trong tiềm thức mọi người, một bản nhạc thanh bình, hôm nay đặc biệt là lúc trăng tròn vô số ngôi sao điểm lên bầu trời đêm, nhà nhà thắp lên đèn lồng đỏ, từng đàn đom đóm bụng phát sáng ẩn hiện sau những ngôi nhà, trong rừng cây…

Tất cả phối hợp lại với nhau, tổ chức thành một ngày lễ hội thì quả thực vô cùng tuyệt vời, nhưng ngày lễ với bọn họ cũng chỉ có mỗi năm một lần, một ngày tuyệt đẹp của thiên nhiên như vậy mà lại bị lãng phí.

Ngồi nghe Hải Ngân Sơn giảng giải tới tận sáng, Lương Việt Hưng cảm thấy có chút nhàm chán, chẳng muốn động não suy nghĩ cũng có thể đánh ra được nước cờ phá toàn bộ thế cục, hai ngón tay kẹp lấy quân cờ đen bên phía mình, đặt xuống bàn, Hải Ngân Sơn thấy thế liền im bặt, không tiếp tục nói mà nhìn về phía Lương Việt Hưng như nhìn thấy một tiền bối, một cao nhân ẩn thế xuất đầu lộ diện.

Nước đi của cờ trắng hoàn toàn bị một lượt đi đó bao vây không có chỗ thoát, như thiên quân vạn mã tới trước cửa thành lại bị bất ngờ bởi cảnh vật xung quanh bỗng mọc lên đồi núi khiến thiên quân vạn mã đó chui vào lòng chảo không cách nào thoát khốn, chỉ có thể chờ chết.

Hải Ngân Sơn kinh ngạc, đầy cuồng nhiệt nhìn lấy thế cục hoàn toàn bế tắc, liền giơ tay chịu chói, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra ngay cả một tiểu bối hắn cũng không bằng, tâm trạng có chút suy sụp nhưng rất nhanh liền khôi phục, hỏi: Tiểu điệt đến đây hẳn là phải có một lí do nào đó! Nói đi, ta nhất định sẽ giúp hết khả năng. Nhưng ngươi nhất định phải chỉ ta cách phá giải thế này a…

Hai bên đều có lợi, Lương Việt Hưng liền nói: Ta cần Thiết Bảo Diệp và Phủ Hoàng Đằng, về phần thế cờ này…

Nói xong điều kiện của hắn, Lương Việt Hưng nhanh tay nhấc lên một quân cờ trắng đặt xuống phía bên ngoài đám cờ đen bao vây, kết hợp với quân cờ trắng bên ngoài vừa vặn tạo thành thế bọc trong bọc.

Cờ trắng bị quân đen bao vây, liên tục bị từng mũi tên bắn xuống giết hại, thây chất thành đống thì từ phương xa bay đến một loạt pháp thuật huyễn lệ nhiều màu sắc đánh về phía đám người đang bao vây thiên quân vạn mã.

Thiên quân vạn mã được giải vây, cả đám liều mạng xung phong không sợ tử chiến công thành.

Nhìn lấy mỗi một nước đi mà xuất hiện một loạt hình ảnh hư ảo như một chiến trường thực sự xảy ra, Hải Ngân Sơn vô cùng cao hứng, trong lòng có một loại xúc động muốn bái Lương Việt Hưng làm thầy.

Đây chính là một loại cờ vô cùng đặc biệt của phía Nam Huyền Minh đại lục, mỗi một quân đen trắng đều có đủ loại binh, bộ binh, thủy binh, thủ binh, pháo binh, cung tiễn binh,…

Mỗi lần hạ xuống một quân đều là một lần huyễn ảnh hiện lên thể hiện ra một trận chiến, nghe có vẻ dễ dàng nhưng vẫn cần phải tính toán vô cùng cẩn thận, như cung tiễn binh, pháp binh cùng pháo binh chỉ có thể bắn xa được bao nhiêu mét, ám binh chỉ có thể ám sát trong bao nhiêu mét với cái địa hình liên tục biến ảo, lúc đất, lúc biển, lúc chảo lửa, lúc thì sương mù mờ ảo,…

Hải Ngân Sơn thở dài, hắn tự nhận có thể đứng số một, số hai nếu đi thi đấu với toàn bộ phía Nam này trước khi Lương Việt Hưng xuất hiện. Bây giờ Lương Việt Hưng bộc lộ ra tài năng thiên phú tính toán cùng hạ cờ như vậy hắn liền tâm phục khẩu phục, không còn dám khinh thường người khác.

Đồng dạng, hắn cũng phải âm thầm hạ quyết tâm học tập sự đa dạng lẫn cách tính toán của bàn cờ này.

Học được chiêu phá giải tưởng dễ mà khó này, Hải Ngân Sơn đã hứa vơi Lương Việt Hưng liền mang theo hắn rời khỏi nơi này.

