Phong sát?
Thái Khôn chết lặng.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Tạo sao một người với ngoại hình xấu xí, quần áo cực kỳ bình thường lại có thể là ông trùm giấu mặt của Thời Đại Khoa được cơ chứ?
Anh ta không tin đó là sự thật.
"Giám đốc Bạch, giám đốc Hướng, mọi người đùa tôi có phải không?"
"Cút."
Hướng Hoa chỉ thắng ra cửa và quát.
Để có thể đi đến vị trí này, anh ta hẳn phải là người thông minh.
Anh ta biết, chắc chắn Thái Khôn đã đắc tội với trùm cuối nên giờ mới bị phong sát.
"Thái Khôn, cậu đã bị sa thải. Từ nay về sau sẽ không có bất kỳ công ty giải trí trong nước nào dám thuê cậu nữa. Cậu sẽ không nhận được bất kỳ vai diễn nào, các chương trình giải trí lớn nhỏ cũng sẽ không bao giờ mời mặt cậu nữa. Ngay bây giờ, cút!"
"Giám… Giám đốc Hướng…" Thái Khôn nhìn Hướng Hoa và nói: "Chúng ta chỉ mới ký hợp đồng lúc nãy thôi mà..."
Giang Thần không thèm để ý, anh đứng dậy rời đi.
Anh vốn còn định trở vào xin chữ ký Thái Khôn, rồi mang về tạo bất ngờ cho Đường Sở Sở.
Khi nhìn thấy Thái Khôn xả rác qua màn hình giám sát, anh đã rất khó chịu.
Nhưng vì bản thân anh cũng thuộc dạng người khá lười, anh cũng chẳng có quyền ép buộc bất kỳ ai nên chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tuy nhiên, đến khi ra ngoài.
Thái Khôn lại lợi dụng anh để đánh bóng tên tuổi.
Mãi đến giờ phút này, Thái Khôn mới nhận thức sâu sắc được rằng mình thực sự đã sai.
Anh ta vội vàng đuổi theo Giang Thần và hét lên: "Ông chủ... Ông chủ, tôi biết sai rồi, xin anh hãy cho tôi một cơ hội, tôi hứa sẽ làm việc thật chăm chỉ. Hiện tại tôi là ngôi sao được yêu thích nhất, tôi có hàng trăm triệu người hâm mộ…”
Giang Thần xoay người lại và nhìn Thái Khôn đang khẩn thiết đuổi theo, anh thờ ơ nói: "Sao, cậu không hiểu tôi nói hả? Hay là muốn bảo vệ lên đuổi?"
Nghe vậy, Thái Khôn sầm mặt lại, anh ta bắt đầu uy hiếp: "Tôi có hàng trăm triệu người hâm mộ khắp cái nước này. Anh biết dám hủy hợp đồng với tôi, phong sát tôi sẽ có hậu quả gì không? Anh có tin tôi đăng lên Weibo một phát là fan của tôi vây kín tòa nhà Thời Đại Khoa này không hả? Hả?"
Giang Thần nhìn anh ta rồi cười khẩy: "Cứ thử xem."
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Lúc đi, anh còn dặn rằng: "Bạch Tố, kêu bảo vệ lên tống cổ họ ra ngoài"
Bạch Tố không dám chậm trễ, cô ta lập tức gọi bảo vệ.
Rất nhanh sau đó đã có bảo vệ lên đuổi Thái Khôn đi.
Giang Thần bắt taxi về nhà.
Cùng lúc đó, tại một nhà hàng ở Giang Trung.
Hứa Tinh được bổ nhiệm chức phó tổng giám đốc Thời Đại Khoa thì vô cùng vui sướng.
Cô ta gọi điện, hẹn Đường Sở Sở ra ngoài ăn.
"Sở Sở, cậu biết gì không, mới đầu tớ chỉ định đến Tập đoàn Thời Đại Khoa ứng tuyển chức vụ quản lý, chỉ quản lý thôi nhe, ai dè tổng giám đốc Bạch cho tớ lên hẳn phó tổng giám đốc. Cuối cùng tớ cũng có đất dụng võ rồi!"
“Gì chứ, phó tổng giám đốc Thời Đại Khoa?” Đường Sở Sở ngạc nhiên.
