Long Vương Trở Lại

Chương 148: Chương 148: Bồi thường thiệt hại




Khổng Ngũ bị đánh đờ cả người.

Anh ta không biết tại sao Đoạn Vương Gia lại đột nhiên đánh mình. Anh ta bị đấm đá, không ngừng van xin: "Vương gia, tôi sai rồi, tôi sai rồi, đừng đánh nữa, xin ngài đừng đánh nữa."

Đấm đá, Đoạn Bình lao tới quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng cầu xin: "Cậu Giang, xin cậu hãy coi tôi như cái rắm."

Đoạn Bình quỳ xuống, Khổng Ngũ hoang mang tột độ.

Đây chẳng phải Giang Thần, chồng của Đường Sở Sở, con rể nhà họ Đường sao?

Sao Đoạn Vương Gia lại quỳ gối trước anh?

Anh ta hốt hoảng đứng dậy.

Tuy nhiên, đầu gối anh ta đã bị đánh vỡ, vừa đứng lên đã ngã xuống đất.

Giang Thần nhìn Đoạn Bình đang quỳ dưới đất, rồi thản nhiên nói: "Tôi muốn san chỗ này thành bình địa, ông muốn ngăn cản?"

"Không, không dám..."

Đoạn Bình không những không tức giận còn lập tức nói: "Cậu Giang, không cần cậu ra tay, chúng tôi tự xử."

Nói xong, ông ta lớn tiếng quát: "Chờ gì nữa, còn không mau san nhà máy này thành bình địa."

Ba ngàn người không dám sơ suất.

Những người này là những người lần trước đến nghĩa trang nhà họ Giang.

Cảnh tượng một trăm ngàn quân được điều động vẫn còn trong tâm trí họ.

Những người này lần lượt hành động, để những người trên máy xúc xuống và thế chỗ.

Tuy lái máy xúc là công việc đòi hỏi kỹ thuật, và mặc dù những người này chỉ là đàn em cỏn con, nhưng bình thường họ đều có công việc đàng hoàng, trong số đó cũng có không ít người biết lái máy xúc.

Ba trăm máy xúc lập tức khởi động.

Ầm ầm ầm.

Cánh cổng nhà máy bị tông trực diện.

Bùm!

Khu vực phía trước nhà máy bị đổ xuống trong nháy mắt, bụi bay phấp phới.

Nhìn thấy cảnh này, Khổng Ngũ bàng hoàng kinh ngạc.

Nhà máy này có cổ phần của Đoạn Vương Gia, nhưng giờ ông ta lại đích thân ra lệnh san bằng nó.

Rốt cuộc Giang Thần này có lai lịch gì mà có thể khiến Đoạn Bình nhún nhường e sợ như vậy?

Nhìn từng khu nhà máy liên tục đổ sụp, lửa giận trong lòng Giang Thần đã tiêu tan rất nhiều.

Nhìn Khổng Ngũ đang ngồi dưới đất không dậy nổi, anh nhẹ giọng nói: "Ngày mai, tới Vĩnh Thái trả tiền và dập đầu xin lỗi vợ tao, bằng không, sẽ không phải chỉ một nhà máy bị san thành bình địa mà là cả trụ sở Bạch Vân."

Giang Thần nói, rồi nhìn về phía Trần Lão Nhị dặn dò: "Tôi về trước, cậu ở đây giám sát cho ta, chừng nào san thành bình địa rồi hẵng đi."

"Vâng."

Trần Lão Nhị cung kính gật đầu.

"Tiểu Hắc, về thôi."

"Được."

Tiểu Hắc gật đầu.

Cả hai quay lại xe.

Trong xe, Văn Tâm vẫn không ngừng quan sát.

Nhìn thấy những gì xảy ra ở lối vào nhà máy, cũng như chứng kiến sự sụp đổ liên tục của nhà máy, cô ta đã sốc đến mức không thể ngậm miệng lại được.

Tiểu Hắc lái xe đưa Giang Thần về.

