Bệnh viện quân khu, phòng bệnh hồi sức cấp cứu.
Văn Tâm đang xoa cơ thể cho Tiểu Hắc.
Sau một vài ngày điều dưỡng, Tiểu Hắc đã tỉnh dậy, nhưng anh ta vẫn còn rất yếu.
Giang Thần dẫn theo Ngân Mị đi vào.
Văn Tâm đột nhiên dừng lại, gọi: “Anh Giang.”
Giang Thần hơi xua tay, đi tới, phát hiện ra Tiểu Hắc đã tỉnh rồi, anh mới thở phào nhẹ nhỏ, thời gian Tiểu Hắc tỉnh lại nhanh hơn anh dự đoán.
“Anh Giang.”
Tiểu Hắc nằm ở trên giường, yếu ớt lên tiếng, một giọng nói yếu ớt truyền đến: “Thực sự xin lỗi, là tôi vô dụng, tôi đã gây phiền phức cho anh rồi.”
Giang Thần ngồi xuống trước giường bệnh: “Không sao cả, mọi chuyện đã qua rồi, anh cứ yên tâm dưỡng bệnh, đợi sau khi vết thương bình phục, khỏi bệnh, chúng ta lại cùng nhau chinh chiến thế giới, thoát ly khỏi chiến trường ở Nam Hoang, chúng ta sẽ gầy dựng lại giang sơn ở thương trường Giang Trung. “
“Ừm.”
Tiểu Hắc yếu ớt mở miệng.
Giang Thần đưa tay đặt lên mạch anh ta, bắt mạch và chẩn đoán tình trạng cơ thể hiện tại của anh ta.
Sau khi kiểm tra, anh lại kê đơn đơn thuốc.
Sau đó, anh gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương.
“Anh Tiêu Dao, tôi đang ở bệnh viện quân khu. Nếu ông có thời gian thì đến đây một chuyến đi.”
Giang Thần không trực tiếp đi tìm Tiêu Dao Vương.
Anh biết bây giờ Tiêu Dao Vương đang bị theo dõi, nếu anh đi tìm, nhất định sẽ mang đến cho Tiêu Dao Vương một chút phiền toái.
Sau khi nhận được cuộc gọi, Tiêu Dao Vương đã nhanh chóng đến.
Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, ông ta xuất hiện trong phòng bệnh.
“Anh Giang, có chuyện gì vậy?” Ông ta vừa tới đã hỏi thẳng vào vấn đề.
Giang Thần chỉ vào Ngân Mị đang đứng bên cạnh mình, nói: “Cô ấy là một dân ở chui, không có thân phận. Ông giúp cô ấy tạo một thân phận hợp lý đi.”
Tiêu Dao Vương liếc nhìn Ngân Mị một cái, không khỏi hỏi: “Cô ấy là ai?”
“Chuyện này thì ông không cần phải hỏi nhiều.”
“Được.”
Tiêu Dao Vương cũng không hỏi nhiều, ông ta hỏi Ngân Mị một số câu hỏi đơn giản, chẳng hạn như tuổi tác đại loại vậy.
Sau khi tra hỏi xong, ông ta bỏ đi.
Văn Tâm cũng rất nhiều chuyện, cô ta kéo Giang Thần, thấp giọng hỏi: “Anh Giang, cô gái xinh đẹp này là ai vậy?”
Giang Thần cười nhẹ, không giải thích gì nhiều.
Giang Thần không rời đi, mà ở lại bệnh viện cùng Tiểu Hắc, nói chuyện phiếm với Tiểu Hắc.
“Anh Giang, tôi muốn hút một điếu thuốc...”
Tiểu Hắc yếu ớt mở miệng.
Tối hôn qua anh đã tỉnh dậy rồi, nên đã thèm thuốc lá rất lâu, nhưng Văn Tâm không cho anh ta hút.
“Được, không có vấn đề gì.”
Giang Thần châm một điếu thuốc.
Vì Tiểu Hắc không thể cử động tay chân nên anh đành phải cầm rồi bảo Tiểu Hắc hút.
“Anh Giang, anh Hắc bị thương rất nặng, sao có thể hút thuốc được?” Vẻ mặt Văn Tâm tràn đầy sự bất mãn: “Tốt xấu gì anh cũng là một cũng là thần y, chẳng lẽ đến chuyện này còn không hiểu sao?”
