Chuyện Hắc Long chống lưng cho Đường Sở Sở không phải bí mật gì to tát. Cả chuyện Hắc Long đắc tội với hầu hết ông trùm bà lớn xứ Giang Trung cũng là quá bình thường.
Tin các anh đại chị cả muốn Hắc Long chết cũng đã được loan truyền khắp chốn.
Nhưng trước khi các thế lực lớn tứ phía ra tay, thì tin tức Hắc Long chết bỗng từ đâu ập tới, người ta đồn rằng anh đã chết ở ải Thiên Sơn Nam Hoang.
Bây giờ Ngụy Tri nói Đường Sở Sở là vợ của Hắc Long.
“Chứ không phải thằng ất ơ Giang Thần là rể nhà họ Đường à, Hắc Long là thế quái nào nữa?” Mã Hóa Long hoài nghi và có chút hoảng loạn.
“Lảm nhảm như bà già, còn không mau dẫn Đường Sở Sở ra ngoài tắm rửa thơm tho, hỏi hỏi cái móc xì, muốn chết hay gì?”
Ngụy Tri nôn lắm rồi, anh ta không thể chờ thêm một phút nào nữa.
“Nhớ tìm đàn bà tắm cho nó, trước khi tao húp nó, tao không muốn bất kỳ thằng đực rựa nào đụng tới. Nhớ đó!”
“Dạ, dạ!” Mã Hóa Long lập tức gật đầu.
Anh ta không nghĩ nhiều nữa.
Theo Mã Hoá Long thấy, rất có thể Đường Sở Sở có một chân với Hắc Long đã chết nên Ngụy Tri mới nói Đường Sở Sở là vợ của Hắc Long.
Đường Sở Sở bị bọn chúng cưỡng ép đưa đi.
Mã Hóa Long tìm một người phụ nữ, bắt cô ta tắm rửa cho Đường Sở Sở.
Sau khi tắm rửa thơm tho, cô ta dẫn Đường Sở Sở tới một phòng trống trong sơn trang Hoa Quế.
Còn Mã Hóa Long thì đi chuẩn bị camera.
Tuy không thể húp ngay nhưng có thể ngắm cũng không tệ.
Còn Ngụy Tri tứ chi đã bị gãy kia, chắc chắn không thể cử động và cần người giúp nên cái việc tốt này chắc chắn sẽ rơi vào tên tay anh ta, chờ Ngụy Tri chơi sướng người, Đường Sở Sở còn không phải mặc cho anh ta xâm chiếm hay sao.
Một căn phòng trong sơn trang Hoa Quế.
Đường Sở Sở núp trong chăn, dùng chăn mềm bọc lấy cơ thể mình, chỉ lộ ra một cái đầu ở bên ngoài.
Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.
Nghe được tiếng bước chân, tim của cô đập mạnh như thể muốn nhảy ra ngoài.
Két.
Cửa phòng mở ra.
Ngụy Tri được người ta khiêng tới.
Theo sau còn có Mã Hoá Long và mấy tên đàn em.
Mã Hóa Long đã chuẩn bị camera đâu vào đó.
Sau khi tới phòng, Ngụy Tri căn dặn: “Tiểu Mã, anh quay chụp sao thì quay nhưng nhớ cẩn thận một chút, đừng quay dính tôi, tôi cũng không muốn trở thành đối tượng cho mọi người nhìn ngắm đâu”
“Tưởng gì, cậu Ngụy cứ yên tâm, đảm bảo sẽ không dính mặt cậu. Đây nhé, xin trân trọng giới thiệu với cậu, tôi - cameraman lành nghề, nghề kiếm cơm của tôi mấy năm về trước ấy chứ chả đùa, dăm ba cái góc quay này đơn giản.”
Ngụy Tri dặn dò bọn đàn em cởi quần áo anh ta ra, nháy mắt đã trần như nhộng.
Anh ta được đặt lên trên giường.
“Đường Sở Sở, khôn hồn thì tự lết lại hầu hạ tôi…”
“Ầm!”
Tiếng vang lớn bỗng từ đâu vang lên.
Cửa phòng đóng chặt bị người ta đá văng.
Một người đàn ông mặc áo khoác màu đen đang hừng hực lửa giận xông vào.
Kẻ xông vào chính là Giang Thần.
Ai nấy trong phòng cũng nhìn ra cửa, thấy người tới là Giang Thần thì đứng lên cười ha hả.
Mã Hóa Long vừa cười vừa trêu: “Tôi còn tưởng là ai, hoá ra là chàng rể quý nhà họ Đường, anh dai chạy tới đây chi vậy cà? À à, anh nóng lòng muốn tận mắt chứng kiến vợ mình bị thằng khác vũ nhục chứ gì?”
Vẻ mặt Giang Thần vô cùng đáng sợ, anh nắm chặt nắm đấm lao tới.
