Long Vương Trở Lại

Chương 130: Chương 130:   Phải trả cái giá thật đắt




Giang Thần vô tâm vô phế cười lớn.

Tiểu Hắc lại cảm thấy xấu hổ.

Diệp Hùng thở phào nhẹ nhõm.

Vẻ mặt Dương Mộng hoang mang, đến lúc này vẫn chưa lấy lại tinh thần được.

Đây không phải là tên nghèo nàn kia sao?

Không tiền, không xe, không tiền tiết kiệm, sao anh ta có thể quen Diệp Hùng tiếng tăm lừng lẫy của Giang Trung được chứ?”

“Xin, xin hỏi, còn cần người khác nữa không ạ?” Quản lý quỳ trên đất, thật cẩn thận hỏi.”

“Người này, người này, người này, không cần, những người khác, đều ở lại.”

Giang Thần chỉ tay vào mấy cô gái nói.

“Cô, cô, cô nhanh đi ra ngoài, những người khác ở lại, chăm sóc mấy ông chủ cho tốt đấy.”

“Vâng.”

Những cô gái bị chỉ đích danh nhanh chóng rời đi.

Những người khác dồn dập đứng lên, đi về phía ba người.

Giang Thần lập tức đứng lên: “Tôi, tôi không cần, các cô cứ hầu hạ hai ông chủ lớn này cho tốt là được.”

“Tôi, tôi cũng không cần, hầu hạ vị này là được rồi.” Diệp Hùng cũng vội vàng mở miệng nói.

Nhất thời tất cả người đẹp đều bao vây quanh Tiểu Hắc.

Trong nháy mắt trên khuôn mặt ngăm đen của Tiểu Hắc in thêm mấy vết son môi.

Mà Dương Mộng lại ngơ ngác.

Nhiều như vậy?

Mười mấy người, sẽ mất bao nhiêu tiền chứ?

Phí phục vụ của một người ít nhất cũng ba vạn tám, đấy là còn chưa bao gồm rượu, nước, một đêm, há chẳng phải tiêu mất mấy trăm vạn rồi sao?

Đây không phải là tên nghèo hèn sao, sao lại có nhiều tiền như vậy chứ?

Cô ta nghĩ không ra.

Bị nhiều người đẹp vây quanh như vậy, Tiêu Hắc xấu hổ, nhanh chóng tránh ra, vội vàng hét lên nói: “Được, được rồi, không, không cần nhiều như vậy đâu.”

Anh ta đi đến trước mặt Giang Thần, trên mặt còn có chút hốt hoảng: “Anh Giang, được rồi, nhìn thế là đủ rồi, bây giờ chúng ta về thôi.”

“Đi đi, yên tâm chơi thoải mái đi.”

Giang Thần đẩy Tiểu Hắc qua đó, ấn anh ta trên ghế sô pha.

Đồng thời xoay người nhìn Dương Mộng vẻ mặt hoang mặt đang đứng bên cạnh, trêu tức mỉm cười nói: “Cô còn đứng ngây ngốc ở đấy làm gì nữa, còn không mau tới hầu hạ ông chủ lớn đi?”

“Vâng.”

Lúc này Dương Mộng mới lấy lại tinh thần, đi đến trước mắt Tiểu Hắc, ngồi xuống bên cạnh anh ta.

Nhưng cô ta vừa ngồi xuống đã bị một người đẹp chân dài khác kéo ra.

Rất nhiều cô gái xinh đẹp đều biết Diệp Hùng, ngay cả Diệp Hùng cũng phải kính trọng, vậy đây chắc chắn là người có lai lịch, lấy lòng cho tốt vào, lợi ích chắc chắn không ít.

Rất nhiều cô gái đều chen lấn ra vẻ nịnh bợ.

“Tiểu Hắc, anh cứ từ từ mà chơi nhé, tôi đi trước đây.” Giang Thần mỉm cười nói, ánh mắt chợt dừng trên người Diệp Hùng, phân phó nói: “Diệp Hùng, nếu hôm nay để Tiểu Hắc rời đi, ngày mai Thiên Quân cứ đợi mà đóng cửa đi.”

“Vâng, vâng, vâng.” Diệp Hùng ra sức gật đầu.

Giang Thần để lại một câu rồi rời đi.

“Anh Giang...”

Tiểu Hắc kêu lớn.

Nhưng Giang Thần đã rời khỏi phòng bao rồi.

Vẻ mặt Tiểu Hắc bất đắc dĩ, chuyện này là sao đây.