Giang Thần hơi xua tay, cười nói: “Không sao, hút một điếu cũng không chết nổi đâu, hút rồi, thân thể cũng cảm thấy thoải mái, vui vẻ. Như vậy sẽ đẩy nhanh quá trình hồi phục của vết thương của anh ấy.”
Văn Tâm bĩu môi nói: “Đây là cái đạo lý ngang trái gì vậy.”
Giang Thần cười nhẹ.
Tiểu Hắc hút một điếu thuốc, trên khuôn mặt hiện lên vẻ hài lòng.
“Anh Giang, tình hình ở Nam Hoang thế nào rồi?”
Khi ở ngoại ô Thiên Sơn, Tiểu Hắc đã hôn mê từ sớm, hoàn toàn không có ý thức, cũng không biết lúc ở ngoại ô Thiên Sơn đã xảy ra chuyện gì.
Giang Thần đơn giản kể lại một lượt.
Từ khi anh đến ngoại ô Thiên Sơn giao chiến với các võ đạo tông sư của hai mươi tám quốc gia, đến việc bị đại quân một trăm nghìn người người truy sát, cuối cùng quay lại, bắt giữ các tướng quân của hai mươi tám quốc gia và tống tiền được hơn chín nghìn tỷ nhân dân tệ.
Trong lòng Ngân Mị chấn động.
Là một sát thủ, trước khi chấp hành nhiệm vụ của mình, cô ta đã điều tra kỹ càng về Giang Thần.
Cô ta cũng biết về trận chiến ở ngoại ô Thiên Sơn.
Nhưng đây đều là tin đồn chưa được xác nhận.
Bây giờ nghe Giang Thần nói ra, cô ta không khỏi sửng sốt.
Chiến đấu với các võ đạo tông sư của hai mươi tám nước, tiêu diệt hàng chục phi cơ và bắt sống các tướng quân của hai mươi tám nước dưới sự truy sát của một đại quân hàng trăm nghìn người, đây là phương thức gì thế?
Giang Thần nói tuy nghe nhẹ nhàng bình thản, nhưng người nghe lại cảm thấy thất kinh hồn vía.
Đặc biệt là Tiểu Hắc.
Anh ta là đại tướng quân của Nam Hoang, anh ta biết sự khủng bố của võ đạo tông sư hai mươi tám nước.
Biết được Giang Thần mang theo anh ta, muốn tránh được sự truy sát gắt gao của trăm nghìn quân khó khăn đến mức độ nào.
“Anh Giang, tiếp theo đây anh có dự định gì?”
Giang Thần hơi dừng lại, nói: “Trước tiên anh cứ yên tâm dưỡng thương đi, đợi sau khi vết thương bình phục, có rất nhiều việc đang chờ anh làm.”
“Ừm.” Tiểu Hắc nói một cách yếu ớt.
Giang Thần đã luôn ở trong bệnh viện.
Ngay sau đó Tiêu Dao Vương cũng đã quay lại.
Ông ta còn đem theo thẻ căn cước công dân đưa cho Giang Thần: “Thân phận đã làm xong.”
Giang Thần nhận lấy xem qua.
Tên trên thẻ căn cước là Giang Mị.
Tiêu Dao Vương nói: “Thân phận là họ hàng xa của nhà họ Giang mười năm trước, là em họ xa của cậu.”
Giang Thần cười nhẹ, tùy tiện ném sang cho Ngân Mị.
Ngân Mị nhận lấy nó, nhìn thẻ căn cước, khuôn mặt xuất hiện vẻ khích động.
Đã nhiều năm như vậy, cô ta vẫn luôn là một người không có thân phận, đã luôn sống ở thế giới ngầm, bây giờ cuối cùng cô ta cũng đã có thân phận quang minh chính đại rồi. ”
“Cảm ơn anh Giang.”
Giang Thần hơi dừng lại: “Được rồi, cô quay về phòng khám phàm nhân trước đi, ở phòng khám bệnh chờ Tiểu Hắc hồi phục, sau đó chờ chỉ thị tiếp theo của tôi.”
“Vâng.” Ngân Mị gật đầu.
“Tiểu Hắc, tôi về trước đây.”
Giang Thần đánh tiếng với Tiểu Hắc xong rồi rời đi.
Anh lái xe trở lại nhà họ Đường.
Trong gia đình chỉ có Đường Sở Sở.
Hà Diễm Mai và Đường Bác đã đến bệnh viện để thăm Đường Tùng.
