Long Vương Trở Lại

Chương 145: Chương 145: Đòi nợ




Sau khi Đường Sở Sở biết công ty vẫn còn khoản nợ ba mươi triệu chưa thu hồi lại được thì cô lập tức tìm kiếm tài liệu liên quan và nghiêm túc xem xét.

Đầu tiên cô thấy thỏa thuận đặt hàng được ký bởi công ty dược phẩm Bạch Vân và Vĩnh Thái.

Trong thỏa thuận có ghi rằng mỗi lần giao hàng sẽ thanh toán một phần, đến khi trả đủ năm mươi phần trăm thì tạm dừng thanh toán.

Đợi sau khi hoàn thành các đơn hàng tiếp theo nếu như hàng không có vấn đề gì thì sẽ thanh toán năm mươi phần trăm còn lại trong một lần.

Trong nửa đầu năm Vĩnh Thái đều thực hiện các đơn hàng của công ty dược phẩm Bạch Vân.

Tuy nhiên sau khi hoàn thành đơn hàng thì công ty dược phẩm Bạch Vân lại từ chối thanh toán khoản cuối cùng.

Họ nói rằng chất lượng thuốc có vấn đề.

Vì vậy nên Vĩnh Thái đã kiện Bạch Vân.

Nhưng Bạch Vân là công ty lớn, có đội ngũ luật sư chuyên nghiệp nên trước tòa Bạch Vân đã cung cấp hàng loạt bằng chứng liên quan đến vấn đề chất lượng của thuốc.

Vĩnh Thái thua kiện.

Kể từ đó rơi vào khủng hoảng.

Đường Sở Sở cau mày nhìn những tài liệu có liên quan.

Xem ra muốn lại lại ba mươi triệu này có chút khó khăn.

Có khó đến đâu thì cô cũng muốn thử xem.

Cô lập tức bảo Đường Long sắp xếp tài xế đưa cô đến công ty dược phẩm Bạch Vân.

Công ty dược phẩm Bạch Vân là môt tập đoàn lớn, mặc dù không có tiếng như Thiên Quân, Trưởng Sinh, Vạn Thịnh nhưng ở Dược Đô Giang Trung thì cũng được coi là một công ty lớn, có thể xếp trong top 20.

Trụ sở chính của công ty dược phẩm Bạch Vân là một tòa cao ốc tám tầng.

Khi Đường Sở Sở tới công ty dược phẩm Bạch Vân, cô đến quầy lễ tân rồi hỏi: “Xin chào, tôi là Đường Sở Sở của Vĩnh Thái, tôi có chút việc muốn gặp người phụ trách của Bạch Vân.”

Cô lễ tân liếc nhìn Đường Sở Sở.

Cô ta là người ở Giang Trung sao có thể không biết Đường Sở Sở chứ.

Bây giờ bên ngoài đang đồn đại về Đường Sở Sở, hơn nữa còn bàn tán rất nhiều chủ đề.

“Đường Sở Sở, cô không phải là chủ tịch của Vĩnh Thái sao, sao lại thay mặt Vĩnh Thái đến công ty dược phẩm Bạch Vân, không phải cô có quan hệ rất tốt với các ông chủ tập đoàn Thiên Quân, Trường Sinh hay sao? Đến công ty dược phẩm Bạch Vân của tôi làm gì, chúng tôi không đặt hàng đâu.”

Thiên Quân, Trường Sinh bán tình nghĩa của Đường Đường.

Công ty dược phẩm Bạch Vân không bán tình nghĩa này.

Cho dù là lễ tân cũng có chút xem thường Đường Sở Sở.

Chẳng qua là cô may nắm nên mười năm trước cứu cậu Giang thôi sao, có gì ghê gớm chứ.

Đường Sở Sở kiên nhẫn nói: “Có thể giúp tôi liên hệ với người phụ trách của công ty dược phẩm Bạch Vân không?”

