Sau khi giải quyết xong chuyện của Ngụy Tri Giang Thần rời khỏi Đế Vương Cư đi đến nhà họ Đường.
Buổi chiều anh ở trong nhà chẳng đi đâu.
Còn Hà Diễm Mai và những người khác thì mang tiền gửi ngân hàng.
Đường Sở Sở đã đi Vĩnh Thái.
Vừa mới tiếp quản Vĩnh Thái nên cô có rất nhiều việc, bận rộn đến mãi sáu giờ chiều vẫn chưa trở về.
Hà Diễm Mai đã hẹn với Ngụy Tri nên thấy Đường Sở Sở chậm trễ chưa về nhà cũng có chút lo lắng, bà ta gọi điện thoại bảo Đường Sở Sở lập tức về nhà.
Đường Sở Sở còn tưởng rằng có chuyện gì quan trọng nên vội vội vàng vàng trở về.
“Sở Sở, mau đi thay đồ đi, thay cái váy đẹp ấy rồi trang điểm, đeo thêm ít đồ trang sức.”
Đường Sở Sở khó hiểu hỏi: “Mẹ, mẹ lại làm gì vậy?”
Hà Diễm Mai mỉm cười nói: “Mẹ đã hẹn cậu Ngụy ăn tối, mau lên, đừng có lề mề nữa, cậu Ngụy bận trăm công nghìn việc, bận vậy mà có thể bớt chút thời gian ăn cơm với chúng ta nên con không được chậm trễ.”
Đường Sở Sở lập tức sa sầm mặt mũi nói: “Con không đi, muốn đi thì mẹ tự đi đi.”
Hà Diễm Mai lập tức chống nạnh quở trách: “Mày làm phản hả Đường Sở Sở, mười năm nay là ai cho mày ăn, ai cho mày uống, vì mày tao chịu biết bao dè bỉu, chế giễu. Cũng chính là vì mày mà ở nhà mẹ đẻ tao không ngóc đầu lên được, bây giờ trở nên xinh đẹp rồi đủ lông đủ cánh rồi nên không nghe lời nữa đúng không?”
“Hu hu, sao số tôi lại khổ thế này.”
Hà Diễm Mai khóc lóc làm ầm ĩ.
“Hôm nay mày không đi thì tao sẽ nhảy từ tầng tám xuống chết cho rồi.”
Nói rồi bà ta thật sự đi mở cửa sổ muốn nhảy xuống.
Đường Bác kịp thời kéo bà ta lại rồi nhìn Đường Sở Sở khuyên nhủ: “Sở Sở, con không thể vì Giang Thần mà ngay cả mẹ con cũng không cần chứ?”
Đường Tùng cũng khuyên cô: “Chị, đúng thế, Giang Thần thực sự tốt như vậy sao?”
Cả nhà đều đang khuyên cô.
Đường Sở Sở lưng chừng nước mắt.
Sao số cô lại khổ như vậy.
Cô nhìn Giang Thần, nhìn vẻ mặt đau khổ của anh bằng ánh mắt tủi thân.
“Sở Sở, hay là em cứ đi ăn một bữa với anh ta đi, anh đi cùng em.”
“Anh ngốc sao?” Đường Sở Sở mắng mỏ: “Để vợ mình đi ăn cơm với người đàn ông khác, anh lại còn đi cùng, anh là người thế nào anh không biết nghĩ sao? Anh mà đi chẳng phải sẽ bị chê bai thậm tệ sao? Anh không sợ mất mặt nhưng em sợ.”
Giang Thần không ngờ Đường Sở Sở lại phản ứng mạnh như vậy.
Anh đã thu xếp ổn thỏa rồi.
Chắc chắn Ngụy Tri không dám nhớ nhung vợ anh nữa, bữa cơm này Ngụy Tri sẽ nói rõ ràng về sau tuyệt đối sẽ không quấn lấy Sở Sở nữa.
Vẻ mặt sao cũng được của Giang Thần khiến Đường Sở Sở cảm thấy đau lòng.
