Long Vương Trở Lại

Chương 150: Chương 150: Card visit




Phòng phỏng vấn.

Một người đàn ông trung niên nhận được một cuộc điện thoại.

“Vâng, vâng, được ạ.”

Ông ta cúp máy, nhìn Hứa Tinh đang ngồi ở đối diện.

Ông ta đứng dậy cười nói: “Cô Hứa, xin chúc mừng, chủ tịch rất hài lòng về cô, quyết định cho cô làm phó giám đốc, thời gian thử việc là ba tháng. Hy vọng cô sẽ thể hiện tốt và đừng phụ lại sự kỳ vọng của chủ tịch.”

“Hả?”

Hứa Tinh ngạc nhiên.

Trong sơ yếu lý lịch cô ta gửi đến, cô ta chỉ ứng tuyển vị trí quản lý của một bộ phận thôi mà.

Bây giờ lại trực tiếp để cô ta phó giám đốc sao? Phó giám đốc của tập đoàn Thời Đại Khoa, tập đoàn Giang Long hoàn toàn không thể nào sánh bằng được.

Tổng tài sản của Giang Long cho dù có tính toán đầy đủ cũng chỉ lên tới hàng chục tỷ.

Còn tài sản trị của Thời Đại Khoa lên tới giá hàng nghìn tỷ, đây không phải là giá trị thị trường, mà là phần tài sản thực.

Tuy vị trí giống nhau nhưng giá trị thực tế lại hoàn toàn khác.

Văn phòng chủ tịch.

Sau khi giải quyết xong chuyện của Hứa Tinh, Giang Thần nhìn về phía Bạch Tố nói: “Chuyện phó giám đốc tạm thời đã giải quyết xong rồi. Bây giờ cô giúp tôi sắp xếp một chức vị đi, tôi dự tạm giữ một chức vụ gì đó ở Thời Đại Khoa đi.”

“Hả?”

Bạch Tố ngạc nhiên.

Tạm giữ chức?

Ông chủ đương thời của Thời Đại Khoa vậy mà lại tạm giữ chức vụ đại một chức ở Thời Đại Khoa?

“Anh Giang, anh, anh muốn làm gì?” Sau khi sững sờ, cô ta mới phản ứng lại, cất tiếng hỏi.

Giang Thần suy nghĩ một chút, rồi nói: “Tốt nhất là có một vị trí nghe có vẻ rất to lớn, cao quý, có thể dọa những người bên ngoài sợ hại, nhưng lại không thể dọa những người trong nghề. Quan trọng nhất là không phải ngày nào cũng phải đến công ty. Tôi không có rảnh rỗi đến như vậy.”

“Cái này……”

Bạch Tố chìm vào trong suy nghĩ.

Có một chức vụ như vậy sao?

Sau đó, cô ta chợt nhớ ra và nói: “Có rồi, anh Giang, giám đốc nghiệp vụ như thế nào hả?”

“Hả?”

Giang Thần hỏi: “Là làm gì?”

Bạch Tố nói: “Là chuyện lo chuyện nghiệp vụ ở bên ngoài, không phải ngày nào cũng phải đến công ty báo cáo, nói ra thì cũng là một chức giám đốc, cao cấp quyền lực, nhưng chỉ cần là người trong nghề đều biết rằng đó cũng chỉ là một nhân viên nghiệp vụ bình thường mà thôi. Bởi vì bây giờ bất kể nhân viên nghiệp vụ nào của công ty, khi ở bên ngoài lo chuyện nghiệp vụ, đều tự nói mình là giám đốc nghiệp vụ, như vậy có thể nâng cao đẳng cấp của mình.”

“Vậy cũng được, vậy giám đốc nghiệp vụ đi.”

Giang Thần bật cười.

Cũng không tệ.

Một giám đốc nghiệp vụ của Thời Đại Khoa, nói ra sẽ là một người cao quý biết bao.

Giám đốc của Thời Đại Khoa, có thể dọa dẫm không ít người.

“Anh Giang, tôi sẽ làm thủ tục nhận chức ngay cho anh và làm cho anh một tấm card visit được không ạ?”

“Ừm, ý là sao?” Giang Thần có chút khó hiểu.