Ngay sau đó, cô nở nụ cười vui mừng rạng rỡ: "Uầy, nhất cậu rồi, chúc mừng cậu nha. À mà, Vĩnh Thái của tớ cũng đang định gia nhập Thời Đại Khoa. Giờ cậu đã là phó tổng giám đốc rồi, chừng nữa nhớ giúp tớ nha."
Nghe vậy, Hứa Tinh hơi trầm mặc.
"Sở Sở nè, tuy tớ là phó tổng giám đốc Thời Đại Khoa, nắm trong tay quyền lực cực lớn, nhưng lạm dụng quyền lực vì lợi ích cá nhân là điều cấm kỵ trong nghề. Nếu Vĩnh Thái thực sự đạt tiêu chuẩn xúc tiến đầu tư, tớ nhất định sẽ giúp cả hai tay hai chân. Còn nếu đến cả tư cách Vĩnh Thái cũng không đáp ứng được, thì kêu tớ giúp cậu khác gì bắt tớ đi lầm đường lạc lối, trái với đạo đức nghề nghiệp, cậu nói coi đúng không nè? "
Đường Sở Sở thè lưỡi tinh nghịch.
"Tớ sẽ cố gắng hết sức để Vĩnh Thái đủ điều kiện trong thời gian ngắn nhất có thể. Nhưng đến lúc đó, cậu nhớ hé hé cho tớ vài tin tình báo nha."
Hứa Tinh phì cười: "Ô kê con dê."
Họ dùng bữa tại phòng ăn riêng.
Và trong phòng riêng này có một chiếc TV LCD.
Lúc này, TV đang chiếu chuyên mục tin nóng mỗi ngày: "Kính chào quý vị khán giả đang theo dõi chương trình thời sự trưa nay, chúc quý vị có một buổi trưa mát lành. Chào mừng quý vị khán giả đã đến với bản tin Thời Đại Khoa. Vào trưa ngày hôm nay, ngôi sao nổi tiếng Thái Khôn đã xuất hiện tại Thời Đại Khoa…."
Đường Sở Sở đang ăn nghe tiếng TV thì hai mắt đột nhiên sáng lên, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên TV.
"Wow, là Thái Khôn thật kìa."
Hứa Tinh hỏi: "Sao thế, cậu cũng thích Thái Khôn hả?"
"Đúng đúng, tớ là fan ruột luôn á nha. Từ nhạc, phim điện ảnh cho tới phim truyền hình của anh ấy, cái nào tớ cũng thích."
"Theo nguồn tin mới nhất, Thái Khôn đã ký hợp đồng với công ty giải trí Thời Đại Khoa. Tuy nhiên, mới hôm nay, có người muốn tập kích Thái Khôn và còn làm vệ sĩ của Thái Khôn bị thương. Để biết thêm thông tin chi tiết, xin mời quý vị cùng hướng mắt về màn ảnh… "
Trên màn hình TV xuất hiện hình ảnh Giang Thần bị hàng chục nhân viên bảo vệ vây quanh.
Cuối cùng còn có một bức ảnh cảnh Giang Thần xin lỗi.
Nhìn thấy Giang Thần, sắc mặt Đường Sở Sở bỗng trở nên ảm đạm.
Hứa Tinh cũng cau mày, cô ta nói nhỏ: "Tên này bị cái quái gì vậy, bộ không muốn sống hay sao mà tập kích Thái Khôn?"
Nhận ra vẻ mặt của Đường Sở Sở có hơi bất ổn, Hứa Tinh hỏi: "Sở Sở, cậu không sao chứ?"
“Không, không sao."
Giang Thần ở nhà xấu mặt đã quá đủ, nay còn xấu mặt lên cả TV.
"Sở Sở, không phải tớ nhiều chuyện, nhưng thật tình là Giang Thần không xứng với cậu chút nào. Hay hôm nào tớ rảnh, tớ giới thiệu cậu Ngụy cho cậu nhe."
“Thôi khó quá cho qua.” Đường Sở Sơt ngăn lại.
"Haizzz."
Hứa Tinh cũng lắc đầu, thầm tiếc thay cho Đường Sở Sở.
Với nhan sắc và tài hoa của Đường Sở Sở, cô hoàn toàn có thể tìm được một người xứng đáng hơn.
Ấy vậy mà bây giờ cô lại trao thân gửi phận cho một Giang Thần được nhiều người biết đến với cái danh phế vật.