Nếu như Giang Thần có chút năng lực và tiến bộ thì mẹ cô cũng không đến mức đi khắp nơi tìm đối tượng cho cô.
Nhìn thấy vẻ mặt muốn nhảy lầu của Hà Diễm Mai cô khóc lóc rồi nói: “Mẹ, mẹ đừng làm ầm ĩ nữa, con đi được chưa, con đi…”
Giờ Hà Diễm Mai mới dừng lại rồi ra lệnh: “Vậy còn đứng đực ra đó làm gì, mau đi thay đồ đi.”
Đường Sở Sở tủi thân trở về phòng đi thay đồ.
Còn Giang Thần thì im lặng ngồi ở sô pha.
Rất nhanh Đường Sở Sở đã thay sang một bộ váy bó sát sau đó cả nhà đi đến Mỹ Vị Hiên.
Ngụy Tri đã sớm đặt một phòng ở Mỹ Vị Hiên và đó còn là phòng riêng lát đá cao cấp nhất.
Sau khi biết thân phận của Giang Thần vốn dĩ anh ta không muốn đến nhưng Giang Thần bảo anh ta đến nên anh ta không thể không đến.
Năm giờ anh ta đã đến Mỹ Vị Hiên đợi rồi.
Anh ta ngồi đợi tận hai tiếng đồng hồ.
Mãi đến bảy giờ nhà Đường Sở Sở mới xuất hiện.
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ đám người Đường Sở Sở đã đi vào phòng riêng lát đá.
Hai tiếng đồng hồ này Ngụy Tri đứng ngồi không yên.
Mãi đến khi người đi vào anh ta mới phản ứng lại lau mồ hôi trên mặt rồi nhanh chóng đứng lên cung kính chào đón: “Cô Sở Sở, cô đến rồi, cháu chào cô, chào chú.”
Thấy Giang Thần đang đi ở phía sau anh ta không khỏi rùng mình.
Có câu không ai đánh người chạy lại.
Ngụy Tri nhiệt tình như vậy Đường Sở Sở cũng không đành xụ mặt, cô mỉm cười với anh ta rồi nói: “Anh Ngụy, đã để anh đợi lâu.”
“À, không sao, không sao, tôi cũng mới đến, cô Sở Sở, ngồi đi…”
Ngụy Tri chào hỏi mọi người ngồi xuống.
Đường Sở Sở vừa ngồi thì Cổ Dật Hiên đi vào, anh ta đi đến nở nụ cười sáng lạn: “Cô Sở Sở, cô đến rồi.”
Nói rồi anh ta búng ngón tay.
Mấy nhân viên phục vụ xinh đẹp bưng quà đi vào.
Có váy, có dây truyền, túi xách.
“Cô Sở Sở, tôi đã tìm kiếm mấy thứ này rất lâu đấy.”
Đường Sở Sở cau mày.
Mỗi lần đến Cổ Dật Hiên đều rất nhiệt tình với cô, tặng cô rất nhiều đồ, cô cũng đã từ chối rất nhiều lần.
“Anh Cổ, làm thế này thì ngại quá.” Hà Diễm Mai đứng lên miệng thì nói không cần nhưng lại nhận hết mấy món quà.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy, không được lấy.” Đường Sở Sở vội vàng nói.
Hà Diễm Mai cười nói: “Không thể phụ lòng của cậu Cổ.”
“Đúng thế.” Cổ Dật Hiên nói: “Chỉ là chút đồ, không đáng là bao.”
“Cô nhận thay Đường Đường.” Hà Diễm Mai mỉm cười xán lạn.
Lúc này bà ta nhận quà mỏi cả tay, cười không nhặt được miệng.
Cổ Dật Hiên tặng quà xong bèn nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh đã đem đồ ăn lên.
Giang Thần không nói gì chỉ lo ăn.
Nhìn vẻ mặt ăn ngấu ăn nghiến của Giang Thần Đường Sở Sở cau mày rồi cô nhìn Ngụy Tri với vẻ mặt áy náy, cô nói: “Anh Ngụy, khiến anh chê cười rồi.”