Hải Ngân Sơn được chỉ cho cách phá giải thế cờ, liền lắc đầu ngao ngán đứng dậy nói: Hai loại này ta cũng không có để trong phủ mà để tại một nơi khác. Đi thôi, ta dẫn ngươi đi lấy Thiết Bảo Diệp cùng Phủ Hoàng Đằng!

Lương Việt Hưng thấy vậy có chút nghi hoặc nhưng hắn nghĩ lại cũng cảm thấy đúng, nếu cất bảo vật tại phủ đệ của mình rất dễ bị đoán ra. Mà tại đây, chỗ nào hắn cũng đặt chân qua, nhìn đi nhìn lại cũng không cảm thấy chỗ nào thích hợp cất bảo vật.

Nhắc tới việc cất trong phủ đệ, Lương Việt Hưng liền nghĩ tới trong phòng của Hàm Thanh Thiên cũng có một cái mật thất. Theo chân Hải Ngân Sơn đi, Lương Việt Hưng cảm giác có chút quen thuộc.

‘Đây không phải đường dẫn tới quảng trường sao?’

Quả nhiên chưa đi được bao lâu, bọn họ đều đã tới quảng trường rộng lớn, Hải Ngân Sơn cũng không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước, thẳng hướng tế đàn có Đại Quy đứng đó.

Tới trước bậc thứ nhất của tế đàn, Hải Ngân Sơn lấy ra một thứ gì đó bên trong túi càn khôn nắm trong tay ném về bậc thềm trước mặt.

Không mất quá nhiều thời gian, loạt tiếng ầm ầm két két vang lên thu hút không ít sự chú ý của những người xung quanh, các tộc nhân tại quảng trường nhìn thấy Hải Ngân Sơn cùng Lương Việt Hưng cũng không để ý thêm.

Bậc thềm dần hạ xuống mở ra một lối đi tối tăm vừa đủ hai người đi song song, Lương Việt Hưng nhìn thấy liền kinh ngạc, không ngờ dưới tế đàn này chính là nơi cất giấu bảo vật.

Hải Ngân Sơn không để ý tới hắn, dẫn đầu đi xuống dưới, mỗi bước đi của hắn phát ra một tiếng kêu cọc cọc, khoảng năm tiếng liền có hai cây đuốc hai bên tường bừng lên ánh lửa chiếu sáng thông đạo.

Từng bậc thang chiếu sáng khiến Lương Việt Hưng không còn phải đi một bước lại dò một bước, cứ thế tự tin đi thẳng xuống, đuổi sát sau lưng Hải Ngân Sơn.

Không biết nơi này sâu bao lâu, Lương Việt Hưng chỉ thấy mình bước muốn mỏi chân, cuối cùng thì phía trước hắn xuất hiện một vệt sáng như dẫn ra ngoài đối diện với mặt trời khiến hắn thực sự khó hiểu. Nhưng Hải Ngân Sơn lại không dừng lại, chỉ tiếp tục đi xuống như một con rối khiến Lương Việt Hưng còn tưởng mình lâm vào ảo cảnh.

Cuối cùng, hắn cũng xuống được tới chỗ phát ra ánh sáng như mặt trời đó. Ánh sáng trói lóa khiến đôi mắt Lương Việt Hưng không thể mở lớn, chỉ nghe thấy tiếng Hải Ngân Sơn vang vọng bên tai:

Bên trong chính là nơi mà các tộc trưởng Đại Quy bộ tộc tọa hóa, một khu thiên địa tách biệt khỏi thế giới bên ngoài! Vào đi! Từ lúc ngươi bước vào sẽ chỉ có một mình ngươi bên trong cùng đám yêu thú dữ tợn! Cố gắng sống sót! Chỉ có sống sót mới khiến ngươi mạnh lên, cũng chỉ có mạnh lên mới khiến ngươi sống sót.

Nếu ngươi sợ hãi, ngươi liền không còn cơ hội bảo vệ thân nhân, không thể tìm phụ mẫu của ngươi, những kẻ địch càng cường đại hơn sẽ tìm tới Đại Quy bộ tộc, Sở Hành Đoan, Sở Mạnh, Đại Quy bộ tộc và ta cũng không thể mãi bảo vệ ngươi!

Nói xong, thân ảnh như cái bóng của Hải Ngân Sơn đối diện với ánh sáng chói lóa dần biến mất như chưa từng xuất hiện. Bạch quang ầm ầm xông tới chiếu lên thân thể hắn khiến hắn chẳng thể mở nổi mắt, trong mắt hắn chỉ còn lại một màu nhiễu loạn của ánh sáng lẫn điểm đen của bóng tối.

Hít sâu một hơi, một đoàn khí lưu bỗng tiến vào trong cơ thể hắn, di chuyển khắp toàn thân khiến Lương Việt Hưng cảm giác được bản thân nhẹ nhõm hơn, tinh thần ý chí lẫn dũng khí được đẩy lên một đoạn, tay che mắt vững bước tiến vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.