“Ông chủ lớn, uống rượu đi.”

“Ông chủ lớn, công việc của anh là gì thế, nói cho chúng em nghe chút đi.”

“Ông chủ lớn, đừng như cưỡng ép vậy chứ, đến đây chơi thì thoải mái chút đi.”

Những người đẹp ở đây đều có công việc tử tế, hơn nữa có người còn là quản lý của công ty cao cấp, thậm chí còn có giáo viên, có người làm trong công ty nhà nước, còn có nhân viện chính phủ, bọn họ đều đến đây để làm thêm.

Bọ họ rất biết dụ dỗ người khác.

Dương Mộng cũng như vậy, lúc này, cô ta dùng các thủ đoạn câu dẫn lấy lòng Tiểu Hắc.

“Haizz, sao các cô cứ vây quanh tôi thế, ông ta mới là ông chủ lớn, đến chăm sóc ông ta đi.” Tiểu Hắc chỉ Diệp Hùng.

Nhất thời có mấy người đẹp đi qua đó, chào hỏi Diệp Hùng.

Giang Thần rời đi rồi.

Về phần sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, anh không quan tâm.

Anh cũng không lập tức trở về nhà họ Đường.

Mà là quyết định làm một vài chuyện.

Chuyện của Trương Nguyên.

Trương Nguyên là tên khốn, nhận lợi ích từ Đường Hải hãm hại Đường Sở Sở, anh đã đến tận cửa tìm một lần rồi.

Nhưng tên khốn đó vẫn không chịu nói thật trước mặt Đường Thiên Long, ngược lại còn nói láo khiến Đường Sở Sở lần nữa chịu ủy khuất.

Giang Thần đã từng thề, đời này sẽ không để Đường Sở Sở phải chịu ủy khuất.

Tên khốn nạn như vậy, giữ lại làm gì chứ?

“Tiêu Dao Vương, ông thông báo cho người thuộc bộ phận điều tra thương mại giúp tôi bắt một người.”

Tiêu Dao Vương nhận được cuộc gọi của Giang Thần, hơi sững người, Hắc Long đổi tính rồi sao, không dùng nắm đấm giải quyết vấn đề nữa, mà dùng thủ đoạn pháp luật sao?

Nhưng, như vậy cũng tốt, đỡ cho ông ta lần nào cũng phải đi chùi đ*t cho anh.

“Nơi nào, tôi lập tức cho người đi bắt về.”

Giang Thần nói địa chỉ của Trương Nguyên.

“Được rồi, tôi sẽ làm ngay.”

Giang Thần cúp điện thoại, bắt xe đến chỗ của Trương Nguyên.

Bây giờ đã là buổi chiều rồi.

Sau khi Trương Nguyên trở về, lo lắng Giang Thần sẽ quay lại báo thù, đã bảo con trai Trương Thành của mình gọi mấy người bạn đến nhà, chỉ cần Giang Thần dám đến, chắc chắn sẽ bị đánh đến cha mẹ cũng không nhận ra.

Nhà của Trương Nguyên.

“Nào, mấy anh em, uống rượu đi.”

Con trai Trương Thành của Trương Nguyên đã mời một vài người bạn to cao về nhà.

Đám người uống rượu, ăn thịt nướng.

Một người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen tùy tiện nói: “Trương Thành cậu yên tâm, chỉ cần tên kia dám tới cửa, tôi sẽ đánh gãy chân anh ta.”

“Có anh Ngưu ở đây thì tôi yên tâm rồi, anh Ngưu yên tâm, sau khi giáo huấn tên nhóc kia, ba vạn tệ, đảm bảo không thiếu một xu, cầm lấy cho các anh em uống rượu nhé.” Trương Thành mỉm cười, có mấy người bạn này, anh ta yên tâ rồi.

“Uống đi.”

Trương Nguyên lần nữa xách thùng bia đi vào.

Thùng thùng!

Lúc này tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Phòng khách ồn ào nhất thời trở nên yên tĩnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều dùng ở cửa.

Trương Thành đứng lên, nói: “Tôi đi xem xem.”

Anh ta đi đến cửa.

Cửa mở.

Phát hiện một người đàn ông đứng ở cửa.

Nhìn thấy người này, anh ta nhất thời cười ha hả: “Ha ha, Giang Thần, thật không ngờ, cậu thực sự dám tới, đợi cậu bao lâu rồi đấy.”

“Hả?”

Trương Thành đánh giá Giang Thần đang đứng ở cửa lớn.

