Giang Thần đi vào phòng dưới lòng đất.
Ở phòng dưới lòng đất này tụ tập tầm hơn hai mươi tên đàn em của Lâm Huyền.
Bên ngoài là mấy trăm bảo vệ cũng mấy chục tên đàn em đều đã bị Giang Thần đánh gục hết rồi.
“Giang Thần, là mày?”
Tôn Diệu đang muốn dắt Đường Tùng rời khỏi đây lại nhìn thấy có người tới, sắc mặt anh ta lập tức sa sầm lại, mắng ầm lên: “Mày có biết chỗ này là chỗ nào không, còn không mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi ngài Lâm đi...”
Giang Thần đi tới, nhấc chân lên đạp một cước.
Đạp thẳng vào ngực của Tôn Diệu.
Cả người anh ta văng ra xa mấy mét, ngã rầm xuống đất đau đớn, miệng cũng phát ra âm thanh rên rỉ thảm thiết.
Anh ta bị té gãy cương, nằm liệt trên đất không đứng dậy được.
“Mày?”
Lâm Huyền ở đây lại không hành động lỗ mãng không suy nghĩ trước sau.
Bởi vì ông ta đã lăn lộn cũng đủ lâu rồi, từ lúc thấy Giang Thần ra tay đã nhìn ra được chút manh mối.
Người này nhất định là đã từng trải qua huấn luyện trong chế độ bộ đội đặc chủng.
Ông ta nhìn chằm chằm Giang Thần, hỏi: “Giang Thần đúng không, Lâm Huyền tôi đây không có thù oán gì với cậu, cậu làm vậy là ý gì?”
Giang Thần bước từng bước qua tới.
Lâm Huyền duỗi tay cầm chặt vũ khí sau eo, từng bước lùi về sau.
Giang Thần thư thả ngồi xuống trên ghế, rút một điếu thuốc ra châm lửa.
Gian phòng lớn dưới đất hoàn toàn chìm trong tĩnh lặng.
Chỉ nghe được tiếng bật lửa tí tách.
“Quỳ xuống.”
Giang Thần gầm một tiếng.
Tiếng gầm đó như sấm dội vang trời, vang vọng ở bên tai Lâm Huyền, tê dại màng nhĩ.
Giờ phút này, trên người GIang Thần tỏa ra một luồng khí thế cực đại.
Đây là khí thế của một bậc quân vương cuồng bạo, cũng là một loại sát khí.
Chỉ có người quanh năm chém giết ngồi trên vị trí cao mới có thể hình thành được một trường năng lượng mạnh mẽ như này.
Lâm Huyền cũng lăn lộn đã lâu, trường hợp nào cũng hầu như đều đã gặp qua trước đây rồi.
Nhưng mà khi Giang Thần gầm lên một tiếng, ông ta lại cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, theo bản năng muốn quỳ xuống.
Nhưng mà nói thế nào thì ông ta cũng là vua ngầm ở đây, cũng là một người hung ác không kém.
Tiếng gào đó của Giang Thần không thể khiến ông ta khiếp sợ được.
Thế nhưng, ông ta cũng không dám hành động lỗ mãng, không suy nghĩ trước sau.
Ông ta xụ mặt xuống, chất vấn: “Rốt cuộc cậu là ai?”
“Ngài... Ngài Lâm, nó ở rể nhà họ Đường. Là, là chồng của Đường Sở Sở, anh rể của Đường Tùng. Nó chính là một thằng lính quèn xuất ngũ trở về, mau, mau giết chết nó đi.” Tôn Diệu bị đạp văng ở kia đã từ trên đất bò dậy nói.
Nhưng mà, anh ta cũng không có cách nào bò dậy ngay lập tức được.
Anh ta ngồi xuống đất nhìn Giang Thần, trên mặt đều là căm hận.
“Thằng chó chết, mày biết tao là ai không hả. Là Tôn Diệu của nhà họ Tôn, bố tao là Tôn Thái Vân, mày có biết người đứng trước mặt mày là ai không, đây chính là ngài Lâm vang danh gần xa.”
Giang Thần ngó qua Tôn Diệu đang ngồi trên đất.
Hai mắt của anh sắc bén y hệt mắt chim ưng.
Tôn Diệu chỉ thấy mình giống như bị dã thú nhìn chằm chằm, toàn thân không khống chế được mà run lên, phía sau cũng toát mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng.
Tôn Diệu, chính là Tôn Diệu.
Cũng vì Tôn Diệu muốn cưới vợ của anh, Hà Diễm Mai mới bảo Đường Sở Sở ly hôn với anh.
Vút!