Bạch Tố giải thích: “Anh Giang, chính là như thế này, Thời Đại Khoa sẽ trở thành tập đoàn đẳng cấp thế giới, còn card visit chính là đại diện cho Thời Đại Khoa, giống như thẻ căn cước của một người vậy, là độc nhất vô nhị, hơn nữa nó còn sử dụng thống mã hóa điện toán điện tử mới nhất, bên ngoài không thể làm giả được.”

“Ồ, là vậy à, vậy thì làm đi.”

Lúc đó Giang Thần mới hiểu.

Có vẻ như trong khoảng thời gian này Bạch Tố cũng đã làm được rất nhiều chuyện.

Card visit nghe rất cao cấp đấy.

Bạch Tố rời đi.

Chẳng bao lâu, thủ tục nhận chức của Giang Thần đã hoàn thành, còn mang đến một tấm card visit nữa.

Card visit có kích thước giống như thẻ căn cước, hình thức tương tự như danh thiếp, trên đó có các thông tin như tên và chức vụ.

Bạch Tố đưa tay ra, rồi nói: “Anh Giang, đây là card visit của anh.”

Giang Thần cầm lấy, rồi quan sát nó.

Nặng trĩu.

Ở mặt trước là tên của tập đoàn Thời Đại Khoa, còn có các biểu tượng đặc biệt. Biểu tượng rất đơn giản, một cái bóng người mờ ảo, đang đi qua mặt trăng.

Đây là biểu tượng đại diện của tập đoàn Thời Đại Khoa, được nhà thiết kế chăm chút tỉ mỉ thiết kế ra.

Mặt còn lại là tên và chức vụ.

Tên: Giang Thần.

Chức vụ: Giám đốc nghiệp vụ.

Trên mặt Giang Thần lộ ra vẻ hài lòng, tán thưởng: “Khá lắm.”

“Anh, anh Giang...” Bạch Tố do dự.

“Hả?”

Giang Thần nhìn cô ta rồi hỏi: “Có chuyện muốn nói thì cứ nói thẳng, ấp a ấp úng làm gì chứ?”

Bạch Tố lại lấy thêm mấy card visit ra, đưa cho Giang Thần: “Cái này, cái này là tôi chuẩn bị, anh xem cái nào hợp với mình, thì cầm lấy, để phòng lỡ như có khi cần đến.”

Cô ta biết Giang Thần rất khiêm tốn, không muốn để lộ thân phận của mình.

Tuy nhiên, đây là thời đại của việc cạnh tranh thực lực.

Không có thực lực thì cho dù có đi đâu cũng sẽ bị coi thường.

Vì vậy, Bạch Tố đã chuẩn bị rất nhiều card visit cho Giang Thần.

Giang Thần thản nhiên nhặt vài tấm lên nhìn.

Tên: Giang Thần.

Chức vụ: Chủ tịch Thời Đại Khoa.

......

Tên: Giang Thần.

Chức vụ: Trưởng bộ phận an ninh.

......

Tên: Giang Thần.

Chức vụ: Tổng Giám đốc Thời Đại Khoa.

......

Nhìn thấy những tấm card visit này, Giang Thần không khỏi dở khóc dở cười.

“Bạch Tố, cô làm gì vậy, cho tôi dùng những tấm card visit này để lừa đảo sao?”

“Anh Giang, tôi...”

“Được rồi.” Giang Thần nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Tố bị dọa cho tái nhợt đi, hơi dừng lại, rồi nói: “Tôi biết cô có ý tốt. Chỉ cần cái card visit của giám đốc nghiệp vụ này là đủ rồi. Những cái này cô có thể cất đi.”

“Vâng.”

Bạch Tố gật đầu, cất card visit đi.

Giang Thần cũng không ở lại quá lâu trong Thời Đại Khoa, anh rời đi.

Ra khỏi tòa nhà Thời Đại Khoa.

Đứng bên ngoài tòa nhà, anh không khỏi thất thần khi nhìn rất nhiều người thành đạt mặc trang phục tươi sáng đẹp đẽ ra ra vào vào.

Anh cũng không ngờ có một ngày mình lại dấn thân vào con đường kinh doanh.

Sờ sờ mũi, anh tự lẩm bẩm một mình: “Cuộc sống thật sự rất kỳ diệu mà.”

