Kinh Đô là thủ đô của nước Trung Quốc.
Trong một tứ hợp viện nào đó ở Kinh Đô.
Một vài vệ sĩ mặc tây trang màu đen đang đứng bên ngoài viện.
Một người đàn ông mặc áo khoác màu đen bước đến.
Anh còn chưa đến gần tứ hợp viện, một đám bảo vệ sĩ đã xông ra, chặn đường anh.
“Đây là nơi quan trọng của Phủ Thiên Tử, người không có phận sự mau rời khỏi, nếu không sẽ giết bỏ không tha.”
Người đàn ông mặc áo khoác đen là Giang Thần vừa từ Giang Trung vội vã đến đây.
Sau khi Giang Thần biết được một chút manh mối, đã lập tức đáp chuyên cơ vội đến Kinh Đô, anh phải đích thân gặp mặt Thiên Tử, hỏi một vài vấn đề.
Nếu như chuyện này thật sự có liên quan đến Thiên Tử.
Vậy thì, chết.
“Hắc Long của Nam Hoang, có việc cần gặp Thiên Tử, hãy mau đi thông báo.”
Sắc mặt Giang Thần âm u.
Nghe thấy là Hắc Long, vệ sĩ ở xung quanh bị doạ đến mau chóng lui ra sau.
“Mau, đi thông báo.”
“Vâng.”
Mấy người vệ sĩ mau chóng chạy vào trong tứ hợp viện.
Giang Thần cũng không vội, kiên nhẫn đứng ngoài cửa chờ.
Mấy phút sau.
Một hàng người mau chóng đi ra khỏi tứ hợp viện.
Đi đầu là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc giản dị, nhưng trên người lại có khí chất hơn người.
Ông ta là Thiên Tử, một trong Ngũ Đại Soái, cũng là người có quyền lực nhất trong Ngũ Đại Soái.
Được gọi là người đứng đầu Ngũ Đại Soái.
“Ha ha, anh Giang, sao anh lại đến đây?”
Thiên Tử đi đến, giang hai tay ra, muốn trao cho Giang Thần một cái ôm.
Giang Thần giơ chân lên đạp ra.
Cơ thể của Thiên Tử bị đạp văng ra xa mấy mét.
Nhưng ông ta là Thiên Tử, là một trong Ngũ Đại Soái, đương nhiên là thân thủ không tầm thường, cơ thể ông ta xoay chuyển trên không, vững vàng đứng trên mặt đất.
“Soạt soạt soạt!”
Vệ sĩ xung quanh mau chóng lấy súng ra.
“Làm gì đấy?” Thiên Tử trách mắng: “Có biết đây là ai không? Đây là Hắc Long đấy, dám cầm súng chĩa vào Hắc Long, muốn chết à?”
Lúc này vệ sĩ xung quanh mới cất súng vào.
Thiên Tử đi về phía Giang Thần, cười nói: “Anh Giang, anh đang thăm dò võ công của tôi sao?”
Giang Thần lạnh mặt, lạnh giọng nói: “Tôi mới không rảnh đi thăm dò võ công của cậu, lần này tôi đến đây là có chuyện muốn hỏi cậu.”
Anh nhanh chóng bước lên vài bước.
Chỉ trong chốc lát, anh đã xuất hiện ngay trước mặt Thiên Tử, nắm lấy cổ áo ông ta, nâng ông ta lên khỏi mặt đất: “Tôi hỏi cậu, chuyện mộ cổ của Lan Lăng Vương có liên quan đến cậu không?”
“Anh Giang, anh có ý gì, có chuyện gì thì buông tôi trước đã rồi nói có được không? Ở đây nhiều người đang nhìn, tốt xấu gì tôi cũng là một trong Ngũ Đại Soái, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài…”
Ông ta còn chưa nói xong, Giang Thần đã ném thẳng ông ta ra.
Sau đó, anh cất bước đi.
Thiên Tử còn chưa bỏ dậy khỏi mặt đất, Giang Thần đã đạp một chân lên người ông ta, lạnh giọng trách móc: “Tôi không rảnh ở đây tán gẫu với cậu, tôi hỏi lại lần nữa, có liên quan đến cậu hay không?”
Vệ sĩ ở xung quanh cầm súng lên lần nữa.