Một cây kim bạc bay ra.
“Á.”
Tôn Diệu lập tức đau đến lăn lộn trên đất, như muốn chết đi sống lại.
Cả người anh ta giống hệt như bị kim đâm đến khó chịu, không ngừng lăn lộn, cào cấu, nhưng mà cảm giác càng lúc càng đau nhức này khiến anh ta như sống không bằng chết.
Anh ta sợ, không ngừng xin tha.
“Giang Thần, tôi sai rồi. Cầu, cầu xin anh bỏ qua cho tôi...”
Lâm Huyền đứng một bên, sợ đến vầng trán đều đổ mồ hôi.
Thủ đoạn tàn khốc gì thế này?
Ông ta chỉ nhìn thấy trong tay Giang Thần xuất hiện một cây kim bạc, sau đó thì anh vung tay lên rồi Tôn Diệu đã đau đớn lăn lộn trên đất.
Còn đám đàn hơn hai mươi mấy người của Lâm Huyền đó cũng bị dọa sợ đến chân run rẩy, thậm chí không nhịn được mà ngã xuống đất.
“Lâm Huyền?” Giang Thần nhìn vào người đàn ông trung niên mập mạp là Lâm Huyền đang đứng đó.
Huỵch!
Trong chớp mắt, Lâm Huyền quỳ rạp trên đất.
“Ngài, ngài Giang... Là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đã đắc tội tới ngài rồi, kính xin ngài Giang...”
Ông ta quỳ trên đất, tay lại vòng ở sau lưng.
Trong chớp mắt, ông ta đột nhiên móc súng ra.
Pằng!
Tiếng súng vang lên.
Nhưng mà, ở trên ghế lại không có ai cả.
Lâm Huyền ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bóng người trên ghế đã biến mất từ lúc nào rồi, lập tức cả người lại sợ hãi đến run lên.
Người đâu rồi?
Đàn em của Lâm Huyền cũng đang tìm kiếm.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bóng dáng một người đang treo trên trần nhà.
Một tay anh dán trên trần nhà, lòng bàn tay như có nhựa cao su dính chặt vào tường vô cùng chắc chắn, cả người treo lơ lửng giữa không trung.
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Bản lĩnh gì vậy?
Đây còn là con người nữa sao?
Giang Thần nhanh chóng rơi xuống.
Trong khoảnh khắc đó, cũng đồng thời vung chân đá vào cằm của Lâm Huyền.
Bốp.
Cằm của Lâm Huyền phút chốc bị trúng một cú trực diện, cả người cũng đồng thời bị đá văng ra một quãng xa, cả người co giật run lên phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Cảnh tượng này dọa hơn hai mươi mấy tên đàn em của Lâm Huyền sợ mất mật.
Cả đám đàn em đó đều cầm mã tấu, gậy điện trong tay, nhưng ai cũng đều run rẩy sợ hãi, không ngừng lùi lại vào vách tường phía sau.
Giang Thần hiện tại nhìn giống hệt thần chết, bọn họ sợ đến cả người toát đầy mồ hôi.
Tôn Diệu còn đang nằm trên đất không ngừng lăn lộn, cũng liên tục kêu lên thảm thiết.
Giờ phút này, cả người của anh ta đều bị móng tay của mình cào đến tróc da.
Lâm Huyền bị đá gãy cằm, cũng nằm trên đất phát ra tiếng kêu thảm khốc.
Mà Đường Tùng bị trói tới nơi này đánh một trận bầm dập rồi bị treo lên một lúc lâu đang ngất ở đó cũng chưa có tỉnh lại.
Giang Thần đứng lên đi về phía Tôn Diệu.
Tóm người kia từ trên đất lên, duỗi tay lấy kim bạc trong người của Tôn Diệu ra.
Kim bạc vừa được lấy ra, cơn đau đớn của Tôn Diệu lúc này mới tiêu tan.
Giang Thần tóm chặt lấy tóc người kia, nhấc anh ta lên khỏi mặt đất, lạnh lùng nói: “Chính là mày đã tơ tưởng tới vợ tao?”
“Giang Thần, không, đại ca Giang... Tôi sai rồi, là tôi có mắt như mù không thấy núi Thái Sơn. Tôi không dám, tôi không dám nữa.”
Tôn Diệu sợ rồi.
Đến cả Lâm Huyền cũng dám đánh, anh ta thật sự là không dám đụng tới.
Bốp!
Giang Thần vung tay tát một cái.
Mặt Tôn Diệu lập tức xuất hiện một dấu bàn tay đỏ ửng, đầu anh ta choáng váng, miệng cũng chảy máu, còn văng ra thêm mấy cái răng.
