"Bố, người tặng sính lễ là cậu Giang, không phải cậu Ngụy thật sao?" Hà Diễm Mai hỏi lại lần nữa.
Bà ta vẫn cảm thấy người tặng sính lễ là Ngụy Tri, chứ không phải người Đường Sở Sở cứu.
Đường Thiên Long rút tẩu thuốc ra, gật đầu nói: "Ừ, quả thật là cậu Giang, xem ra đây đúng là người Sở Sở đã cứu mười năm trước tặng, thực sự là tặng cho Sở Sở."
"Con, con không thể lấy được." Đường Sở Sở vội nói.
"Lấy, sao lại không lấy." Đường Tùng lập tức bước ra, lấy chiếc chìa khóa xe thể thao Ferrari bản giới hạn trong hộp quà ra, nói: "Quan tâm anh ta là cậu Ngụy hay cậu Giang làm gì, tặng cho Sở Sở thì là của nhà chúng ta."
"Cậu làm gì vậy, bỏ xuống." Đường Lỗi quát mắng: "Chuyện vẫn còn chưa rõ, sao có thể tặng cho Sở Sở chứ, đây rõ ràng là tặng cho Mộng Oánh nhà tôi."
"Cậu nói bừa." Hà Diễm Mai quát: "Đây là đồ tặng cho Sở Sở, chúng tôi lấy đi đây."
"Thím mới nói bừa, ai không biết Sở Sở đã lấy chồng rồi, ai còn ngu ngốc đi tặng sính lễ hoành tráng như vậy." Đường Mộng Oánh đứng ra nói.
Cả nhà vì chuyện sính lễ lại bắt đầu cãi nhau.
Giang Thần đau đầu.
Chỉ chút chuyện như vậy?
Sao lại cãi nhau um xùm lên vậy?
Anh quay người bước ra khỏi phòng.
Đường Sở Sở nhìn thấy cũng ủ rũ buồn chán, cô biết chắc chắn Giang Thần tức giận rồi.
Cô muốn đuổi theo nhưng cô lại không làm vậy.
Bề ngoài, Giang Thần lấy một điếu thuốc ra châm lửa lên, anh cầm điện thoại ra gọi cho Tần Niên một cuộc điện thoại.
"Cậu, cậu chủ."
"Quản gia Tần, bây giờ có một chuyện phải làm phiền ông rồi."
"Cậu chủ, cậu nói đi."
"Chuyện là thế này..."
Giang Thần nói hết chuyện ở nhà họ Đường với Tần Niên.
"Ông tự mình đến nhà họ Đường nói rõ một chút, cứ nói là cậu Giang tặng số sính lễ này cho Sở Sở."
"Vâng, tôi lập tức đến ngay."
Giang Thần cúp máy.
Anh cũng không có cách nào khác.
Ban đầu định tặng chút quà cho Sở Sở vui, nhưng không ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy, ngay cả cậu Giang mười năm trước cũng bị liên lụy.
Nếu đã hiểu lầm vậy thì cứ để hiểu lầm tiếp đi.
Dù sao anh cũng chỉ muốn trả ơn, chỉ cần Sở Sở vui thì thế nào cũng được.
Sở Sở thích anh của một thân phận khác thì cứ để cô thích đi, đến lúc đó thời cơ chín muồi, anh lại giải thích mọi chuyện với cô.
Giang Thần đứng bên ngoài hút xong điếu thuốc mới vào nhà.
Trong phòng vẫn đang cãi nhau.
Hà Diễm Mai nói quà tặng này của nhà bà ta nên bà ta muốn mang đi.
Đường Lỗi và Đường Mộng Oánh, còn có Lý Yến đều cho rằng đây là quà của nhà bọn họ nên muốn giữ lại.
Cả nhà cãi nhau không ai chịu thua ai.
Đường Thiên Long không có ý kiến gì, ngồi trên sô pha hút thuốc, cũng không biết ông ta đang nghĩ gì.
Giang Thần bước vào, Đường Sở Sở lập tức bước đến, kéo cánh tay anh, vẻ mặt áy náy, giải thích nói: "Chồng à, anh chạy đi đâu vậy, em, em thật sự không biết cậu Giang là ai, hơn nữa cũng chưa chắc là tặng cho em, có lẽ là cậu Giang giàu có nào khác tặng cho chị Mộng Oánh đó."
Giang Thần cười nói: "Trong phòng hơi ngột ngạt, anh ra ngoài đi hóng mát."
Thật sự anh rất muốn nói hết mọi chuyện với Đường Sở Sở.
Nhưng như thế sẽ làm trái với ý định ban đầu của anh.
Anh đến để trả ơn.
Ý định ban đầu của anh là không để lộ thân phận của mình, âm thầm ở bên cạnh bảo vệ Đường Sở Sở, bảo vệ cô đến hết quãng đời còn lại.
Nếu như lấy thân phận Hắc Long để tiếp cận với Đường Sở Sở, lúc anh rời khỏi Nam Hoang đã không nộp đơn xin ngừng công tác rồi.
Hơn nữa bây giờ gia tộc của anh lại dính dáng đến các thế lực bí ẩn.
Đó là bốn gia tộc lâu đời lớn.
Còn có bức Hoa Nguyệt Sơn Cư báu vật gia truyền thần bí của gia tộc.
Rốt cuộc bốn gia tộc lâu đời lớn mạnh thế nào anh cũng không biết, nhưng Thiên Tử một trong Ngũ Đại Soái cũng là người của bốn gia tộc lớn đó, nếu như thật sự là kẻ địch của anh, vậy chuyện này lại phiền phức rồi.