Mã Hóa Long quát lớn: “Bắt lại cho tao.”
Mấy tên đàn em lập tức vung dao chém lia lịa về hướng Giang Thần.
Giang Thần nhanh chóng né sang một bên, tránh được một dao, sau đó anh bất chợt ra tay bắt lấy cổ tay tên đàn em kia.
“Aaaa…!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Giang Thần giật lấy con dao.
Anh muốn chém người.
Nghĩ tới Đường Sở Sở vẫn còn ở đây, anh không muốn Đường Sở Sở thấy cảnh máu tanh rùng rợn của mình nên trực tiếp đá một cước, cái tên đàn em kia bị đá văng xa mấy mét.
Dăm ba tên đại bàng con làm gì có cửa làm đối thủ của Giang Thần.
Trong khoảnh khắc ấy, mấy tên đàn em kia cũng liên tiếp bị đánh ngã.
Giang Thần đi thẳng về phía giường, ôm cả người Đường Sở Sở đang cuộn trong chăn lên.
Anh xoay người rời đi.
“Cản, cản nó lại, cản thằng đó lại cho tao.”
Ngụy Tri thét lên.
Nhưng mấy tên đàn em trong phòng đều đã ngã xuống, chỉ còn một mình Mã Hóa Long.
Mã Hóa Long thấy Giang Thần đang sắp rời khỏi phòng thì móc súng ra trong tích tắc.
Cướp cò.
Pằng!
Giang Thần vung tay lên, một cây ngân châm lập tức được bắn ra.
Ngân châm đã ngăn cản viên đạn bay tới một cách chính xác.
Một lần nữa có thêm cây ngân châm khác bay tới và Mã Hoá Long đã lập tức ngã ầm xuống mặt đất.
Anh không quay đầu lại mà chỉ xoay người rời đi.
Đường Sở Sở được ôm trong ngực, khổ sở khóc lớn.
“Không sao, không sao đâu, có anh đây rồi.” Giang Thần an ủi và nói lời xin lỗi: “Anh xin lỗi, là anh tới muộn”
Anh ôm Đường Sở Sở ra bên ngoài.
Bên ngoài sơn trang Hoa Quế có một chiếc xe.
Xe này thường do Tiểu Hắc lái, nhưng nay Tiểu Hắc vào viện nên Văn Tâm lái xe thay.
Anh ôm Đường Sở Sở lên trên xe.
“Giang, Giang Thần, Đường Tùng còn ở dưới tầng hầm, nhanh… nhanh đi cứu em ấy đi” Đường Sở Sở nhớ ra cái gì đó lập tức hô lớn lên.
“Ừm, anh biết rồi.”
Giang Thần buông Đường Sở Sở ra, nói với Văn Tâm: “Đưa cô ấy tới phòng khám phàm nhân trước đi”
Văn Tâm gật đầu, nhắc nhở: “Anh Giang, nhớ cẩn thận một chút”
“Một lũ kiến hôi thôi mà, tôi đách quan tâm.”
Giang Thần lạnh lùng xoay người rời đi.
Văn Tâm quay người lại nhìn Đường Sở Sở phía sau, cũng không nhiều lời, cô ta nhanh chóng khởi động xe và phóng xe đi.
Giang Thần trở vào sơn trang Hoa Quế, đồng thời nhấc điện thoại lên gọi cho Tiêu Dao Vương.
“Tôi đang ở sơn trang Hoa Quế nằm ở vùng ngoại ô thành phố, một tiếng sau tới đây dọn dẹp chiến trường.”
Anh cúp điện thoại xong thì lao vào tầng hầm.
Dưới tầng hầm, có không ít tên đàn em trông coi.
Giang Thần đi tới đâu, máu chảy thành sông tới đó, xương cốt cũng chất cao như núi.
Những tên đàn em này toàn bộ bị chết oan uổng.
Anh thấy Đường Tùng bị trói trên ghế, mà trên đất lại có một bãi máu.
Những vết máu này đều là từ trên người Đường Tùng chảy ra.
Giang Thần cau mày.
Anh đi tới bắt mạch cho Đường Tùng, kiểm tra sơ bộ cho cậu ta.
“Bị thương nghiêm trọng tới vậy à?”
Đầu gối Đường Tùng bị đập nát, tay bị đánh gãy, cậu ta đã phải chịu những cơn tra tấn khủng khiếp ngoài sức chịu đựng của con người, cậu ta hiện đang rơi vào tình trạng hấp hối, thoi thóp từng hơi thở.
Giang Thần mở trói cho cậu ta. Thân thể cậu ta lập tức ngã xuống, Giang Thần nhanh chóng đỡ lấy cậu ta.
Đường Tùng tỉnh dậy.
