Mìm cười bất đắc dĩ lắc đầu gạt bỏ qua một bên. Lương Việt Hưng nhìn đám người trước mặt, ai nấy đều xấu hổ cúi đầu, không dám đối diện nhưng hắn đều bỏ qua cho bọn họ. Bọn họ chỉ là chưa biết chuyện gì xảy đến mà thấy hắn tự tiện đánh trống trên tế đàn nên mới phẫn nộ, chứ họ mà biết thì nhất định toàn lực mà đi chiến trường.
Lương Việt Hưng không muốn mọi người chú ý quá nhiều, liền nhanh chóng rời đi. Thấy hắn muốn đi, mọi người nhao nhao lên bắt tay với hắn, trong đó có không ít thân nhân của một vài người lính được hắn cứu trong lúc nguy cấp.
Bắt tay với mọi người, hắn liền rời khỏi nơi đây, tới quảng trường rộng lớn mới hít thở được lại không khí trong lành. Còn chưa được bao lâu thì một loạt tiếng ồn ào vang lên từ phía xa.
Tiếng cười vang thánh thiện, thuần lương của lũ trẻ trong bộ tộc khiến hắn nhìn thấy mà cảm thấy yêu đời thêm, từng tiểu hài tử đi chân đất mặc một chiếc khố làm hắn liên tưởng tới ngày xưa, lúc hắn bằng tuổi chúng cũng mặc như vậy chạy khắp nơi trong rừng với mẫu thân.
Đứa trẻ chạy đầu không biết cầm thứ gì trong tay mà chạy nhanh như sợ những đứa trẻ khác phía sau đuổi theo bắt được, miệng chúng lúc nào cũng nở nụ cười tươi khiến hắn cũng bị lây mỉm cười theo.
Đang đi trên quảng trường, bỗng một tiếng gọi vọng ra từ phía sau lưng Lương Việt Hưng. Việt Hưng! Ngươi đi đâu thế? Mau tới gặp Đoan thúc a…
Người tới không ai khác chính là Sở Mạnh, hai ngày tại đây, bọn họ đều có một căn nhà riêng, Sở Mạnh cùng Sở Hành Đoan là người cứu vớt tộc nhân bọn họ nên được chào đón rất nhiệt tình, được dẫn đi đây đó nên cũng biết sơ bộ về Đại Quy bộ tộc.
Lương Việt Hưng nghe thấy Sở Hành Đoan tìm mình có chuyện, hắn liền gật đầu ứng một tiếng rồi cùng Sở Mạnh về căn nhà của bọn họ.
Căn nhà này cũng chẳng có gì đặc biệt, không khác những căn nhà khác là bao, vẫn có cửa sổ, ban công trên tầng hai, mái gỗ uốn cong. Mở cửa ra, bên trong có một cái bàn ở chính diện, tủ sách được đặt xung quanh cùng với một số bình cây cảnh và một cầu thang dẫn lên trên.
Sở Hành Đoan đang ngồi bên cạnh bàn thưởng trà, nhìn thấy hai người tới cũng vui vẻ ra hiệu cho bọn hắn ngồi xuống.
Vừa mới đặt mông xuống ghế, Lương Việt Hưng tò mò nhìn Sở Hành Đoan xem hắn gọi mình tới vì cái gì thì tay Sở Hành Đoan mở ra, bốn quả cầu tinh khiết mang màu xanh của biển xuất hiện trong tay hắn, một viên nhỏ nhất đường kính cũng phải một thốn.
Nhìn lấy thứ này có chút kỳ quái, hắn còn tưởng là viên đan dược nào đó, Sở Hành Đoan liền giải thích: Đây là khí hải của hai tên tù binh Tiểu Hổ bắt được, một viên của tên chỉ huy Hải Ngưu quân, viên còn lại của Hàm Trọng Dật.
Sở Hành Đoan vừa giải thích vừa chỉ vào từng viên khí hải nho nhỏ, viên nhỏ nhất kia là của tướng chỉ huy Hải Ngưu quân Bạch Ngân ngũ tinh. Hai viên bằng nhau kia là Hàm Phù cùng Hàm Phượng, Hoàng Kim lục tinh. Viên to nhất là Hàm Trọng Dật, đường kính khoảng hai thốn tu vi Hoàng Kim đỉnh phong, đã đặt được một bước vào Ám Kim cảnh.
Sở Hành Đoan âm thầm giết người mà hắn không biết như vậy khiến hắn cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, khuôn mặt có chút không vui nhìn lấy, tay cũng chẳng dám cầm.
Sở Hành Đoan thấy Việt Hưng tiểu điệt như vậy có chút kinh ngạc, trong đầu nhanh chóng suy đoán ra liền vui vẻ cười giải thích: Tiểu điệt! Ngươi nghĩ nhiều rồi! Sở gia ta có một bí pháp chỉ có gia chủ mới có quyền học, chính là có thể từ cơ thể người sống không chút phản kháng nào rút ra khí hải của hắn biến thành phàm nhân, bảo lưu tính mạng của hắn trong trạng thái cực độ suy yếu. Sau đó chỉ cần nhanh chóng đem khí hải này phong ấn là có thể lưu lại nguyên khí bên trong. Mà người thi pháp như ta đây cũng phải trả giá không hề nhỏ mới có thể rút ra. Mạng của bọn họ thì ngươi không cần lo lắng, tuy thành phàm nhân nhưng sức mạnh cơ thể vẫn còn, chú ý ăn uống của bọn họ là khôi phục lại như bình thường thôi.