“Á...”
Tôn Diệu đau đớn hét lên, mặt mày nhăn nhó, vẻ mặt méo xệch đến đáng sợ.
Giang Thần ném người kia trên đất, hệt như ném một con chó.
Sau đó, anh đi về phía Lâm Huyền.
Tung một cước đạp lên người Lâm Huyền.
“Xin ngài, ngài tha mạng...” Lâm Huyền bị đá gãy cằm, đau đến tan nát cõi lòng, đến cả nói chuyện cũng không còn trôi chảy được nữa.
“Lẽ ra tôi không muốn giết người, nhưng mà, là ông không có mắt. Ông chọc tôi thì được, đừng có chọc giận vợ của tôi...”
Giang Thần giẫm lên tim của Lâm Huyền, hơi dùng sức.
“Á...”
Lâm Huyền kêu lên thảm thiết, lệch hẳn đầu sang một bên, chớp mắt đã không còn thở nữa.
Đám đàn em ở phòng dưới đất nhìn thấy cảnh này, sợ đến quỳ rạp trên đất không ngừng xin tha.
Tôn Diệu nằm trên đất cũng sợ hết cả người run rẩy.
Lâm, Lâm Huyền chết rồi?
Giang Thần đi tới ngồi trên ghế, lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Dao Vương.
“Tiêu Dao Vương, tôi có đánh bị thương một vài tên côn đồ, giết một tên ở Thịnh Thế Vương Triều, ông bảo người tới dọn dẹp tàn cuộc đi.”
Nghe được cuộc gọi điện đó của Giang Thần.
Tôn Diệu suýt đã phát điên rồi.
Mẹ kiếp, đây, đây rốt cuộc là ai vậy.
Còn ra lệnh cho Tiêu Dao Vương tới dọn dẹp tàn cuộc?
Giang Thần đứng lên, nhìn Đường Tùng đang nằm trên đất, sau lại thoáng nhìn qua Tôn Diệu, lạnh lùng nói: “Trước khi em vợ tôi tỉnh lại, mang nó trở về nhà an toàn. Chuyện chỗ này không được nói nửa lời với người khác, nếu không, kết cục của Lâm Huyền chính là kết cục của anh.”
Nói xong, Giang Thần xoay người rời đi.
Trong khoảnh khắc xoay người đi, tàn thuốc trong tay cũng ném chuẩn lên xác của Lâm Huyền.
“Hu hu...”
Giang Thần rời đi xong, Tôn Diệu bật khóc.
Anh ta là sợ quá nên khóc.
Anh ta lớn từng này tuổi lại chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào kinh khủng như thế này.
Anh ta chính là một tên công tử bột chính hiệu.
Giang Thần đã đi rồi, nhưng mà cơn sợ hãi trong lòng anh ta vẫn không có biến mất.
Anh ta phải mang Đường Tùng rời đi.
Nhưng mà, anh ta bị ngã gãy xương rồi, răng hàm cũng bị đánh rơi mất mấy cây, trong miệng đang toàn là máu.
Tôn Diệu cố sức đứng lên, vừa mới đứng được thì cổ chân đã truyền tới một cơn đau nhức, cả người lại lần nữa ngã phịch xuống đất.
“Hu hu hu...”
Anh ta sợ, lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Thái Vân.
“Bố, con gặp rắc rối rồi. Con đang ở Thịnh Thế Vương Triều, bố, bố nhanh tới cứu con với.”
QpLNqJY_1643356258735_0
xclk?reqid=625385fa00056ef408bbd16ce90dbfd7&bidobjid=YTECiwanCeu-fuyg-oVTYg&cid=SRnvYLGWR-ec-WsimTnwzQ&crid=lrPm7jTrQreAREOrSUhwPQ&partner_id=03mSf3H6yHmisZYA&bx=Cylxwnu_orMyKqds70umo0usoPfx7qumK4lswmo121lmU1u-uYOPuqa1w8zfZYOE34u-uYgxuqa1onQsoyQV7rd9o4u-uYVNuqa1JYf1K4lqU1u_uYsBwYf9U8S93mSRUmO9KYzBJYi-KjTBZjts3DigZmI1K4lEUHM12qSO&ui=CylE3b3Nuqa1MrIRMrMV7PoW7qTbonRR70iSKIS07PMW20iSoISTtqSG7rdsu1x13mOB3mVgJ8gfuqa1MRSSIRi2JiNlZLdx3Y3u8fWscIi9nii0Ij73ujR&li=&consent=1&ddhh=orGWod&flanding_rdr=&clkloc=img,300,250
q
q