Bộ dáng hơn hai mươi năm hai mươi sáu tuổi, mặc áo ba lỗ, xăm một hình xăm lớn trên tay.

“Đợi tôi sao?”

“Các anh em, đi ra đây...” Trương Thành xoay người kêu to một tiếng, người ở trong phòng lập tức cầm que thép trên mặt đất, hùng hổ đi vào trong.

Bảy tám người đứng chơi, đứng ở cửa, dùng ánh mắt hài hước nhìn Giang Thần.

Giang Nguyên cũng đi qua đó, nhìn Giang Thần, sắc mắt anh ta âm trầm, cười lạnh nói: “Giang Thần, thật không thể ngờ, anh đã sớm đề phòng tôi, đặc biệt gọi mấy tên bạn thân tới đón, giới thiệu một chút, đây là anh Nguyên, trong chốn giang hồ nha.”1

“Thì ra đã sớm có chuẩn bị.”

Giang Thần cười nhạt nói.

Dáng vẻ ngạo mạn của anh khiến trong lòng Giang Thần rất khó chịu.

Nhìn thấy nhiều người như vậy, không phải là hẳn phải quỳ xuống cầu xin tha thứ chứ?

“Anh Ngưu, xử lý giúp tôi.”

Nhưng mà Giang Thân đột nhiên ra tay, nhấc chân giẫm.

Một cú đá trúng ngực Nguyên Thành.

Thân thể anh ta bay ra ngoài, đụng trúng không ít người phía sau.

Giang Thần vội vàng đi qua đó.

“A...”

Một tiếng gầm gừ gào khóc thảm thiết vang lên.

Trương Thành và mấy người bạn của anh ta lăn lộn ngã nhào trên mặt đất.

Giang Thần ngồi trên ghế sô pha, hay chân bắt chéo, trong tay cầm điếu thuốc.

Mà Trương Nguyệt mặt mũi trắng bch ngồi bên cạnh.

Thịch.

Ông ta không thể chống lại được khí thế trên người Giang Thần, ông ta quỳ gối trên mặt đất, nước mũi chảy ròng, cầu xin nói: “Giang Thần, lần này là Đường Hải ép tôi, tôi không làm như vậy, tôi sẽ bị kiện, tôi sẽ ngồi tù đấy, cầu, cầu, cầu xin anh mà.”

Ngồi tù?

Giang Thần cười nhạt một tiếng, nói: “Ông sợ Đường Hải, lẽ nào không sợ tôi sao?”

“Tôi, tôi...” Trương Nguyên mở miệng, không nói thành lời.

Ngay lúc này, cảnh sát bước vào.

Tiêu Dao Vương người cầm đầu đang ngồi hỏi chuyện của Hắc Đông.

Chuyện nhỏ, chỉ cần Tiêu Dao Vương gọi một cuộc điện thoại là được rồi, nhưng chuyện của Giang Thần, vì đảm bảo đạt được mục đích của mình, anh ta trực tiếp đưa Hắc Đông đi.

“Anh Giang.” Hoắc Đông bước vào, chào hỏi Giang Thần.

Giang Thần chỉ Trương Nguyên nói: “Chính là ông ta.”

Hoắc Đông đứng dậy, nhìn cảnh sát đi tới, nói, đánh lâu nay rồi.

“Vâng.”

Mấy vị cảnh sát đi vào, Hoắc Đông đứng lên.

Giang Thần chỉ người thê thảm đang ngồi trên mặt đất, nói: “Những người này cùng mang đi đi, kiểm tra xem có phạm tội gì không, nếu có thì cùng xử lý một lần luôn, không có thì nhốt lại mấy lần là được.

“Các người là ai, dựa vào cái gì mà bắt tôi?”

Trương Nguyên bị còng tay, anh ta không ngừng dãy dụa, lớn tiếng nói.

Một người mặc đồng phục cảnh sát đi qua đó, cầm văn kiện quơ quơ trước mặt bàn làm việc, lạnh giọng nói: “Cục trưởng cục điều tra tội phạm kinh tế. Ông bị tình nghi là tội phạm kinh tế, giúp những chiều khác điều tra giúp.

Giang Thần phân phó nói: “Đúng rồi, còn có người nhà họ Đường, các người điều tra một chút nhưng, làm việc khiêm tốn đừng khua chiêng gõ trống.

Anh không muốn cứ như vậy bỏ qua cho nhà họ Đường.

Nói xấu Đường Sở Sở thì phải trả những cái giá thật đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.