Nghe thấy lời giải thích như vậy, Lương Việt Hưng liền an tâm hơn liền nhận lấy bốn khỏa khí hải của tù binh cất vào trong túi càn khôn của mình.
Mỗi giờ trôi qua, thân thể tiểu kim quy liền bành trướng một ít do tác dụng của những thứ nó ăn phải bên trong mật thất của Hàm Thanh Thiên nên không cần ở trong túi càn khôn chật hẹp này nữa mà bắt đầu điều khiển Hàm Thanh Thiên chạy loạn trong bộ tộc.
Không cần phải lo lắng cho tiểu kim quy bị nguy hại, Lương Việt Hưng tự dưng nghĩ tới độ tuổi của bốn tên tù binh bây giờ. Theo hắn, việc bị rút đi khí hải trở thành phàm nhân thì bọn họ ở độ tuổi bảy mươi chẳng phải là đèn sắp cạn dầu sao?
Cho dù cứu sống thì cũng chẳng còn cơ hội tu luyện, chỉ có thể nằm chờ chết già a.
…
…
Lương Đấu Thiên mang hình dáng của trung niên với khuôn mặt sẹo được khâu lại đã lành lặn không khác gì một con rết ẩn sau lớp da mặt của hắn. Hiện hắn đang cùng Lạc Tịnh Chi, đại tiểu thư Lạc gia trên con đường mòn vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ, phía sau vẫn không thoát khỏi thân hình của ba người Thập Nhị, Thập Tam cùng Thập Tứ.
Lương Đấu Thiên vừa đi vừa nói chuyện, bất ngờ một thiếu niên tầm tuổi Lạc Tịnh Chi không biết từ đâu nhảy ra chắn lối đi. Thiếu niên này cao, thân hình cân đối, dung mạo tuấn mỹ, sau lưng dắt theo cây quạt giấy mặc một bộ trường bào của thư sinh.
Đây chính là điển hình của ngọc diện công tử, một tên công tử bột mặt trắng.
Nhìn thanh niên trước mặt, hắn có cảm giác người này tu vi bằng hắn nhưng chiến lực giữa hai người ngang nhau nếu không có bảo vật. Còn hắn thì chẳng có thứ gì gọi là quý báu trong tay, với hắn thì chẳng có bảo vật nào hơn được nhi tử của hắn.
Từ trong ánh mắt của người này, Lương Đấu Thiên cảm thấy một sự kinh bỉ, khinh thường không hề nhẹ trong mắt hắn. Nhưng hắn không thèm chấp nhất với tên này, hắn cũng là vì mục đích tìm về thê tử của hắn, muốn bảo hộ nhi tử của mình nên mới tới nơi này.
Lúc trước khi rời đi Táng Địa cốc, Lương Đấu Thiên từng đàm luận một chút về cách để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn với người đã có được một khế yêu như hắn.
Sở Hành Đoan trầm ngâm hồi lâu thì mới nói cho hắn biết một vài bí mật mà lão tổ từng lập ra Sở gia cất giữ bấy lâu: Tỷ phu! Huynh cũng biết khế yêu chính là cùng linh hồn chúng ta kí kết khế ước mà thành. Như vậy thì căn nguyên cũng chỉ có ở phương diện linh hồn! Mà nơi rèn luyện linh hồn tốt, trui luyện linh hồn, tăng lên linh hồn cũng chỉ có tại Lạc gia! Lạc gia có cách để con người có thể có được linh hồn ngày càng cường đại hơn, nhưng cần phải có một chất dẫn để làm ôn hòa lại mâu thuẫn giữa hai khế yêu. Chính là Thiên Nguyên Khải Hoàn đan!
Nhìn Lương Đấu Thiên thật sâu, Sở Hành Đoan nói tiếp: Bây giờ đan phương đó cũng chẳng còn trên thế gian này, ngay cả Sở gia chúng ta cũng chỉ có tàn phương. Long gia, Độc gia hay những gia tộc khác đều là như vậy, Lạc gia cũng không thoát được. Nếu không thì Lạc gia sẽ sớm bành trướng dã tâm của mình, xâm chiếm bốn phía đại lục rồi một đường đánh vào trung tâm, thống nhất cả thế giới này.
Chính vì điều đó hắn mới tới đây, trên đường gặp phải trắc trở cũng may mắn trốn qua, gặp được một người thần bí tự xưng là thương nhân giao dịch với hắn đan phương của Thiên Nguyên Khải Hoàn đan.
Khiến cho đám người Vũ gia nhìn thấy cũng phải đỏ cả mắt. Chỉ là hắn không phải đan sư tứ cấp có được Linh Hỏa nhị sắc, không thể luyện chế ra Thiên Nguyên Khải Hoàn đan.
Kể ra thì hắn cũng thực may mắn, đi đường vận may liên tiếp xảy đến với hắn, khiến hắn liền thuận lợi tới nơi này, lớn nhất vẫn phải là Lạc Tịnh Chi. Nhờ có nàng mà hắn mới có một cái danh ngạch quý hiếm của một tộc nhân trong tộc vào trong nơi này, đương nhiên hắn cũng không phải một tên ăn không của người ta.
Hắn vẫn phải lôi ra đan phương của Thiên Nguyên Khải Hoàn đan làm phí vào cửa, đồng thời đảm bảo tính mạng của hắn được an toàn bên trong địa phận của Lạc gia. Đồng thời hắn cũng muốn lấy đi hai viên Thiên Nguyên Khải Hoàn đan, một cái cho hắn để có năng lực tự bảo vệ thân nhân, một viên cho nhi tử hắn vì cánh tay.