Tính cách người nhà họ Hà thế nào Đường Sở Sở biết rõ.
Trước đây cô bị hạ thấp, bị khinh thường cô không có gì để nói.
Bây giờ nhiều người nói chồng cô như vậy trong lòng cô thấy không vui.
Cô nhìn người nhà họ Hà rồi nói: “Chồng cháu không phải là kẻ vô dụng, chồng cháu là thần y, vết thương của cháu đều do anh ấy chữa trị khỏi, chỉ cần chồng cháu đồng ý thì thần y số một của Giang Trung chỉ có thể là anh ấy.”
Hà Diễm Mai bị nói tới mức không dám ngẩng đầu lên, bà ta không biết phải đối phó với người nhà họ Hà thế nào.
Đường Sở Sở nói về y thuật của Giang Thần nên bà ta cũng nói theo: “Đúng thế, con rể của tôi cũng không phải là người vô dụng, mọi người đều biết vết thương của Sở Sở nghiêm trọng tới mức nào, cả người đều bị bỏng đầy vết sẹo nhưng chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi Giang Thần đã chữa khỏi, thế này không phải thần y thì là gì?”
Nghe thấy vậy mọi người đều im lặng.
Không tìm được lời nào để phản bác lại.
Còn ông cụ Hà đứng đầu thì nhìn về phía Giang Thần.
Ông ta là lão thành cách mạng, trong kháng chiến chống Nhật ông ta bị thương và để lại một số di chứng.
Bây giờ tuổi tác đã cao sức khỏe ngày càng yếu đi.
Ông ta đã từng đi đến Giang Trung muốn tìm bác sĩ Phương khám nhưng cuộc hẹn với bác sĩ Phương đã được lên lịch đến tận vài năm sau.
Vì vậy ông ta chỉ có thể mời bác sĩ bình thường ở Giang Trung kê đơn thuốc đông y để điều dưỡng cơ thể.
Ông cụ Hà còn chưa nói thì có một người bề dưới trong nhà họ Hà lên tiếng: “Ông nội cũng có bệnh cũ trong người, nếu anh ta là thần y sao không chẩn đoán cho ông để xem rốt cuộc anh ta là thần y hay là chỉ có tiếng mà không có miếng.”
Mọi người đều gật đầu.
Đường Sở Sở nhìn Giang Thần trên mặt lộ vẻ cầu khẩn, cô nói: “Chồng, anh khám giúp cho ông ngoại đi.”
Thời đại này người cần thể diện, cây cần vỏ.
Đường Sở Sở không muốn bị người khác xem thường.
Cũng không muốn Giang Thần bị người khác xem thường.
Giang Thần thực sự không muốn.
Bình thường anh cũng không tùy tiện khám bệnh.
Nhưng Đường Sở Sở mở lời nên anh cũng gật đầu, anh đứng lên đi đến trước mặt ông cụ Hà.
Hà Huỳnh Đông mặc một bộ quần áo màu xanh kiểu thời xưa đây là kiểu quần áo của người cách mạng những năm 1960 và ông ta còn đội thêm một chiếc mũ.
“Ông ngoại.”
Giang Thần đi đến gọi một tiếng.
Hà Huỳnh Đông khe gật đầu liếc nhìn anh một cái rồi nói: “Cháu khám đi, khám không ra nguyên do ông cũng không trách cháu.”
Mọi người đều nhìn Giang Thần chằm chằm.
Bọn họ cũng muốn xem thử Giang Thần, người đã chữa khỏi cho Đường Sở Sở rốt cuộc có hiểu y thuật hay không.
Giang Thần nhìn Hà Huỳnh Đông kéo tay ông ta rồi bắt mạch.
Trong đông y chú trọng nhìn nghe hỏi sờ.
Trong trường hợp bình thường cần phải nhìn nghe hỏi và sờ thì mới có thể chẩn đoán được tình trạng sức khỏe của một người nhưng đó là bác sĩ bình thường.
Còn Giang Thần chỉ cần sờ.
Tức là chỉ cần bắt mạch là có thể biết rõ tình trạng sức khỏe của một người.
Một phút sau Giang Thần mới buông tay.
Đường Sở Sở không kìm được hỏi anh: “Thế nào?”
Cô biết Giang Thần biết y thuật nhưng y thuật của Giang Thần giỏi đến mức nào thì cô không rõ.
Đến tận hôm nay khi Giang Thần có thể khiến một người tê liệt chỉ bằng một cái kim cô thực sự rất kinh ngạc.
Vẻ mặt cô mong đợi.
Hy vọng Giang Thần sẽ khiến cô bất ngờ, cho cô thể diện.
Giang Thần nhìn Hà Huỳnh Đông rồi hơi do dự.
Hà Huỳnh Đông hơi khựng lại rồi nói: “Cơ thể ông ông biết rõ, cháu cứ nói thẳng đi không sao đâu, chỉ cần cháu nói đúng ông sẽ không trách cháu.”
Lúc này Giang Thần mới gật đầu nói: “Tình hình sức khỏe của ông ngoại rất tệ.”
“Nói lung tung...”
Giang Thần vừa nói một câu thì một người bề dưới nhà họ Hà đứng lên mắng mỏ: “Giang Thần, ông nội vẫn khỏe và minh mẫn, anh nói sức khỏe ông tệ, anh đang chửi rủa ông sao?”
“Đúng thế.”
“Thằng này làm gì hiểu y thuật chứ.”
“Không khám cũng được.”
Những người nhà họ Hà khác mỗi người thêm vào một câu, tất cả đều tỏ ra không hài lòng với Giang Thần.