Mãi đến khi Giang Thần đi xa, Khổng Ngũ mới hỏi: "Vương, Vương Gia, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Sao ông lại…"

"Tôi cái con khỉ…"

Đoạn Bình nhấc chân đạp một phát, tức giận mắng: "Cậu suýt chút hại chết ông đây rồi. Nhớ làm theo lời cậu Giang, ngày mai đi xin lỗi. Còn nữa, tuyệt đối không được đồn thổi chuyện hôm nay ra ngoài. Ngày mai hãy thông báo với bên ngoài là nhà máy cũ rồi, đập đi xây lại."

Khổng Ngũ bàng hoàng.

Chỉ một thằng con rể tới cửa lại chấn động lớn vậy ư?

Tuy Đoạn Bình không nói, nhưng anh ta cũng biết điều không hỏi thêm bất kỳ câu nào.

Khi Giang Thần trở lại nhà họ Đường, đã gần 12 giờ sáng.

Người nhà đều đã ngủ, anh lại không có chìa khóa nên anh lấy điện thoại ra gọi cho Đường Sở Sở.

Đường Sở Sở mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, cô nằm trên giường ngủ thiếp đi. Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô cầm điện thoại lên, phát hiện người gọi đến là chồng mình, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn. Sau khi bắt máy, cô mắng: "Giang Thần, anh càng ngày càng quá đáng, anh xem xem bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Vợ à, anh có việc phải làm nên mới về muộn, em mau mở cửa cho anh đi, anh hứa sau này sẽ không về muộn nữa."

Đường Sở Sở trực tiếp cúp điện thoại.

Ngay sau đó, cánh cửa mở ra.

Đường Sở Sở đứng trước cửa với một bộ pijama mỏng, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút tức giận, cô mắng: "Anh xem xem, bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Vợ, anh có chuyện phải làm thật mà..."

"Hừm, không có lần sau đâu."

Đường Sở Sở hừ lạnh một tiếng, rồi xoay người rời đi.

Giang Thần đi theo vào nhà, anh đóng cửa lại, bước về phòng.

Anh đi tắm.

Tắm xong, Đường Sở Sở đã ngủ.

Tuy nhiên, đã chừa sẵn một vị trí trên giường.

Giang Thần thấy ấm áp vô cùng, anh leo lên giường.

Màn đêm lặng lẽ trôi qua.

Ngày hôm sau.

Đường Sở Sở đã thức dậy từ sáng sớm.

Cô đến Vĩnh Thái.

Nhà máy chế biến Vĩnh Thái đã tạm nghỉ.

Đường Long rất băn khoăn.

Mới có đơn đặt hàng, nhà máy cũng mới bắt đầu hoạt động thì lại xảy ra chuyện.

"Chủ tịch, cô đắc tội với Khổng Ngũ của công ty dược phẩm Bạch Vân thế nào vậy, hay là đi nhận lỗi đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ lỗ nặng."

Đường Sở Sở buồn bực.

Nhận lỗi?

Cô không sai, tại sao phải nhận lỗi?

"Tôi biết rồi, ông xuống trước đi."

"Được."

Đường Long rời đi.

Đường Sở Sở ngồi trong phòng làm việc ủ rũ, không có chút tinh thần nào.

Lúc này, cô rất bất lực.

Công ty đang gặp khó khăn, nhưng mỗi ngày trôi qua cô lại chẳng làm được gì, kêu trời, trời không thấu, gọi đất, đất không nghe.

Cô muốn tìm đến cậu Giang bí ẩn.

"Đi, đi cầu xin anh ta vậy."

Đường Sở Sở nghĩ thầm trong lòng.

Sau chuyến này sẽ không tìm anh ta nữa.

Ngay khi cô hạ quyết tâm và định đi ra ngoài, thì có tiếng gõ cửa.

Cô lại ngồi xuống và nói: "Mời vào".

Đường Long đẩy cửa bước vào, vội vàng nói: "Chủ… Chủ tịch, Khổng Ngũ tới, Khổng Ngũ của tập đoàn Bạch Vân tới."

"Cái gì?"

Đường Sở Sở kinh ngạc kêu lên.

Đúng lúc này, vài vệ sĩ vạm vỡ khiêng cáng bước vào.

Một người đàn ông nằm trên cáng với băng gạc khắp người.

Đây là Khổng Ngũ.

Anh ta đã bị Đoạn Bình đánh thành ra như này.

