Long Vương Trở Lại

Chương 200: Chương 200: Đấu đá trong phòng chỉ huy




Nếu cứ như thế này, không thể nghĩ ra biện pháp, Giang Thần căn bản không thể chịu đựng được nữa.

Anh không dám chắc cho lắm, nhưng có lẽ phòng chỉ huy ở trên đỉnh núi Thiên Sơn này.

Nhưng đỉnh núi Thiên Sơn này quả thực là một địa điểm đẹp.

Nếu là anh, anh cũng sẽ chọn nơi này để xây dựng một phòng chỉ huy tạm thời trên đỉnh núi Thiên Sơn.

Vì thế nơi đây khắp bốn phương đề được bao bọc bởi vách đá, lại là địa điểm cao, chí mạng, vừa dễ phòng thủ, vừa khó bị tấn công.

Sau khi nảy sinh ra ý tưởng, Giang Thần bắt đầu lập kế hoạch.

Anh nhắm từ từ mắt lại, con đường anh đi hiện lên trong đầu anh,sau đó suy đoán ra chỗ anh đang đuengs là ở đâu, phương hướng đi lên đỉnh Thiên Sơn Quan.

Dựa vào trí nhớ để tính toán, tuy rằng có thể nó không được chính xác lắm, nhưng ít ra cũng phải đúng tám chìn phần mười.

Cái khó bây giờ là làm sao để đột nhập ra khỏi vòng bao vây của đội quân.

Bây giờ anh không thể im lặng rời đi.

Với cả một khi anh ấy xuất hiện, thứ đang chờ anh ờ phía trước là một cuộc chiến đẫm máu.

Vì vậy, đây chưa phải lúc để lộ diện.

Trên bầu trời ngày càng có nhiều máy bay chiến đấu xuất hiện, ánh sáng từ trên cao liên tục quét qua, chiếu rọi cả khu vực khiến nọ tựa như thể đang ban ngày.

Giang Thần biết mình không còn bao lâu nữa.

Khu vực anh đang ẩn náu đã bị phong toả, mặc dù vậy nhưng anh vẫn chưa định ra được một kế hoạch hợp lý nào cả, chờ đợi anh ở ngoài kia là hàng vạn quân binh, một khi bị đội quân bao vây tấn công, dù có ba đầu sáu tay cũng phải cam chịu.

Bỗng ánh sáng trên trực thăng đột ngột biến mất, và nhân cơ hội này anh nhanh chóng nhảy khỏi cây.

Ngay sau khi ra khỏi cây, ánh sáng lại tiếp tục chiếu sáng.

Anh nhanh chóng nằm xuống, núp ở chỗ bụi cỏ, không dám để lộ ra tiếng động hay bất kì hành động nào.

Anh nằm ở đấy cho đến khi ánh đèn trực thăng lại biến mất.

Cứ thoắt ẩn thoắt hiện, anh bò từ từ về hướng của phía đám đội quân.

Phía trước có rất nhiều người.

Những người lính đều được trang bị vũ trang đầy đủ này nhìn chằm chằm vào ánh sáng của trực thăng trên trời, họ phát động cuộc truy lùng, càn quét khắp nơi này và không ngừng tiến lên để làm hẹp vòng vây.

Nhờ ánh sáng mờ ảo của đèn từ trực thăng chiếu lướt qua lướt lại mà anh có thể đoán rằng có tầm ít nhất là một ngàn người.

Giải quyết một ngàn người không phải vấn đề khó đối với anh, cái khó là máy bay trực thăng bay liên tục bay trên bầu trời, lướt qua lướt lại khắp mọi nơi, nếu giờ anh xong ra chiến đầu, vị trí của anh lấp tức sẽ bi lộ diện, và anh sẽ không thể thoát khỏi những của bom được thả từ trên trời xuống.

Anh ngước mắt lên nhìn bầu trời.

Có ít nhất mười máy bay trực thăng trên vào lúc này.

“Thật là khó khăn.”

Giang Thần khẽ cau mày.

Thủ sẵn trong tay một chiếc súng bắn tỉa được đeo trên lưng, anh lặng lẽ ẩn nấp, từ từ nhẹ nhàng đến chỗ một vách đá, rồi ẩn mình trong đám cỏ gần vách đá đó.

Chuẩn bị ngắm chuẩn đánh lén.

Tầm bắn của súng bắn tỉa này là một km.

Giang Thần ẩn nấp và nhắm vào một chiếc trực thăng trên bầu trời.

Chiếc trực thăng bay không nhanh.

Anh đã tính toán kỹ càng về sức gió, lực cản và tốc độ trực thăng đang bay.

Máy bay trực thăng càng ngày càng gần anh, anh bắn dữ dội.

Viên đạn lao nhanh đến.

Nó làm vỡ kính của máy bay trực thăng, trực tiếp giết chết người lái máy bay bên trong, khiến máy bay bị mất điều khiển, không tự chủ được, rơi từ trên trời xuống đất.

Bùm!

