Trạm vận tải hành khách Giang Trung.
Một người đàn ông cao ráo, thân thể cường tráng trong chiếc áo khoác sẫm màu, đeo kính râm bước ra ngoài.
Anh vừa đi vừa nghe điện.
“Tra rõ rồi chứ?”
“Chỉ huy Long, đã tra rõ rồi ạ, cô gái cứu ngài ra khỏi biển lửa mười năm trước tên là Đường Sở Sở, tuy mai mắn sống sót nhưng cả mặt bị hủy mất 95%.”1
Nghe vậy, điện thoại di động trong tay người đàn ông siết chặt lại, sắc mặt trầm xuống.
Dù đang là mùa hè nóng nực nhưng nhiệt độ xung quanh giảm đột ngột, có cơn ớn lạnh ập đến.1
Những người đi ngang qua người đàn ông không khỏi rùng mình.
Anh tên Giang Thần, là người nhà họ Giang.
Mười năm trước có âm mưu nhằm vào nhà họ Giang, một mồi lửa lớn thiêu rụi nhà họ Giang.
Có một cô gái đã liều lĩnh xông vào biển lửa cứu anh ra ngoài.
Sau một đêm, toàn bộ ba mươi tám miệng ăn nhà họ Giang đều chôn thây trong biển lửa, gia tộc đứng đầu Giang Trung nhà họ Giang cũng trở thành lịch sử.1
Còn Giang Thần sau khi được cứu ra ngoài đã nhảy xuống sông vì khát vọng sống tiếp, lúc này mới may mắn sống sót.
Anh ở lại Nam Hoang, trở thành một người lính.
Mười năm sau, anh ấy từ một người lính nhỏ bé khờ khạo trở thành một chỉ huy quân đội.
Anh từng một mình đấu với ba mươi ngàn quân tinh nhuệ của kẻ thù, cũng từng một mình xâm nhập vào trong quân địch bắt sống tướng chỉ huy quân địch.1
Anh chính là chỉ huy Long nổi khắp Nam Hoang.
Anh là hắc long kẻ thù chỉ nghe tên đã sợ mất mật.1
Anh cũng là tướng chỉ huy quân đội trẻ nhất trong lịch sử Trung Quốc.
Sau khi được thăng làm tướng chỉ huy, anh chọn xuất ngũ, trở lại Giang Trung, anh về để báo ơn cũng về để báo thù.
Báo ơn cứu mạng của Đường Sở Sở, báo thù diệt tộc của nhà họ Giang.
“Tôi muốn toàn bộ tài liệu của Đường Sở Sở.”
“Chỉ huy Long, tôi đã gửi email cho ngài, ngài để ý kiểm tra đi ạ.”
Giang Thần cúp máy, mở email nhận lấy mail gửi đến.
Đường Sở Sở, nữ, hai mươi bảy tuổi, người nhà họ Đường.
Nhà học Đường ở Giang Trung cũng chỉ có thể xem là gia tộc hạng hai.
Mười năm trước, Đường Sở Sở mới lên cấp ba.1
Hôm đó là chủ nhật, cô ra ngoại thành dã ngoại cùng mấy người bạn học.
Lúc chạng vạng tối, thấy căn biệt thự chìm trong lửa lại nghe có tiếng kêu cứu đã bất chấp tất cả xông vào biển lửa cứu một thiếu niên ra ngoài.
Thiếu niên này là Giang Thần.
Tai nạn này đã thay đổi cuộc đời Đường Sở Sở.
Cô bị bỏng toàn thân may mắn sống sót, nhưng diện tích biến dạng lên đến 95%, cả người chi chít sẹo.
Kể từ đó, cô trở thành trò cười trong mắt các bạn cùng lớp, trở thành đối tượng bàn tán sau bữa ăn.1
“Đường Sở Sở, ơn cứu mạng năm đó của em, Giang Thần anh sẽ dùng nửa đời còn lại để báo đáp.”
“Nhà họ Tiêu, nhà họ Vương, nhà họ Triệu, nhà họ Châu, Giang Thần tôi trở về rồi, những gì năm xưa bị các người cướp đi, tôi sẽ trả lại cho từng người từng người một, ba mươi tám vong hồn của nhà họ Giang sẽ dùng máu của các người để tế.”
Giang Thần nắm chặt nắm tay, bước từng bước lên một chiếc xe MPV không biển số.
Lái xe là một người đàn ông mặc vest đen, đội mũ lưỡi trai màu đen.
Người đàn ông đó nói: “Chỉ huy Long, ba ngày nữa là ngày nhà họ Đường kén rể cho Đường Sở Sở, gia chủ nhà họ Đường Đường Thiên Long lên tiếng, chỉ cần rể nhà họ Đường, cưới Đường Sở Sở, chính là người của nhà họ Đường, sẽ tìm được nhà họ Đường che chở.”1
Giang Thần nhíu mày: “Kén rể, chuyện gì vậy?”
“Chỉ huy Long, nhà họ Đường nói sao cũng là một gia tộc lớn, nhưng Đường Sở Sở lại trở thành đứa con gái xấu nhất Giang Trung, không ai dám cưới, còn trở thành trò cười của nhà họ Đường, cụ ông nhà họ Đường cũng sốt ruột nên mới nghĩ ra cách này, cho dù cả người Đường Sở Sở đã bị hủy do bỏng, nhưng có gia nghiệp nhà họ Đường còn đó vẫn có người bằng lòng cưới Đường Sở Sở, ở rể nhà họ Đường.”