Đêm qua, sau khi nhà máy Bạch Vân bị san bằng, trái tim Đoạn Bình như nhỏ máu, một nhà máy lớn như vậy, nhiều thiết bị như vậy, lại bị phá hủy tàn nhẫn như thế, tiêu tốn hơn một tỷ nhân dân tệ, ông ta trút hết giận lên Khổng Ngũ.

Nhìn sắc mặt của Khổng Ngũ, Đường Sở Sở ngây người.

"Sở Sở, cô Sở Sở, tôi… Tôi tới đây để xin lỗi..."

Mắt mũi Khổng Ngũ sưng bầm, bị đánh rớt cả răng, gió lùa vào khiến nói chuyện không mấy lưu loát.

Anh ta lấy ra một tấm chi phiếu.

"Đây là ba mươi triệu tiền nợ, cộng với tiền lãi tổng cộng là ba trăm triệu, xin… Xin cô nhận lấy rồi coi tôi như cái rắm mà bỏ qua, tôi không dám nữa, xin cô tha cho tôi."

Nghe đến đây, Đường Sở hoàn toàn ngây người, hóa đá tại chỗ.

Phải mất vài giây sau, cô mới phản ứng được.

"Anh… Anh Khổng, anh bị sao vậy?"

“Cô Sở Sở, xin cô tha cho tôi.” Khổng Ngũ lại lên tiếng.

Anh ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đến giờ anh ta vẫn còn rất mơ hồ.

Chỉ một thằng con rể tới cửa, sao có thể uy chấn như vậy, cả một nhà máy như thế mà nói san bằng là san bằng.

Cuối cùng cảnh sát cũng đến, nhưng lại bị một câu của Đoạn Bình dọa tè ra quần.

Đường Sở Sở hoang mang lẫn kinh ngạc vô cùng.

Đây, rốt cuộc là sao chứ?

Hôm qua còn phách lối kêu người tới kiếm chuyện.

Hôm nay lại bị đánh đến băng bó khắp người, lại còn đích thân đến xin lỗi rồi trả nợ, nào là tiền gốc ba mươi triệu tệ, rồi cả tiền lãi hơn hai trăm triệu.

Số tiền này, phải chăng đến quá dễ dàng?

Sau một lúc bàng hoàng sững sốt, cô mới phản ứng lại và nói: “Tôi chỉ cần ba mươi triệu, còn lại anh cất đi”

Nghe vậy, Khổng Ngũ hốt hoảng, vội vàng nói: "Cô Sở Sở, cô nhất định phải lấy tiền lãi, cô mà không nhận tiền lãi này, tôi sẽ chết."

Đoạn Bình đã lên tiếng rằng nếu Đường Sở Sở không tha thứ cho anh ta, thì sẽ ném anh ta xuống sông cho cá ăn.

Đường Sở Sở lại cau mày.

Lúc này, cô chợt nghĩ tới một người.

Chẳng lẽ lại là cậu Giang thần bí ra tay?

Nhưng sao anh ta biết chuyện của Vĩnh Thái?

Cô hỏi: "Là cậu Giang ra tay sao?"

"Đúng… À mà không, không phải."

Khổng Ngũ vừa gật đầu, lại chuyển sang vừa lắc đầu.

Đoạn Bình đã cảnh cáo anh ta không được nói lung tung, nếu không sẽ chết không có chỗ chôn.

"Cô Sở Sở, cô chỉ cần nhận tiền và coi nó như Bạch Vân bồi thường thiệt hại cho Vĩnh Thái là được rồi."

"Được thôi"

Đường Sở Sở suy nghĩ, cuối cùng là chấp nhận.

Dù sao tập đoàn Bạch Vân cũng không thiếu tiền, mà hiện tại cô lại rất cần tiền. Giờ Khổng Ngũ đã đích thân dâng tiền tận cửa, nếu cô còn không nhận, thì chỉ e Khổng Ngũ sẽ đứng ngồi không yên.

Cô nhận lấy tấm chi phiếu trị giá ba trăm triệu.

Cầm tấm chi phiếu nhỏ tí nhưng lại tưởng như đang cầm thứ nặng ngàn cân trên tay.

“Cậu Giang, tôi lại nợ anh một ân tình nữa rồi.” Cô thở dài trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.