Nhưng bọn họ lại không dám nổ súng.
Thiên Tử bị Giang Thần đạp dưới chân, nhưng ông ta lại không hề nổi giận, cười nói: “Cái gì mà mộ cổ Lan Lăng? Tôi không biết, anh Giang, rốt cuộc anh làm sao vậy?”
“Cô Dạ, ông chủ của cửa hàng đồ cổ Thiên Tử số một ở Giang Trung là đàn em của tôi, Truy Phong là cấp dưới thân cận của cậu, còn nói là không liên quan đến cậu?”
“Được rồi, tôi thừa nhận, có liên quan đến tôi.”
Trên người Giang Thần toả ra luồng khí chết chóc mãnh liệt.
Thiên Tử cũng cảm nhận được luồng khí này, trong lòng ông ta hoảng loạn, không hổ là Hắc Long dồi dào kinh nghiệm, tà khí này thật là khủng khiếp.
“Anh Giang, anh có ý gì?”
Giang Thần nâng chân, nâng ông ta lên khỏi mặt đất, kéo vào trong tứ hợp viện.
Trong một căn phòng trong tứ hợp viện.
Vẻ mặt Giang Thần u ám hút thuốc.
Thiên Tử ngồi đối diện anh, xoa xoa ngực, nhìn Giang Thần một cái, hỏi: “Anh Giang, sao anh lại hỏi về chuyện cổ mộ Lan Lăng?”
Giang Thần lạnh lùng liếc nhìn ông ta: “Việc nhà họ Giang ở Giang Trung bị diệt vong mười năm trước có liên quan đến cậu hay không? Bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Đồ của gia tộc tôi có phải là đang ở trong tay cậu không?”
Thiên Tử hơi ngẩn ra, sau đó lập tức cười lên: “Anh Giang, anh đùa gì thế? Chuyện này sao có thể liên quan đến tôi? Đúng là tôi có biết bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Đồ, đó là bởi vì tôi cũng là người của bốn gia tộc lớn, mà trong bốn gia tộc lớn, không chỉ nhà Họ Giang có một bức tranh, mà ba gia tộc lớn khác cũng đều có.”
“Hửm?” Giang Thần ngẩn ra, hỏi: “Cậu có ý gì?”
“Hả?”
Thiên Tử cũng ngây ra, sau đó lập tức nói: “Xem ra có vài chuyện anh vẫn chưa biết.”
“Đúng là tôi không biết, cậu nói tôi nghe xem.”
Thiên Tử nói: “Đây là bí mật được giấu kín, anh vẫn không nên biết thì hơn, biết rồi cũng không có lợi với anh. Năm đó Giang Thiên đã tách khỏi nhà họ Giang, vậy nên anh cũng không còn là người nhà họ Giang nữa, cũng không có quan hệ với bốn gia tộc lớn nữa, anh vẫn là đừng xen vào những chuyện này thì hơn.”
Giang Thần nhìn chằm chằm Thiên Tử.
Mặc dù Thiên Tử không phải là người huỷ diệt nhà họ Giang, nhưng ông ta chắc chắn biết không ít chuyện bên trong.
Sắc mặt Giang Thần trầm xuống, đột nhiên ra chiêu, bỗng chốc xuất hiện ở trước mặt Thiên Tử, một cây kim bạc đã đặt lên động mạch chủ trên cổ ông ta.
Khoảnh khắc đó, Thiên Tử cảm nhận được sự đe doạ chết chóc.
Thiên Tử lạnh giọng nói: “Giang Thần, anh muốn làm gì? Muốn giết tôi sao? Giết tôi rồi, anh có thể đi ra khỏi nơi này sao?”
“Nói, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Hừ…” Thiên Tử hừ lạnh một tiếng: “Muốn biết thì tự mình đi điều tra đi.”
Kim bạc trong tay Giang Thần đâm vào da ông ta.
Thiên Tử cảm nhận được sự đau đớn trên cổ.
“Anh có thể ra tay thử xem, xem coi giết tôi rồi, anh có thể sống sót rời khỏi đây không.”
“Đừng tưởng tôi không dám…”
Giang Thần đã nổi lên ý muốn giết người.
Thiên Tử chắc chắn biết không ít chuyện, cho dù không liên quan đến sự diệt vong của nhà họ Giang, nhưng ông ta cũng biết người đứng sau là ai.