Đường Sở Sở đang ngồi trên ghế sô pha một mình, cầm điện thoại di động xem video.
Giang Thần mở cửa bước vào nhà.
Cô lập tức vẫy tay gọi: “Chồng à, anh mau vào xem nè, đại hội Trung Y đã ra video quảng bá rồi này.”
Giang Thần bước tới, ngồi xuống bên cạnh Đường Sở Sở, anh cố ý ngồi thật gần Đường Sở Sở, da thịt hai người sắp dính vào nhau.
Đường Sở Sở cầm lấy điện thoại di động, mở ra một đoạn video ra: “Anh xem này, thật là sôi sục, thật là nhiệt huyết.”
Giang Thần cũng nhìn nó chằm chằm.
“Năm nghìn năm văn minh Trung Quốc, năm nghìn năm kế thừa, trung y, tinh hoa của năm nghìn năm văn hóa Trung Quốc để lại.”
Ở đầu video, truyền đến một âm thanh rất sôi sục.
Tiếp theo là hình ảnh Con đường trung y ở Giang Trung.
Từng bệnh viện không ngừng hiện ra.
“Hội nghị y học cổ truyền Trung Quốc, một buổi lễ long trọng hàng năm, quy tụ các bác sĩ Đông y từ khắp nơi trên đất nước, bao gồm các bác sĩ Đông y lớn tuổi đã nổi tiếng nhiều năm và các bác sĩ lặng thầm không tên.”
“Hàng triệu bác sĩ Đông y tập hợp.”
“Đây là một sự kiện lớn ở Trung Quốc, đây là một sự kiện lớn ở Giang Trung, đây là một sự kiện lớn ở Dược Đô, đây là một sự kiện lớn cho những người theo hành nghề trung y.”
“Hàng triệu bác sĩ Đông y tề tụ lại để cạnh tranh cho vinh quang cao nhất.”
“Ai có thể bộc lộ tài năng và trở thành thần y mới.”
“Liệu thần y Phương sẽ bảo vệ được danh hiệu của mình, hay sẽ có một hắc mã khác lên ngôi.”
Ngay sau đó, trong video xuất hiện một ông già trong bộ đồ thời nhà Đường.
“Xin chào tất cả mọi người, tôi đã trở lại, tôi là Vô Cực Dược Ông Đào Bạch, và tôi là đại diện của Vô Cực Lưu. Vô Cực Lưu chủ yếu là về thuật châm cứu. Tôi chắc chắn sẽ giành chiến thắng trong đại hội Trung Y lần này.”
“Xin chào mọi người, tôi là Mặc Giả, tôi là người đại diện cho Mặc Y, Mặc Y chủ yếu tập trung vào nghiên cứu thuốc, tôi sẽ đây đại hội Trung Y lần này.”
......
Từng người một, những vị thầy thuốc nổi tiếng lâu năm xuất hiện trong video, để lại lời nhắn khiến dân tình máu huyết dâng trào.
Đoạn video này mới được đăng tải vào sáng nay, nhưng chỉ trong nửa ngày, số lượt xem đã vượt mốc một trăm triệu.
Có thể thấy, dư luận đang rất chú ý đến đại hội Trung Y lần này.
Giang Thần xem đoạn video này, cười nhẹ: “Thần y Phương cái gì chứ, Vô Cực Dược Ông, Mặc Giả gì chứ, ở trước mặt Hắc Long, thật không đáng nhắc đến.”
Đường Sở Sở không khỏi liếc nhìn Giang Thần.
“Hắc Long liên quan gì đến anh.”
Giang Thần sờ sờ mũi, nói: “Hắc Long mới là thần y thực sự. Tướng quân Nam Hoang đều có y thuật tốt. Tùy tiện chọn một người là đã có thể đánh bại những kẻ gọi là thần y này. Đương nhiên, anh cũng đã từng nhận được lời khuyên từ Hắc Long.”
“Đáng tiếc, sẽ không bao giờ được nhìn thấy Hắc Long nữa. Nếu Hắc Long còn sống, đại hội Trung y này sẽ rất nhào nhiệt.” Vẻ mặt Đường Sở Sở u ám.
Giang Thần cười nói: “Vợ à, cứ chờ xem, lần này anh nhất định sẽ đoạt danh hiệu thần y, nâng cao thanh thế cho nhà họ Đường. Đây cũng là khởi đầu cho sự phất lên của nhà họ Đường.”