Trong cơn mê man thấp thoáng, cậu ta thấy Giang Thần, cậu ta muốn gào mắng thật to, nhưng khi há miệng lại không nói nên lời.
Giang Thần lấy ra mấy cây ngân châm, đâm đâm vài cái coi như giúp cậu ta kéo dài tính mạng, sau đó cõng cậu ta rời khỏi tầng hầm.
Bên ngoài truyền tới từng đợt âm thanh xao động.
Giang Thần còn chưa ra khỏi tầng hầm, bên ngoài đã tụ lại hơn trăm người, trong tay đều cầm theo vũ khí, có ống sắt dài hơn hai mét, có đao cũng dài hơn một mét.
“Giết nó cho tao”
Một người đàn ông trung niên đứng sau trăm người lớn tiếng hét lên.
Đó là Ngụy Quang.
Vẻ mặt của ông ta ảm đạm, giọng điệu lạnh lùng: “Giang Thần, thật không ngờ mày lại dám xuất hiện, hôm nay chính là ngày chết của mày.”
Giang Thần lạnh lẽo nhìn phớt qua trăm người.
“Chỉ có đám rác rưởi này thôi à, ông xem thường tôi quá rồi đó?”
Anh ôm Đường Tùng lên, sải từng bước ra ngoài.
“Lên!”
“Giết!”
Hơn trăm tên cầm vũ khí lao tới, tranh nhau phóng về phía Giang Thần.
Chúng vung dao phay, mã tấu chém về phía anh.
Cho dù Giang Cung Thần còn đang cõng một người trên lưng, nhưng những tên lưu manh này vẫn không phải đối thủ của anh, anh không ngừng né tránh, tránh thoát hàng loạt cuộc công kích, đồng thời còn tìm ra cơ hội ra tay đáp trả.
Anh ra tay không chút thương tiếc, vừa ra tay đã dùng chiêu mạnh kết liễu mạng người.
Rất nhanh sau đó đã có hơn trăm người nằm trên mặt đất.
Những kẻ này, không phải mất chân thì chính là cụt tay, bảy tám chục thi thể người ngã rạp trên đất vô cùng thê thảm.
Ngụy Quang sợ xanh mặt.
Ông ta biết thực lực của Giang Thần vô song nhưng lại không ngờ thực lực của anh lại mạnh như thế, ôm Đường Tùng trọng thương còn khủng bố như vậy, hơn một trăm người cũng không phải đối thủ của anh.
Ông ta móc một cây súng lục ra.
“Không, không được nhúc nhích, nếu cử động tôi sẽ bắn chết cậu”
Ông ta cầm súng, nhưng tay chân lại run cầm cập.
Mồ hôi trên trán rơi xuống từng hạt to như hạt đậu.
Giang Thần đưa tay ra sau lưng, lấy ra một cây ngân châm, vừa nhấc tay.
Vụt!
Ngân châm lập tức được bắn ra.
Ngụy Quang còn chưa kịp nổ súng, ngân châm đã đâm vào trong cơ thể ông ta, thân thể ông ta từ từ ngã xuống trên mặt đất.
Giang Thần để Đường Tùng xuống đất, đi lên phòng trên lầu, một tay lôi thân thể Ngụy Tri trần truồng ra đi tới bên cửa sổ, trực tiếp thả anh ta từ trên lầu hai ném xuống đất.
“Aaaaa…!”
Bên ngoài mặt đất truyền tới tiếng kêu đau đớn thấu trời.
Đây là lầu hai, không quá cao, Ngụy Tri bị ném từ đây xuống cũng không ngã chết được.
Nhưng toàn thân xương cốt của anh ta dường như nát vụn.
Mã Hóa Long nằm trên mặt đất nhìn Giang Thần từng bước từng bước đi về phía mình, anh ta sợ đến mặt mày trắng bệch, cơ thể không ngừng run rẩy: “Giang, Giang Thần, cầu, cầu xin anh cho tôi một con đường s-…”
Giang Thần kéo anh ta đi và ném xuống từ trên cửa sổ như ném quả bóng da.
Sau đó, anh nhảy từ trên cửa sổ lầu hai xuống đất.
Nhảy từ lầu hai xuống, nhưng anh lại tiếp đất một cách vững vàng như thể khoảng cách giữa tầng một và hai không tồn tại.
Sẵn tay, anh cũng quăng Ngụy Quang xuống đất.
Sau đó ngồi trên bậc thang, lấy ra một điếu thuốc nhen nhóm.
“Tôi rời chức thì rời chức nhưng đâu có lục nghề, mấy người tưởng bắt nạt tôi là dễ hả?”
Giang Thần nhìn Ngụy Tri cả người máu me be bét, anh lạnh lùng nói: “Tao đã cảnh cáo mày là đừng có đụng vào vợ tao rồi mà, thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa sao cứ thích chui vào?”