“Là ai đang nói láo?”
Một giọng nói vang lên.
Giọng nói vừa vang lên, một người đàn ông trung niên cao gầy mặc áo trắng đi tới.
“Bác sĩ Lý, ông tới rồi.”
Mọi người tới tấp đứng dậy.
Ngay cả Hà Huỳnh Đông cũng đứng lên chào hỏi với người đàn ông mới đến.
Người đàn ông trung niên tên là Lý Du, là vị bác sĩ mà Hà Thần đặc biệt mời từ Giang Trung đến với mức lương cao, phụ trách việc khám bệnh cho ông cụ.
Lý Du đi đến nhìn Hà Thần rồi nói: “Tổng giám đốc Hà.”
Rồi ông ta lại nhìn Hà Huỳnh Đông: “Ông cụ Hà.”
Cuối cùng ông ta nhìn Giang Thần với vẻ mặt khinh thường: “Mấy năm nay ông cụ Hà vẫn luôn chăm sóc sức khỏe theo phương thuốc của tôi, mặc dù đã hơn tám mươi tuổi nhưng tình thần minh mẫn, sống thêm hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.”
“Đúng thế, bác sĩ Lý là hội viên trong hiệp hội y học cổ truyền Giang Trung, từng là bác sĩ điều trị chính của một bệnh viện lớn, nếu không nhờ vào mối quan hệ thì gia đình nhà họ Hà thì cũng không mời được ông ta. “
“Bác sĩ Lý, mấy ngày gần đây tôi cảm thấy toàn thân không có sức lực ông tranh thủ thời gian bắt mạch và kê đơn thuốc để tôi điều dưỡng.”
Người nhà họ Hà đều tâng bốc bác sĩ Lý Du.
Còn Giang Thần thì liếc nhìn Lý Du: “Chính ông là người kê thuốc lung tung cho ông ngoại tôi?”
“Cái gì, kê đơn thuốc lung tung?”
Lý Du vừa nghe thấy vậy lập tức sa sầm mặt mũi hét lên: “Cậu biết về y học không?”
Sắc mặt Hà Thần cũng trầm xuống: “Giang Thần, mau xin lỗi bác sĩ Lý đi, bác sĩ Lý đã làm trong ngành này hai mươi năm, là người cậu có thể so bì hay sao?”
Giang Thần lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Bây giờ trạng thái tinh thần của ông ngoại không tệ nhưng không lâu nữa tình trạng này sẽ hoàn toàn sụp đổ, cơ thể hoàn toàn suy sụp. Ông đã lớn tuổi rồi các cơ quan dần lão hóa khả năng trao đổi chất cũng sẽ dần giảm đi, vậy mà ông lại kê cho ông ấy một đống thuốc bồi bổ cơ thể, sao cơ thể của ông có thể uống được chứ?”
Vừa nói anh vừa nhìn Hà Huỳnh Đông: “Ông ngoại, ông hãy ôm ngực hít thở sâu và thử cố gắng nín thở trong vài giây.”
Hà Huỳnh Đông nhìn Giang Thần sau đó khẽ gật đầu hít một hơi rồi sau đó bắt đầu nín thở.
Sau vài giây.
“A!”
Hà Huỳnh Đông lập tức hét lên một tiếng rồi giơ tay ôm ngực vẻ mặt đau đớn.
“Chuyện này?”
Cảnh tượng này khiến người nhà họ Hà bàng hoàng.
Còn Giang Thần thì tiếp tục nói: “Cơ thể của ông ngoại đã hấp thụ quá nhiều chất dinh dưỡng, mặc dù có thể tạm thời ổn định sức khỏe nhưng lâu dần sẽ gây áp lực cho các cơ quan trong cơ thể.”
Tất cả mọi người nhà họ Hà đều sững sờ.
Giang Thần thực sự là thần y sao?
Còn Giang Thần thì ngồi xổm xuống ấn vào đầu gối của Hà Huỳnh Đông.
“A...”
Hà Huỳnh Đông lại kêu lên vì đau.
Giang Thần tiếp tục nói: “Khi ông ngoại còn trẻ đầu gối của ông bị thương do súng bắn mặc dù đã bình phục sau phẫu thuật nhưng để lại di chứng mỗi lần trời mưa sẽ vô cùng đau đớn, hơn nữa chạm nhẹ cũng sẽ đau dữ dội.”
“Hơn nữa, ông ngoại đã uống quá nhiều thuốc bổ dẫn đến khí huyết dồi dào nhưng mạch máu của ông đã lão hóa nên không chịu nổi khí huyết dồi dào như vậy làm vỡ mạch máu, chắc là tầm ba tháng trước ông ngoại mới làm phẫu thuật mạch máu.”
Lời nói của Giang Thần khiến mọi người nhà họ Hà sửng sốt.
Ngay cả ca phẫu thuật ba thang trước cũng biết.
Hà Thần không mất đi chừng mực anh ta nhìn Đường Sở Sở mỉm cười nói: “Đường Sở Sở, em đã nói tình hình sức khỏe của ông nội cho Giang Thần biết đúng không, thực ra anh ta chẳng biết y thuật gì cả chỉ giả vờ bắt mạch rồi nói ra những thông tin mà mình đã biết trước để giả thần giả quỷ?”
Nói ra mấy lời này khiến nhiều người đột nhiên tỉnh ngộ.
“Hóa ra là thế.”
“Trông có vẻ rất thần kì nhưng hóa ra là biết trước rồi.”
“Tôi nói rồi mà, chỉ là bắt mạch sao có thể thần kì như vậy chứ?”