Máy bay trực thăng rơi xuống đất và phát nổ ngay lập tức, một số cỏ khô xung quanh nó cũng bốc cháy theo.

Ngọn lửa chiếu sáng cả khoảng tối phía xa.

Giang Thần trốn ở trên vách núi, nhìn thấy cảnh này cười nhạt, tiếp tục rình rập, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc, cơ hội lại gõ cửa tìm đến anh

Một phát súng khác đã được bắn ra, giết chết phi công của một chiếc trực thăng nữa, khiến chiếc trực thăng ngoài tầm kiểm soát. Truyện Truyện Teen

Vụ nổ vừa rồi cùng sự biến động kì lạ ở đây đã thu hút sự chú ý của những người lính gần đó.

Bọn họ đều biết chắc rằng Hắc Long đang ở khu vực này, đều xông tới, chỉ trong mười phút đã có mấy vạn người tụ tập đến.

Nhìn thấy nhiều người tụ tập như vậy, Giang Thần không hỏi nhíu mày.

Anh không dám ở lại lâu nữa, với khẩu súng bắn tỉa trên lưng, anh nhanh chóng đi xuyên qua núi rừng.

Lúc này, tại trên đỉnh Thiên Sơn Quang.

Mạc Phù nghe cấp dưới của mình báo cáo thông tinh xong, lập tức nổi một trận nôi đình, anh ta quát lớn: “Đúng là một đám phế vật, bọn ăn hại, rõ ràng quân ta có mấy ngàn người, vậy mà không những không bắt được mà còn bị hắn ta bắn mấy chiếc trực thăng?”

“Mạc tướng quân, anh ta là Hắc Long. Thực lực của anh ta rất mạnh, nhưng ngài cũng không cần quá lo lắng, hiện tại anh ta dùng địa hình vào ban đêm ở đây để ẩn náu, một khi bình minh lên, anh ta sẽ không có chỗ nào để trốn, rồi bắt buộc phải lộ diện, lúc đó ta bắt hay giết hắn ra làm sao cũng được. “

“Có thể lắm, lần này hai mươi tám quốc gia đều điều động một trăm vạn quân. Ta không tin lần này Hắc Long có thể trốn thoát thuận lợi.”

“Ngài nói đúng, hắn sẽ sớm bị giết thôi.”

“Chỉ cần đợi bình minh lên.”

Các tướng quân của hai mươi tám quốc gia đều tập hợp trong phòng chỉ huy.

Những người này toàn là những kẻ đã từng là bại trận dưới tay của Giang Thần, bọn họ đều đã từng trải qua nên biết rất rõ thực lực của Giang Thần.

Vì vậy, họ không việc gì phải hoảng sợ.

Chỉ cần trời sáng, Giang Thần sẽ chết không có chỗ chôn.

Vào lúc này, tại một địa điểm khác, Giang Thần đã bí mật lẻn vào giải quyết một số lính canh gác, và thu nhập được thêm một khẩu bazooka.

Anh đang đứng trên một cái cây lớn với khẩu súng bazooka trên vai, giơ tay nhắm thẳng vào một chiếc trực thăng trên bầu trời.

Bùm!

Tiếng tên lửa phóng ra vang động trời.

Một đòn nhắm chính xác, hoàn hảo hết chỗ chết.

Chiếc trực thăng rơi xuống.

Giang Thần không ngừng tìm kiếm cơ hội, chỉ trong một giờ đồng hồ, anh đã tiêu diệt hơn 30 chiếc trực thăng.

Vào lúc này, trên bầu trời chỉ có lác đác vài cái.

Không có ánh sáng mạnh trên bầu trời chiếu xuống, anh di chuyển dễ dàng hơn, không ngừng tàn phá và tiếp cận tới đỉnh Thiên Sơn Quan.

Đã hơn năm giờ sáng.

Giang Thần đã đến gần đỉnh núi Thiên Sơn.

Trên đỉnh núi là nơi của bộ chỉ huy.

Ở đây cũng có quân canh giữ, nhưng không nhiều, chỉ vài trăm người.

Quân đội lúc này đa phần đều ở hết dưới núi, bọn họ đang rà soát từng nơi tìm kiếm Giang Thần.

Giang Thần lấy ra một khẩu súng máy có trang bị giảm thanh, trực tiếp bước tới, không ngừng tàn sát.

Số người trên đỉnh núi mỗi lúc một ít, từng người, từng người một bị bắn cho hạ gục.

Vào lúc này, ở bên trong một căn nhà gỗ.

Các tướng lĩnh của hai mươi tám quốc gia đều tập trung hết tại đây.

“Mạc tướng quan, chúng ta đã mất tung tích, dấu vết của Hắc Long.”

“Đã hơn một giờ đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy anh ta lộ diện.”

“Rốt cuộc Hắc Long chui rúc ở xó xỉnh nào vậy?”

Nhiều tướng lĩnh đang thảo luận về nơi Hắc Long trốn.

“Tôi có thể dám chắc là hắn chưa rời khỏi đỉnh Thiên Sơn Quan này đâu.”