“Người phụ trách của công ty dược phẩm Bạch Vân rất nhiều, không biết cô muốn măt ai, giám đốc bộ phận, hay là tổng giám đốc, giám đốc điều hành hay chủ tịch?” Nhân viên lê tân nhìn Đường Sở Sở với vẻ mặt khinh thường rồi nói: “Người phụ trách của công ty dược phẩm Bạch Vân chúng tôi là người mà cô muốn gặp là có thể gặp được sao?”

“Tôi muốn gặp Khổng Ngũ, giám đốc điều hành của công ty dược phẩm Bạch Vân”

“Có hẹn trước không?”

“Không.”

“Tôi xin lỗi, không hẹn trước thì cô không thể gặp, mời về...”

Mặc dù xem thường Đường Sở Sở nhưng dù sao thì cô cũng quen biết rất nhiều người có máu mặt, lễ tân cũng không làm khó dễ mà trực tiếp đuổi người về.

Đường Sở Sở khá thất vọng.

Cô thất vọng rời đi.

Nhưng cô vừa bước thì có người đi đến.

Đó chính là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ vest màu đen, đầu tóc gọn gàng, phía sau còn có bốn người vệ sĩ mặc vest và đeo kính đen.

“Giám đốc Khổng...”

Lễ tân lập tức đi đến, vẻ mặt cô ta tỏ vẻ kính trọng, cô ta nói: “Giám đốc Khổng, lúc nãy Đường Sở Sở đến tìm anh nói là thay mặt Vĩnh Thái đến đây, chắc chắn là vì vụ kiện lần trước nên tôi đã từ chối rồi.”

“Ồ, Đường Sở Sở, Vĩnh Thái?”

Khổng Ngũ hơn sững sờ.

Lễ tân chỉ vào Đường Sở Sở, người vẫn chưa ra khỏi cửa nói: “Cô ta vẫn chưa ra khỏi cửa.”

“Được rồi, tôi biết rồi.”

Khổng Ngũ khẽ khoát tay sau đó đi đến gọi: “Cô là Đường Sở Sở sao?”

Đường Sở Sở nghe thấy tiếng gọi bèn quay người lại thì thấy một người đàn ông tầm ba mươi tuổi trông rất đẹp trai đang đi tới.

Cô gật đầu: “Đúng là tôi, anh là?”

Khổng Ngũ vươn tay nói: “Xin chào cô Đường, tôi là Khổng Ngũ, giám đốc điều hành của công ty dược phẩm Bạch Vân.”

“À, anh là Khổng Ngũ sao?”

Đường Sở Sở vui mừng lập tức bắt tay.

Nhưng Khổng Ngũ lại kéo tay cô mãi không buông.

Đường Sở Sở vội vàng rụt tay lại.

Khổng Ngũ nhìn Đường Sở Sở chằm chằm.

Cô quả thực xinh đẹp như tiên nữ, khí chất hơn người.

Anh ta đã từng nghe nói Đường Sở Sở có quan hệ tốt với không ít nhân vật lớn.

Người khác sợ những người này nhưng anh ta không sợ.

“Cô Sở Sở, cô thay mặt Vĩnh Thái đến đây sao?” Anh ta dò xét Đường Sở Sở từ đầu đến chân, trên mặt anh ta lộ ra vẻ hài lòng.

“Đúng vậy, anh Khổng Ngũ, bây giờ tôi là chủ tịch của Vĩnh Thái, Vĩnh Thái và công ty mình khi hợp tác đã có một vài tranh chấp, tôi cảm thấy chúng ta cần ngồi xuống nói rõ chuyện này.”

“Thế này đi, đến phòng làm việc của tôi đi, mời...”

Khổng Ngũ giơ tay mời.

Cô đi theo Khổng Ngũ đến phòng làm việc của giám đốc.

Trong phòng làm việc.

Đường Sở Sở ngồi trên ghế sô pha.

Còn Khổng Ngũ thì ngồi đối diện, trắng trợn đánh giá cô.

