Long Vũ Phi Thiên

Chương 120: Chương 120




Long Tại Vũ ngây ngẩn cả người, ánh mắt tràn ngập địch ý này lần đầu tiên gặp Ma Tuyệt hắn đã nhìn thấy, không nghĩ tới cách ngàn năm sau lại được nhìn thấy lần nữa.

“Ngươi biết chúng ta?” Long Tứ kinh ngạc nhìn Ma Tuyệt, chẳng lẽ Phi Long Liệng Thiên đã làm cái gì?

“Ngươi đã làm cái gì?” Long Tại Vũ đau đầu nhìn Phi Long Liệng Thiên, cho dù là ghen cũng hơi quá rồi đi! Hơn nữa vì cái gì Ma Tuyệt còn nhận ra Lãng Dương mà quên mất bọn họ?

“Ha hả, chỉ cần ngươi hôn ta một cái, ta liền nói cho người biết.” Phi Long Liệng Thiên nhân cơ hội đưa ra điều kiện.

“Ngươi nằm mơ.” ptv một cước, đá vào đùi Phi Long Liệng Thiên. “Ngươi có cái gì... không thoải mái không?” Bên này Lãng Dương khẩn trương hỏi Ma Tuyệt vừa thức tỉnh.

“Ma lực của ta giống như hoàn toàn biến mất.” Ma Tuyệt chần chờ một chút rồi mở miệng “Dương, ta không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

“Biến mất?” Lãng Dương ngây ngẩn cả người.

Lần này tất cả mọi ánh mắt đều đồng thời nhìn về Phi Long Liệng Thiên, nơi này cũng chỉ có hắn biết chân tướng đi. style=”display:inline-block;width:300px;height:250px” data-ad-slot=”7309093013”> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});“Chỉ cần hắn không chết là tốt rồi, ta không có nói là sẽ không thu lãi đi!” Phi Long Liệng Thiên nhún nhún vai “Như vậy đã là tốt lắm rồi, ít nhất các ngươi có thể ở cùng một chỗ, Lãng Dương ngươi có thể tưởng tượng được nỗi đau xa cách cả ngàn năm giữa ta và Vũ nhi không?”

“Ta...” Lãng Dương nghẹn lời.

“Ta không phải đã thực sự quên đi cái gì chứ?” Ma Tuyệt đỡ lấy đầu “Vì cái gì ta cảm thấy bọn họ đều quen thuộc như vậy? Nhưng, ta không thể nghĩ ra bọn họ là ai.”

“Các ngươi có chuyện, chúng ta đi trước.” Phi Long Liệng Thiên vội vàng lôi kéo Long Tại Vũ rời đi, vạn nhất hắn lại thích thượng Long Tại Vũ thì làm sao đây?

“Ngươi gấp cái gì?” Long Tại Vũ bị Phi Long Liệng Thiên lôi kéo đi, vẫn chưa kịp nói gì với Lãng Dương.

“Nhanh lên đi.” Phi Long Liệng Thiên liều mạng lôi kéo Long Tại Vũ đi về phía trước, giống như có cái gì đó khủng khiếp lắm đang đuổi theo bọn họ.

Long Tứ cùng Đế Uyên nhìn nhau cười, bọn họ giống như đã hiểu được nguyên do của chuyện này.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Long Tứ ảm đạm cười “Ngươi như thế nào cũng coi như tộc nhân trong long tộc ta, nếu gặp chuyện gì có thể tìm Tại Vũ” (Mỗ Kỷ: Chuyện này đâu có liên quan gì đến ngươi.)

“Tái kiến” Lãng Dương lễ phép nói lời từ biệt, đợi bọn hắn rời đi mới chuyển hướng Ma Tuyệt “Ngươi thực sự không xảy ra chuyện gì sao?”

“Dương, ngươi hôm nay thực sự rất kỳ quái!” Ma Tuyệt không giải thích được nhìn Lãng Dương “Chẳng lẽ ngươi hy vọng ta có việc?”

“Mấy người vừa rồi ngươi thực sự không biết?” Lãng Dương thử mở miệng “Nghĩ kỹ lại đi!”

“Không biết, không biết!!!” Ma Tuyệt nổi giận gầm lên một tiếng “Chẳng lẽ ta có thể lừa ngươi sao?”

“Hảo, hảo, ngươi không cần tức giận!” Lãng Dương vội vàng an ủi “Ngươi vừa mới tỉnh, nhất định là đói bụng rồi, để ta đi tìm chút đồ cho ngươi ăn.”

“Ân” Ma Tuyệt im lặng lại. Đợi đến khi Lãng Dương đi, mới mờ mịt nhìn ra bên ngoài, mấy người vừa rồi cho hắn một loại cảm giác quen thuộc, nhưng hắn không thể nghĩ ra bọn họ là ai. Hắn giống như đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng.

………

“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Long Tại Vũ bắt đầu ‘nghiêm túc bức cung’.

“Ta nói cho ngươi là được.” Long Tứ mở miệng “Ngươi có biết chim con khi mới mở mắt, nhìn thấy cái gì đầu tiên cũng sẽ cho rằng đó là mẹ mình?”

“Biết a, nhưng điều này cùng Ma Tuyệt thì có liên quan gì?” Long Tại Vũ khó hiểu nhìn Long Tứ, chuyện này cùng Ma Tuyệt quên mất bọn họ có liên quan gì?

“Phi Long Liệng Thiên đầu tiên là đem ý thức của Ma Tuyệt phong bế hoàn toàn, sau đó Ma Tuyệt nhìn thấy người nào đầu tiên thì người đó sẽ trở thành người quan trọng nhất của hắn, nên trong đầu hắn chỉ có trí nhớ về người này với lai lịch của mình mà thôi, hiểu chưa?” Long Tứ tự tiếu phi tiếu nhìn Phi Long Liệng Thiên “Xem ra, ngươi tốn rất nhiều công sức a ”

“Hừ!” Phi Long Liệng Thiên hừ lạnh một tiếng “Muốn cùng ta tranh bảo bối nhi hả, không có cửa đâu!”

“Khó trách khi đó ngươi vẫn nắm chặt ta, không cho ta đi về phía trước.” Long Tại Vũ giật mình “Ngươi không sợ Ma Tuyệt khi tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy, sẽ là ta hay sao?”

“Vô nghĩa, nếu không hắn phí nhiều sức như vậy làm gì?” Đế Uyên nhịn không được trở mình xem thường, chưa từng thấy qua Phi Long Liệng Thiên ngây thơ như vậy, nếu hắn đã có được tâm của Long Tại Vũ, còn sợ bị người khác giành mất sao? Chẵng lẽ hắn không tự tin như vậy sao?

“Ngươi thật nhàm chán.” Long Tại Vũ tuy rằng hiện tại trở mình xem thường, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.

“Nếu ngươi vẫn ở bên ta, ta cũng không ngại tiếp tục ‘nhàm chán’ đâu.” Phi Long Liệng Thiên cười ôm chặt Long Tại Vũ, nếu thực sự lại có thêm một Ma Tuyệt nữa, nói không chừng hắn sẽ nổi điên.

“Nếu ngươi thực sự giết Ma Tuyệt, Lãng Dương có thật sẽ tới tìm ngươi liều mạng hay không?” Long Tại Vũ đột nhiên lầm bầm mở miệng.

“Có lẽ đi.” Phi Long Liệng Thiên ôm chặt Long Tại Vũ “Nhưng ta nhất định sẽ không thua, bởi vì ta sẽ luôn bảo vệ ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.