Sau khi có được tài liệu mình muốn, đám người Giang Thần rời đi.
Bên ngoài, trên xe.
Tiểu Hắc khởi động xe, lái xe về nội thành.
Giang Thần nghiêng người dựa vào ghế lái phụ, vẻ mặt đầy suy tư, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
“Tiểu Hắc...”
Một lúc lâu sau, giọng nói của Giang Thần phá vỡ sự im lặng trong xe.
“Vâng, anh Giang, anh nói đi.”
“Điều tra mấy người Đoạn Vương Gia, Cửu Chỉ Thiên gì đó thử xem có lai lịch gì, tiện thể đưa tôi đến bệnh viện một chuyến, tôi phải tìm Tiêu Nhược Nhiên lần nữa.
“Vâng.” Tiểu Hắc gật đầu.
Phù!
Giang Thần thở dài một hơi.
Nếu không phải đến tìm Quỷ Kiến Sầu, anh còn không biết, hóa ra những người tham gia tiêu diệt nhà họ Giang mười năm trước, trừ bốn gia tộc lớn ra còn có rất nhiều người.
Bây giờ anh hối hận rồi.
Hối hận vì đã giết Tiêu Chiến.
Tất cả đều do Tiêu Chiến ra mặt cầm đầu.
Nếu như Tiêu Chiến chưa chết, anh đã có thể biết được nhiều tin tức hơn, thậm chí còn biết người đứng sau sai khiến thật sự là ai.
Nhưng tình huống lúc đó do anh quá giận dữ, cũng không nghĩ nhiều như thế, chỉ muốn giết chết Tiêu Chiến.
Để ông ta ra đi không nói được lời nào.
Rất nhanh đã về đến nội thành.
“Anh Giang, cần tôi đợi anh không?”
Giang Thần khẽ xua tay, nói: “Không cần đâu, đã trễ rồi, anh về nghỉ ngơi sớm đi, lát nữa tôi tự bắt xe về.”
“Vâng.”
Giang Thần xuống xe.
Tiểu Hắc ngoảnh đầu rời đi.
Trên suốt dọc đường, Bạch Tố không nói lời nào.
Mãi cho đến khi Giang Thần rời đi, Bạch Tố mới từ từ thả lỏng tinh thần.
“Anh, anh Hắc, đi chung với anh Giang áp lực quá, ngay cả thở mạnh tôi cũng không dám thở nữa.”
Tiểu Hắc cười đáp: “Anh Giang thật sự không đáng sợ vậy đâu, anh ấy đối xử với bạn bè rất tốt, chỉ có đối với kẻ địch mới không từ thủ đoạn như vậy.”
“Hơi thở trên người anh Giang lạnh lùng quá.”
Nghe xong, Tiểu Hắc chợt ngẩn ra, sau đó thở dài nói: “Vậy là cô chưa biết anh Giang đã trải qua những chuyện thế nào rồi.”
“Hả?”
Nghe xong Bạch Tố chợt thấy hứng thủ, hỏi: “Anh Hắc, kể chuyện của đại ca cho tôi nghe với!”
Bạch Tố từng là thành viên trong băng trộm mộ, quanh năm trà trộn ở Nam Hoang, cô ta đã từng nghe danh tiếng của Hắc Long từ lâu, nhưng cũng không hiểu về hắc Long lắm.
Vẻ mặt Tiểu Hắc cũng hơi đau lòng nói: “Anh Giang gánh vác quá nhiều trách nhiệm, tôi còn nhớ lần đầu gặp anh ấy, anh ấy còn là một chàng trai trầm tính ít nói, mỗi ngày anh ấy tập luyện đến nửa đêm, một ngày chỉ ngủ mấy tiếng, thời gian còn lại đều tập luyện.”
“Anh Giang bước ra từ chỗ chết, từng bị kẻ địch bắt sống, bị đánh đập thương tích đầy mình, xương cốt toàn thân đều bị đánh gãy.”
“Trận chiến phong thần vào một năm trước, một đội quân của tôi bị mai phục, anh Long một thân một mình xông vào trụ sở của quân địch, trận chiến đó làm máu chảy thành sông, xác chất thành núi, sau cùng anh Giang toàn thân đầy máu xách đầu của chủ soái quân địch về.”
“Trận chiến này vang dội khắp Nam Hoang, chấn động cả thế giới, làm nên uy danh của anh Giang.”
“Một trận phong thần, được sắc phong làm Hắc Long - một trong Ngũ Đại Soái.”
“Tuy là Ngũ Đại Soái, nhưng thực tế không phải như vậy, bốn đại soái khác đều từng bước trèo lên, dựa vào chiến tích để ngồi vào vị trí đó, còn anh Giang lại dựa vào việc xông lên giết địch, tích lũy công trạng, đạp lên hài cốt kẻ địch, từng bước một vùng lên, trở thành một trong Ngũ Đại Soái.”
Tiểu Hắc thở dài một hơi.
Cuộc đời mười năm lo việc binh của Giang Thần, chính là một câu chuyện huyền thoại.
Nếu viết nó thành sách, mấy trăm vạn cũng không viết xong câu chuyện huyền thoại về cuộc đời của anh.
Nghe thấy những chuyện này xong, Bạch Tố vô cùng chấn động.
Cô ta không ngờ Giang Thần lại trải qua nhiều chuyện như vậy.
“Vậy y thuật thì sao?” Bạch Tố nghi ngờ hỏi: “Nghe nói ý thuật của anh Giang có một không hai, hơn nữa vũ khí anh ấy sử dụng được gọi là kim đoạt mạng, có thể đánh úp chỉ bằng một cây kim bạc.”
“Chuyện này tôi không biết rồi.”