Nhìn thấy hàng cúc áo khoác trắng của cô có dấu hiệu bung ra anh ta không kìm được nuốt nước bọt.

“Cô Sở Sở, mục đích chính lần này của cô là gì?”

Khổng Ngũ mỉm cười.

Đường Sở Sở nói: “Anh Khổng, Vĩnh Thái chúng tôi luôn sản xuất và chế biến thuốc một cách nghiêm ngặt, mười năm nay chưa từng mắc sai lầm, nhưng công ty anh lại cho rằng thuốc có vấn đề từ chối thanh toán ba mươi triệu cuối cùng...”

Khổng Ngũ khẽ khoát tay rồi ngắt lời Đường Sở Sở rồi nói: “Hóa ra là cô nói chuyện này, lô thuốc đó quả thực có vấn đề, Bạch Vân đã mời cơ quan có thẩm quyền đến xác định, chúng tôi cũng rất thấu tình đạt lý, nể tình đã nhiều lần hợp tác nên mới không truy cứu trách nhiệm của Vĩnh Thái.”

Đường Sở Sở đến để đòi tiền.

Khổng Ngũ lại không đề cập đến nó lại còn nói không truy cứu trách nhiệm.

Chỉ bằng một câu nói anh ta đã chặn đứng mấy lời mà Đường Sở Sở định nói.

“Anh Khổng...”

Khổng Ngũ lại giơ tay lên ngăn lại lời của Đường Sở Sở.

“Cô Sở Sở, chuyện này tòa án đa đưa ra phán quyết rồi, nếu như cô thấy có vấn đề gì thì có thể gửi đơn kháng cáo lên tòa án cấp cao hơn. Hôm nay chúng ta không nói chuyện này nữa, nói đến chuyện tiền bạc đi, có phải gần đây Vĩnh Thái đang thiếu tiền không? Nếu là vậy thì cá nhân tôi có thể cho cô mượn chút tiền, ba mươi hay năm mươi triệu, hoặc một trăm hai trăm triệu, chỉ cần cô nói ra.”

“Anh Khổng, thực sự không thể thương lượng sao?”

“Sao, nghe không hiểu lời tôi nói sao?” Khổng Ngũ sa sầm mặt mũi lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

“Nếu đã như vậy thì chúng ta gặp nhau ở tòa.”

Đường Sở Sở đứng dậy rời đi.

Cô mở cửa phòng làm việc nhưng có bốn vệ sĩ đang đứng ở đó.

Bốn người đàn ông vạm vỡ chặn đường cô.

Cô quay người liếc nhìn Khổng Ngũ đang vắt chân ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt cô trầm xuống rồi lạnh lùng nói: “Anh Khổng, anh có ý gì?”

“Có ý gì?”

Khổng Ngũ bật cười.

“Đường Sở Sở, trước khi đến đây cô cũng không nghe ngóng gì về Bạch Vân sao? Đến thì dễ, nhưng muốn đi thì không có dễ như vậy, người khác sợ Diệp Hùng nhưng tôi không sợ.”

“Anh...”

Lúc này Đường Sở Sở cảm thấy nguy hiểm.

“Lại đây, phục vụ tôi cho tốt, tôi hứa xong chuyện cá nhân tôi sẽ đưa cho cô ba mươi triệu, thế nào?”

Khổng Ngũ dò xét nhìn Đường Sở Sở.

Càng nhìn anh ta càng cảm thấy Đường Sở Sở rất quyến rũ.

Vóc dáng này, khuôn mặt này...

Chậc chậc, thực sự quá hoàn mỹ.

“Khổng Ngũ, lời anh nói tôi sẽ xem như là đùa...”

Nói xong, cô quay người nhìn vệ sĩ ở cửa mắng: “Tránh ra.”

“Để cô ấy đi.”

Khổng Ngũ nở nụ cười bây giờ đi rồi thì sớm muộn gì cũng sẽ quay lại tìm anh ta rồi ngoan ngoãn bò lên giường của anh ta thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.