Ăn cơm xong.
Đường Sở Sở trở về Vĩnh Thái.
Vĩnh Thái đang có rất nhiều rắc rối, và cô cũng đang giải quyết từng vấn đề một.
Hơn nữa, tài khoản công ty hiện đang có vài trăm triệu, cô định sẽ sử dụng vài trăm triệu này một cách hiệu quả để có thể mở rộng Vĩnh Thái trong thời gian ngắn nhất, đồng thời phấn đấu để đạt được tư cách vào Trung tâm Tài chính Thời Đại Khoa.
"Chủ tịch..."
Đúng lúc Đường Sở Sở đang chăm chú viết kế hoạch mở rộng, thì Đường Long gõ cửa bước vào.
"Hửm?"
Đường Sở Sở nhìn Đường Long.
Đường Long đặt một tấm thiệp mời lên bàn và nói:
"Thần y Phương phái người gửi thư mời tới, nửa tháng nữa sẽ tổ chức đại hội Dược Đô hàng năm, đến lúc đó các phòng khám trong phố Y đều sẽ cử các bác sĩ Đông y với y thuật cao thâm nhất đến tham dự, mục tiêu là chinh phục danh hiệu thần y"
"Ừm."
Đường Sở Sở gật đầu.
Cô cũng biết về sự kiện này.
Thân là con dân của Giang Trung, sao có thể không biết những sự kiện truyền thống của Giang Trung.
Đại hội y học được tổ chức mỗi năm một lần.
Và mỗi năm đều sẽ quy tụ các bác sĩ từ tất cả các phòng khám trên phố Y.
Thậm chí còn có một số người đến từ nhiều nơi khác, mục đích cũng là để phô diễn tài năng và tranh giành danh hiệu thần y.
Nhưng từ khi Phương Vĩnh Cát đoạt được danh hiệu thần y vào hai mươi năm trước, thì mãi đến nay tức đã qua hai mươi năm ông ta vẫn giữ vững cho mình danh hiệu thần y bất bại.
"Cuộc thi lần này, e là Vĩnh Thái cũng phải góp mặt."
Đường Sở Sở rất rõ thực lực của Vĩnh Thái.
Đến cả Vĩnh Nhạc còn chẳng là gì so với đa số, huống chi bệnh viện Vĩnh Thái có quy mô còn nhỏ hơn. Vĩnh Thái chỉ có một vài bác sĩ Đông y và đương nhiên họ không phải bác sĩ hàng đầu, thậm chí cũng chẳng phải thành viên của Hiệp hội y học cổ truyền.
Tại Giang Trung, bác sĩ Đông y thì rất nhiều.
Bác sĩ Đông y lợi hại lại càng nhiều vô số kể.
"Y thuật của Giang Thần..."
Đường Sở Sở nghĩ đến Giang Thần.
Cô đã được Giang Thần chữa khỏi, thậm chí là chữa khỏi hai lần.
Y thuật của Giang Thần chắc chắn rất cao siêu, thậm chí là không dưới Phương Vĩnh Thái.
Tối đến, Đường Sở Sở trở về nhà.
Cô không tức giận vì Giang Thần làm mất mặt cô trên TV. Cô trực tiếp kéo Giang Thần vào phòng và nói với anh về sự kiện sẽ diễn ra nửa tháng sau trên phố Y.
“Tranh tài y thuật?” Giang Thần sờ sờ cằm.
Đường Sở Sở nói: "Giang Thần, đây là cơ hội xây dựng tên tuổi ngàn năm có một. Chỉ cần anh phô hết tài năng, sẽ không ai dám nói anh là phế vật nữa, thậm chí còn có thể tăng danh tiếng cho Vĩnh Thái."
Giang Thần thực sự không có hứng thú với cuộc tranh tài y thuật này.
Y thuật của anh là tuyệt thế vô song, độc nhất thiên hạ, muốn giành quán quân chỉ vài phút là xong.
Anh cười rồi nhìn Đường Sở Sở: "Nếu anh đánh bại thần y Phương, giành được hạng nhất thì có thưởng gì không?"
Đường Sở Sở suy nghĩ một chút rồi nói: "Có, chỉ cần anh giành được hạng nhất, em sẽ ở chung phòng với anh, tuyệt đối không nuốt lời."