“Không sao, không sao.” Ngụy Tri lập tức đứng lên nói: “Sở Sở, thực ra hôm nay tôi có vài lời muốn nói với cô.”
“Đồng ý, đồng ý.”
Anh ta còn chưa nói xong thì Hà Diễm Mai đã đứng lên nhìn Ngụy Tri với vẻ mặt hài lòng rồi nói: “Tôi rất hài lòng với đứa con rể là cậu, Sở Sở có thể ly hôn với Giang Thần bất cứ lúc nào và lập tức kết hôn với cậu Ngụy.”
“Mẹ.” Đường Sở Sở oán hận liếc nhìn Hà Diễm Mai.
Biết thân phận của Đường Sở Sở nên anh ta không có phúc hưởng, chỉ có người siêu phàm như Hắc Long mới xứng với Sở Sở.
“Cô à, cô hiểu nhầm rồi.” Ngụy Tri lo lắng Giang Thần nổi giận nên vội vàng giải thích: “Cháu muốn nói là cháu không xứng với Sở Sở.”
“Hả?”
Hà Diễm Mai sửng sốt.
Đường Tùng cũng sững sờ.
Ngô Mẫn cũng nhìn Ngụy Tri với vẻ mặt khó hiểu.
Ngay cả Đường Sở Sở cũng có chút bất ngờ.
Là phụ nữ có người theo đuổi thì vẫn mừng thầm trong lòng nhưng bây giờ Ngụy Tri nói như vậy là có ý gì?
Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Ngụy Tri.
Ngụy Tri nhìn Giang Thần đang ăn như hổ đói rồi nói: “Sở Sở trời sinh đã xinh đẹp nhan sắc khó ai bì kịp, cháu không xứng với cô ấy, chỉ có Giang Thần mới xứng với cô ấy.”
Nghe thấy vậy Đường Sở Sở liếc nhìn Giang Thần rồi không khỏi bĩu môi.
Sau khi sững sờ, Hà Diễm Mai cười nói: “Cậu Ngụy, cậu đúng là biết đùa, tôi đã nghe ngóng rồi, chưa nói đến chuyện cậu một mình rời khỏi gia tộc chỉ riêng việc mấy năm nay cậu một mình ở nước ngoài kiếm được vài tỷ, cả cậu cũng không xứng với Sở Sở thì chẳng phải cái thằng vô dụng Giang Thần còn chẳng có tư cách để xách dép cho Sở Sở hay sao?”
“Cô à, những gì cháu nói là thật, cháu thực sự không xứng với Sở Sở, cô Sở Sở, trước đây là do tôi đường đột nên mới tùy tiện đến nhà họ Đường, mong cô đừng để trong lòng.”
Ngụy Tri cúi rạp người.
Hành động của anh ta khiến người nhà họ Đường khó hiểu.
Còn Đường Sở Sở thì liếc nhìn Giang Thần.
Từ đầu tới cuối Giang Thần không nói gì.
Đường Sở Sở thầm nói trong lòng: “Chẳng lẽ, cậu Giang thần bí biết Ngụy Tri đến nhà mình tặng quà nên đi tìm anh ta sao?”
Cô cảm thấy chắc chắn là như vậy.
Nếu không thì tại sao mới có một ngày mà Ngụy Tri đã thay đổi suy nghĩ trở nên tôn trọng cô như vậy.
Anh ta tôn trọng mình là vì cậu Giang thần bí tôn trọng mình.
Nghĩ đến cậu Giang thần bí lòng cô lại gợn sóng.
Rõ ràng là thích cô nhưng vì cô có chồng mà không nói gì thậm chí còn âm thầm giải quyết chuyện của Ngụy Tri làm mối cho cô và Giang Thần.
Còn Giang Thần là cái đồ bụng dạ hẹp hòi, không tin tưởng nên thầm theo dõi cô.
Nghĩ đến mấy chuyện này Đường Sở Sở lại càng thấy đau lòng.