Tiểu Hắc lắc đầu.
Làm sao Giang Thần biết y thuật, anh ta không biết.
Nhưng anh ta đi theo Giang Thần cũng học được một chút y thuật.
Cùng lúc đó, Giang Thần lại vào bệnh viện lần nữa, đến phòng bệnh của Tiêu Nhược Nhiên đang ở.
Cô ta bị Giang Thần rạch nát mặt, chặt đứt cổ tay.
Bây giờ cổ tay đã được nối lại, nhưng chưa thể xuất viện, vẫn còn đang ở trong bệnh viện.
Kể từ sau khi biết được thân phận của người đàn ông mặt nạ quỷ, mấy ngày nay cô ta sống một ngày như bằng một năm, mỗi ngày đều sống trong thấp thỏm lo sợ, gần như bị khủng hoảng về tinh thần.
Cộp, cộp, cộp!
Đêm khuya yên tĩnh, trên hành lang bệnh viện bỗng vang lên tiếng gót giày da va chạm vào mặt đất.
Giang Thần đến phòng bệnh của Tiêu Nhược Nhiên, đẩy cửa bước vào trong.
“Ai, ai đó...”
Nghe thấy tiếng động, cảm nhận được có người bước vào, cô ta kéo chăn, co rúm cuộn người lại, vẻ mặt đầy sợ hãi, đề phòng nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Giang Thần mở đèn lên.
Căn phòng bệnh tối đen bỗng chốc bừng sáng.
Nhìn thấy Giang Thần, Tiêu Nhược Nhiên sợ hãi toàn thân run rẩy, suýt chút đã lăn xuống khỏi giường.
Giang Thần bước đến, kéo chăn qua một bên, ngồi lên giường, nhìn vẻ mặt sợ hãi giống như nhìn thấy quỷ của Tiêu Nhược Nhiên.
“Chủ, chủ soái...”
Tiêu Nhược Nhiên mở lời, miệng run cầm cập, nói lắp bắp, giống như bị người ta bóp cổ, nói không nên lời.
“Đừng căng thẳng, tôi không đến giết cô đâu, bây giờ vẫn chưa đến lúc giết cô, tôi đến để hỏi cô một số chuyện.”
“Cậu... cậu hỏi đi.”
Tiêu Nhược Nhiên giống như gặp ma, cả người run cầm cập, nắm chặt cái chăn, co rúm người lại, chỉ để lộ cái đầu ra ngoài.
“Mười năm trước, ngoại trừ bốn gia tộc lớn ra còn ai xông vào nhà họ Giang của tôi nữa?”
“Tôi, tôi không biết.”
“Cái gì?”
Vẻ mặt Giang Thần nghiêm nghị.
Tiêu Nhược Nhiên cảm nhận được không khí ấm áp trong phòng bỗng nhiên giảm xuống, cảm giác rét lạnh thổi đến khiến cô ta chợt rùng mình.
“Không biết?”
“Tôi, tôi không biết thật.” Tiêu Nhược Nhiên sợ hãi bật khóc.
Cô ta lúc này làm gì có phong thái của người phụ nữ mạnh mẽ nữa, cô ta giống như một cô gái nhỏ đang bị đe dọa, khóc sướt mướt nói: “Bên ngoài có những người nào nữa tôi không biết thật, chuyện, chuyện này đều do anh Tư sắp xếp.”
“Tiêu Chiến có từng nói với cô, sau khi ông ta cầm bức Hoa Nguyệt Sơn Cư đến Kinh Đô đã tặng cho ai không?”
“Chưa, chưa từng nói, anh Tư chưa từng nói với tôi, đúng, đúng rồi, sau lần bố tôi mất, anh Tư chạy về xuyên đêm, sau đó đã đến Kinh Đô một chuyến, sau khi trở về thì biết được mười năm trước Đường Sở Sở có cứu một người từ trong trận lửa lớn ở nhà họ Giang, lúc đó đã ép Đường Sở Sở nói ra, cô ta từng cứu ai.”
Không hỏi được chuyện gì, Giang Thần cũng hơi tức giận.
Anh siết chặt nắm đấm.
Tiêu Nhược Nhiên cảm nhận được sát khí của anh.
Ngay lúc này, cô ta biết mình sắp chết rồi.
Nhưng cô ta lại bày ra vẻ giống như được giải thoát.
Cuối cùng cũng sắp chết rồi, cuối cùng cũng không cần chịu giày vò nữa.
Cô ta nhắm mắt lại, đợi cái chết đến.
Thế nhưng, Giang Thần lại không hề ra tay.
Anh thả lỏng nắm đấm đang siết chặt, đứng dậy rời đi.
“Tiêu Nhược Nhiên, thời hạn một tháng cũng chẳng còn bao lâu, mau chóng điều tra rõ ràng bức Hoa Nguyệt Sơn Cư trong tay ai, còn nữa, cô đừng hòng tự sát, nếu cô chết rồi, hơn trăm người của cả nhà họ Tiêu cũng sẽ chôn cùng cô.”
Giang Thần đã rời đi.
Nhưng Tiêu Nhược Nhiên vẫn còn sợ hãi.
Một lúc lâu sau, cô ta giống như nổi điên, không ngừng tát chính mình, liên tục tự mắng.
“Tiêu Nhược Nhiên, mày thật ngu ngốc, tại sao lại đi trêu chọc nhà họ Giang, mày đáng đời, anh tư, anh đưa nhà họ Tiêu vào hố lửa rồi, anh đi rồi, để lại cả nhà họ Tiêu biết phải làm thế nào?”
Tiếng khóc lóc vang lên trong phòng bệnh.
Khóc vô cùng thương tâm, khóc như đứt từng đoạn ruột.