“Anh ta khá cảnh giác, tìm chỗ ẩn núp phù hợp ngồi chờ mặt trời mọc.”

Vừa lúc đó, phòng chỉ huy đột ngột mất điện.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Mạc Phù trong nháy mắt bõng kêu lên, quát lớn: “Nhanh, ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì.”

Vừa lúc đó, cánh cửa được đẩy ra, một người đàn ông bước vào, anh ta mặc quân phục sặc sơn, mặt dính đầy thuốc màu, trên tay cầm súng máy.

“Đã phải để mấy người đợi lâu.”

Ngữ khí đầy lạnh lùng, giọng nói mang theo sát khí dữ tợn vang lên.

“Hắc, Hắc long?”

Trong căn phòng tối om, dần có tiếng va chạm của chân ghế.

Cũng có những câu thốt lên vì sợ hãi.

Hắc Long đã đến, đến đỉnh núi Thiên Sơn, và hiện tại đang ở phòng chỉ huy.

Chẳng phải anh ta đã bị bao vây, anh ta làm sao có thể phá giải chúng?

Giang Thần vươn tay luồn qua sau lưng, cầm một cái kim sắc màu bạc, hung hăng vung tay lên.

Kim bạc bỗng bật ra

Tất cả những người trong phòng đều bị khống chế, nằm liệt trên mặt đất, thậm chí họ không còn sức để di chuyển.

Sau khi khống chế được những người này, Giang Thần bước ra ngoài, bật lại công tắc máy phát điện, đèn trong phòng chỉ huy lập tức bật sáng.

Anh chậm rãi bước vào.

Trong phòng, hơn hai mươi người đang nằm gục dưới nền.

Những người này vẻ mặt hoảng sợ, muốn nhúc nhích, nhưng đều vô lực.

Giang Thần bước vào, mang theo ghế ngồi xuống, cầm điếu xì gà trên bàn lên, châm lửa, hút thuốc, nhìn các tướng sĩ trong phòng.

“Ah!”

Nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc này.

Giang Thần bật cười.

“Các vị thực dũng cảm, trước đây bị đánh mà giờ vẫn chưa biết sợ sao?”

Tiếng cười vang lên.

Những vị tướng mặt bỗng xám lại như tro.

Họ biết rằng lần này họ đã thua.

Thật sự thảm hại.

Chủ nhân của hai mươi tám quốc gia bao vây đòi bắt Hắc Long, và tất cả chủ nhân của các quốc gia đều bị giết.

Một đạo quân 100.000 người đuổi giết Hắc Long, bị anh giết rất nhiều, cuối cùng phá vỡ đội hình vòng vây, trực tiếp đi đến phòng chỉ huy.

Có thể nói cái chết đang cạn kề trước mắt bọn họ.

Giang Thần hút một điếu thuốc, nhìn tướng quân các nước nằm trên mặt đất, lạnh giọng hỏi: “Đừng trách tôi không cho các vị một con đường sống, nói, ai kể chủ mưu đằng sau tất cả, ai là người nhắm vào tôi? “

“Hắc Long, muốn giết thì giết đi, tại sao nói nhiều.”

Mạc Phù lạnh lùng nói.

Giang Thần nhìn chằm chằm vào anh ta.

“Mạc Phù, trước kia sư huynh của cậu làm sai, anh ta đã lên kế hoạch mai phục quân Hắc Long, khiến cho vô số huynh đệ dưới trướng của tôi chết thảm. Không ngờ rằng cậu cũng phạm phải sai lầm như vậy.”

Giang Thần bước tới, túm lấy Mạc Phù đang nằm trên mặt đất.

“Cậu thật sự cho rằng tôi không dám giết cậu?”

“Hắc, Hắc Long, làm ơn hãy hạ thủ lưu tình. Hiện tại, biên giới đang rất yên ổn rồi. Anh cũng không còn là tổng tư lệnh của quân đoàn Hắc Long nữa. Nếu anh giết tướng Mạc tướng quân, sẽ gây ra hỗn loạn.”

“Vậy sao?”

Giang Thần cười nhẹ, sắc mặt lập tức chìm xuống, trực tiếp dùng sức bóp lấy cổ Mạc Phù.

Mạc Phù nghiêng đầu, chết không kịp kêu gào.

Cũng giống như ném rác, anh ném Mạc Phù xuống đất.

Nhìn các tướng lãnh của các quốc gia sợ hãi và toát mồ hôi, anh nói với vẻ lãnh đạm: “Dù tôi đã từ chức, nhưng tôi cũng không phải loại người để mấy lũ chó mèo các người khi dễ. Vì mấy người đã xuất binh, nên các người cũng chuẩn bị nhận thua cuộc đi.”

“Hỏi lần cuối, ai là kẻ đứng sau chuyện này?”

Giang Thần gầm lên như sấm rền, vang vọng trong nhà gỗ.

Màng nhĩ của các tướng quân chấn động tê dại, thần sắc không khỏi lo sợ, hoang mang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.