Biệt thự nhà họ Đường.
Hôm nay những người quan trọng của nhà họ Đường đều có mặt ở đây.
Bởi vì hôm nay là ngày Đường Thiên Long tuyển con rể cho cháu gái Đường Sở Sở, chọn đi chọn lại, cuối cùng cũng có mười người lọt vào danh sách.
Sảnh lớn của biệt thự có mười người đàn ông đang đứng, già có, trẻ có, đẹp trai có mà xấu xí cũng có.1
Mười người này đều là những người không có bối cảnh gì cả.
Giang Thần cũng ở trong đó.
Không có Đường Sở Sở, anh đã chết trong biển lửa mười năm trước từ lâu rồi.
Không có Đường Sở Sở, thì không có Giang Thần hôm nay, cũng không có hắc long vang danh Nam Hoang.
Trên ghế sô pha ở sảnh lớn của biệt thự, còn có một cô gái ngồi chết lặng một chỗ, trên mặt che khăn màu trắng, nhìn không rõ từng nét cụ thể.
Một ông già mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, chống ba-toong đứng dậy, nhìn mười người trước mặt rồi lớn tiếng nói: “Bây giờ, tôi tuyên bố, người trở thành con rể nhà họ Đường là… Giang Thần.”
Cô gái quấn băng quanh mặt nghe được lời này thân thể không khỏi run rẩy.
Vận mệnh nửa đời sau của cô, cuối cùng đã được quyết định rồi.
Cô biết, từ lúc cứu người mười năm trước, cô đã mất đi tất cả rồi.
Những người khác không được chọn thất vọng rời đi.
Giang Thần đứng trong sảnh lớn nhà họ Đường, anh đứng thẳng tắp tựa như cây liễu.
Ngay lúc này, một người đàn ông đứng dậy, đi tới chỗ Giang Thần, vỗ vai anh, chế nhạo: “Em rể, sau này đối xử với em họ tôi tốt một chút, tuy rằng nó bị hủy dung, có hơi xấu một chút, nhưng vẫn là con gái vẫn có thể thỏa mãn cậu.”
Người nói là cháu trai trưởng của nhà họ Đường, Đường Lỗi.1
Giang Thần không đếm xỉa Đường Lỗi, trong mắt của anh chỉ có Đường Sở Sở.
Mắt anh dừng lại trên cô gái đang ngồi trên ghế sô pha, anh không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô gái ấy.
Nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy băng trắng trên mặt cô vì nước mắt mà ướt đẫm.
“Sở Sở, con tự mình về đi, mẹ đi đánh bài.” Một người phụ nữ trung niên xoay mông bỏ đi cũng không ngoái đầu lại.
Bà ta là Hà Diễm Ma, là mẹ của Đường Sở Sở.1
Đối với đứa con gái này, bà ta thất vọng vô cùng.
Những cô con gái của nhà họ Đường để được gả vào nhà tử tế, con gái của bà ta lại suy bại đến độ phải vớ đại một người trên đường về ở rể.
“Bố, con đến công ty trước.” Bố của Đường Sở Sở là Đường Bác đánh tiếng với Đường Thiên Long sau đó vội vàng rời đi, không để ý gì đến đứa con gái Đường Sở Sở.
Ánh mắt của những người nhà họ Đường khác ở trên người Giang Thần, trên mặt mang theo sự giễu cợt.
Người đàn ông này cao lớn, có chân có tay vậy mà lại ở rể nhà họ Đường, cưới trò hề cả Giang Trung là Đường Sở Sở.
Còn Giang Thân đi đến trước mặt Đường Sở Sở, nhìn cô đưa tay ra.
Đường Sở Sở còn đang ngồi trên sopha thầm khóc, nhìn chằm chằm bàn tay to đang đưa ra mà sửng sốt.
“Từ nay trở đi, anh sẽ bảo vệ em, có anh ở đây em có cả thế giới, anh sẽ làm cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.”
Một âm thanh leng keng mạnh mẽ vang lên tựa như tiếng chém đinh chặt sắt vang vọng vào tai Đường Sở Sở.
Giờ phút này, cô quên mất gương mặt cười nhạo của cả nhà.
Quên đi ánh mắt lạnh lùng mỉa mai của mọi người, trong mắt chỉ còn người đàn ông con lớn, uy mãnh, trên mặt lại đầy trìu mến kia.
Giang Thần nắm tay cô, kéo cô lên khỏi sopha, dịu dàng nói: “Đi.”
Giang Thần kéo Đường Sở Sở rời khỏi biệt thự nhà họ Đường.
Ngoài biệt thự, có một chiếc MPV không biển đang đậu.
Có hai người đàn ông mặc vest đen đứng trước đầu xe.
Giang Thần kéo Đường Sơ Sơ còn đang ngẩn người đến.
Hai người đàn ông lập tức mở miệng: “Long...”
Giang Thần thoáng khoát tay, cắt đứt lời của hai người, nói: “Đưa tôi đến Đế Vương cư, tôi phải chữa thương cho vợ tôi.”
Giang Thần không chỉ là chỉ huy Long vang danh Nam Hoang mà còn là một thần y.
Anh có thể cứu người chết đi sống lại, tái da tạo thịt, muốn trị sẹo trên người Đường Sở Sở quả thực quá đơn giản.1