Cho nên, anh không thể nói ra thân phận của mình được.
Không thể để Sở Sở bị cuốn vào trong những chuyện này được.
Như vậy là tốt nhất.
"Chồng à, anh phải tin em."
"Anh tin em mà." Giang Thần nhìn Đường Sở Sở, nói: "Có thể ở rể ở nhà họ Đường, có thể cưới được em là phước đức cả đời này của anh, cho dù sau cùng có kết quả thế nào, anh cũng sẽ không trách em."
"Ôi."
Đường Sở Sở than thở một tiếng.
Tần Niên đến rất nhanh.
Chưa được nửa tiếng đã đến nhà họ Đường.
Cộp cộp cộp!
Trong lúc mọi người đang cãi nhau, tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.
Một người nhà họ Đường bước ra mở cửa.
Tần Niên dẫn theo Tần Sương bước vào.
Đường Thiên Long nhìn thấy người lạ đến thăm không khỏi đứng dậy.
Những người khác đang ngồi cũng đứng dậy theo.
Đường Thiên Long chống gậy bước đến, gương mặt già nua đầy nghi ngờ, hỏi: "Ông, ông là ai?"
Tần Niên bây giờ và Tần Niên trước đó như hai người khác nhau.
Ông ấy mặc một bộ đồ dài màu đen, trên người mang hơi thở cao quý, còn Tần Sương sau khi trang điểm sửa soạn cũng có thần thái hơn người.
Hai người đều nhìn thấy Giang Thần.
Nhưng Giang Thần đã dặn dò trong điện thoại trước, hai người cũng không nói nhiều.
Tần Niên nói: "Tôi là người của tập đoàn Giang Long."
Nghe xong mọi người đều giật mình.
Trước đó bọn họ còn bàn tán về tập đoàn Giang Long, bây giờ người của tập đoàn Giang Long đã tìm đến tận cửa rồi.
Đường Thiên Long lập tức bảo hai người ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Tần niên nói: "Tôi thay chủ tịch đến đây, người mang quà đến trước đó không nói rõ, hơn nữa chủ tịch dặn mang quà đến tặng cho cô Sở Sở, nhưng lại gửi nhầm đến biệt thự lớn nhà họ Đường."
Tần Niên chỉ vào số sính lễ trong phòng khách, nói: "Đây là sính lễ chủ tịch của chúng tôi tặng cho cô Sở Sở."
Nghe thấy lời này, Đường Sở Sở chợt sửng sốt, cô bước đến không nhịn được hỏi: "Chủ, chủ tịch họ Giang sao? Là người nhà họ Giang mười năm trước đúng không? Là người nhà họ Giang tôi cứu mười năm trước à?"
Tần Niên mỉm cười, gật đầu nói: "Ừm, đúng vậy."
"Anh, anh ấy tên là gì?" Đường Sở Sở nói năng ấp úng.
Tần Niên mỉm cười, nhìn Giang Thần bên cạnh một cái, không nói thêm gì nữa.
"Dẫn, dẫn tôi đi gặp anh ấy đi."
Lúc này, trái tim bé nhỏ của Đường Sở Sở đang đập liên hồi.
Cô đã biết người này từ lâu, nhưng rốt cuộc đây là ai, cô lại không biết.
Khoảng thời gian này, cô vẫn luôn nằm mơ.
Mơ thấy người cô từng cứu, mơ thấy người cứu cô, cô có nằm mơ cũng muốn biết rốt cuộc đó là ai.
Giang Thần để ý hết từng nét mặt của Đường Sở Sở.
Anh biết Đường Sở Sở đã thích anh của một thân phận khác rồi, nếu không thì sẽ không mất kiểm soát cảm xúc của mình.
Anh sống chung với Đường Sở Sở lâu như vậy, Đường Sở Sở vẫn luôn tôn trọng anh.
Nhưng suy cho cùng giữa hai người cũng thiếu một chút cảm xúc mãnh liệt, thiếu một chút tình yêu, đây chỉ là tình thân không phải tình yêu nữa.
"Phù!"
Giang Thần khẽ thở dài một hơi.
Tần Niên cười nói: "Cô sẽ được gặp cậu ấy nhanh thôi, chủ tịch nói cậu ấy sẽ nhanh chóng tổ chức một lễ cưới lãng mạn với cô, để cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất Giang Trung."
Tần Niên không nói quá nhiều.
Sau khi nói vài câu, ông ấy đứng dậy quay người rời đi.
Sau khi ông ấy đi, Hà Diễm Mai lúc này mới cười to, nói: "Haha, tôi đã nói mà, sính lễ này tặng cho Sở Sở, Đường Mộng Oánh làm gì có số hưởng như vậy."
"Haha, siêu xe của tôi, biệt thự của tôi." Đường Tùng cũng bật cười khanh khách.
Cả nhà Đường Hải lại im lặng không nói lời nào.
Cộp Cộp Cộp.
Tần Niên vừa đi chưa được bao lâu, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Sau khi mở cửa ra, một vài cảnh sát bước vào, người đứng đầu chính là Kim Vũ của phòng điều tra tội phạm chuyên nghiệp, ông ta lấy lệnh bắt ra, nói: "Đường Hải, Đường Lỗi, các người bị tình nghi có dấu hiệu phạm tội, mời đi theo chúng tôi về phối hợp điều tra."