“Đang mù quáng cảm khái cái gì đấy?”

Một giọng nói truyền đến.

Giang Thần nhìn lên.

Không biết từ bao giờ, Hứa Tinh đã xuất hiện ở trước mặt anh.

Hứa Tinh khoanh tay trước ngực, nhìn Giang Thần: “Sao hả, không tìm được việc, vấp phải trắc trở rồi à?"

“Không phải đâu.” Giang Thần cong môi, lấy tấm card visit ra, lắc qua lắc lại trước mặt Hứa Tinh, vẻ mặt đắc ý nói: “Cô nhìn thấy chưa, giám đốc đấy.”

Hứa Tinh đã nhìn thấy rồi.

Giám đốc nghiệp vụ.

Cô ta biết rằng nhân viên nghiệp vụ bình thường của một tập đoàn lớn khi làm danh thiếp đều viết rằng mình là giám đốc nghiệp vụ, chắc tập đoàn Thời Đại Khoa cũng như vậy.

Mặc dù đây chỉ là một nhân viên nghiệp vụ.

Tuy nhiên, cô ta vẫn có hơi ngạc nhiên.

Giang Thần mới đi lính về, lại không có năng lực nghiệp vụ, làm sao có thể ứng tuyển nhân viên nghiệp vụ của Thời Đại Khoa cho được?

Hơn nữa Thời Đại Khoa có yêu cầu cực kỳ cao đối với nhân viên nghiệp vụ, yêu cầu phải là tốt nghiệp các trường đại học trọng điểm và có kinh nghiệm làm việc phong phú.

Giang Thần không có bất kỳ thứ nào trong số này cả.

“Còn cô, cô đã trúng tuyển chưa?” Giang Thần nhìn Hứa Tinh cười hỏi.

Trong trí nhớ của anh, Hứa Tinh là một cô gái rất thông minh, dịu dàng và có chí tiến thủ rất mạnh mẽ.

Không gặp nhau đã mười năm, nhưng Hứa Tinh đã thay đổi rất nhiều.

Bây giờ chí tiến thủ của cô ta vẫn rất mạnh mẽ, nhưng cô ta không hề dịu dàng nữa rồi.

Độc đoán, lạnh lùng.

Đây là cảm nhận của Giang Thần về cô ta lúc này.

Hứa Tinh không muốn nói gì với Giang Thần.

Chỉ là một tên con rể ở nhờ nhà vợ, khoe khoang với anh mình là phó giám đốc, ngày mai sẽ đến tập đoàn Thời Đại Khoa báo cáo sao?

Không có gì tự hào khi khoe khoang với anh cả.

Cô ta đeo kính râm vào, xoay người rời đi.

Giang Thần nhìn theo bóng lưng rời đi của cô ta, mím môi cười: “Vô cùng lạnh lùng đấy nhỉ.”

“Wow, Khôn Khôn, Khôn Khôn của tôi.”

Đúng lúc này, bên ngoài tập đoàn Thời Đại Khoa đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.

Có không ít cô gái lao đến trước một chiếc xe.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông trong bộ vest trắng, để tóc bạch kim, ăn diện rất thời thượng, khí chất tràn trề bước xuống xe.

Sau khi anh ta bước xuống xe, có không ít cô gái la hét, rất nhiều người ở xa lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

“Đây là ai, thật là một cảnh tượng hoành tráng.” Giang Thần cau mày.

Hứa Tinh đang rời đi cũng nhìn thấy người đàn ông điển trai vừa xuống xe đó, hai mắt cô chợt sáng lên.

Cô ta liền thay đổi thái độ kiêu ngạo của mình, lon ton chạy lại, đến với người đàn ông đẹp trai trẻ trung đó.

Rồi hét lên: “Khôn Khôn, em là fan của anh, em rất thích ca khúc do anh tự viết lời, soạn nhạc “Ngày mai sẽ tốt hơn”, anh có thể ký tên cho em được không?”

“Mê trai.” Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Thần không khỏi bĩu môi, anh còn tưởng rằng Hứa Tinh lạnh lùng cao ngạo biết bao nhiêu.

Không ngờ, vừa nhìn thấy ngôi sao, đã thay đổi hoàn toàn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.