Nếu như giết Thiên Tử rồi, vậy thì sẽ ít đi một người biết chuyện, sau đó anh muốn điều tra chuyện này thì sẽ càng khó hơn.
Anh thu lại cây kim bạc.
“Chỉ mong việc nhà họ Giang diệt vong không liên quan đến cậu, nếu một ngày nào đó tôi tra ra được có liên quan đến cậu, cho dù cậu có là người đứng đầu Ngũ Đại Soái, tôi cũng sẽ khiến cậu đi xuống suối vàng.”
Giang Thần bỏ lại một câu, xoay người rời đi.
Sau khi anh đi rồi, trên trán Thiên Tử mới hiện ra từng giọt mồ tôi to bằng hạt đậu, mồ hôi thuận theo má ông ta, làm ướt quần áo.
Giang Thần rời khỏi phủ của Thiên Tử, đi thẳng đến Thiên An Cung, tìm chỉ huy cấp cao nhất.
Nhưng anh lại không gặp được chỉ huy cấp cao nhất, bởi vì người đó đã ra nước ngoài, đi viếng thăm những nước khác rồi.
Người đón tiếp anh là thư ký trưởng.
Đây cũng là một người có quyền lực tối cao, địa vị không hề thấp hơn Ngũ Đại Soái.
“Thư ký Hồng, khi nào thì chỉ huy cấp cao nhất trở về?”
Thư ký Hồng tên là Hồng Hạo.
Anh ta là thư ký của chỉ huy cấp cao nhất, là người một tay che trời ở Kinh Đô.
“Chỉ huy Hắc Long, lịch trình thăm hỏi trong tháng này của chỉ huy trưởng đã được xếp đầy rồi, sợ là tạm thời chưa thể trở về Kinh Đô.”
Giang Thần hỏi: “Tại sao đơn từ chức của tôi không được duyệt?”
“Chỉ huy Hắc Long, đây không phải là trò đùa, lá đơn vẫn luôn ở chỗ tôi, tôi vẫn chưa đưa cho chỉ huy trưởng, tôi đang cho anh thêm một cơ hội, đợi anh thay đổi ý định, cửa khẩu Nam Hoang cần anh, hàng vạn nhân dân của Trung Quốc cần anh.”
“Tôi hy vọng ngày mai có thể duyệt cho tôi.”
Giang Thần nói xong, đứng dậy rời đi.
Ánh mắt Hồng Hạo nhìn theo anh rời đi.
Cho đến khi anh đi rồi, một người đàn ông khoảng năm mươi mới bước ra từ một cánh cửa khác.
Ông ta mặc bộ tây trang màu xám, dáng người hơi mập, tóc được vuốt thẳng đứng, trông rất có tinh thần.
“Chỉ huy trưởng.” Hồng Hạo gọi một tiếng.
“Hắc Long thật sự quyết tâm muốn từ chức rồi.”
“Chỉ huy trưởng, tôi cũng không ngờ Hắc Long lại đích thân đến Kinh Đô, bây giờ phải làm sao đây?”
Chỉ huy cấp cao nhất hơi im lặng, sau đó nói: “Duyệt đi, ngày mai gửi thông báo, nói cho mọi người biết.”
Nghe vậy, sắc mặt Hồng Hạo thay đổi: “Chỉ huy trưởng, xin hãy suy nghĩ lại, đây không phải là trò đùa, Hắc Long từ chức không chỉ gây nên chấn động trong nước, mà phía cửa khẩu cũng có thể xảy ra tình hình nguy cấp…”
“Tôi vẫn luôn đợi Hắc Long đến Kinh Đô, hôm nay cuối cùng cậu ta cũng đến rồi, xem ra cậu ta đã tra ra được gì đó nên mới chạy đến đây hỏi tội, thế lực ở Kinh Đô quá loạn, chính phủ và dân chúng chia thành nhiều phái, đã đến lúc thanh lý tất cả rồi.”
“Vâng, thuộc hạ hiểu rồi.”
Hồng Hạo không nói gì nữa, xoay người rời đi, anh ta đi thẳng đến Phủ Thiên Tử.
Phủ Thiên Tử.
Trong một căn phòng bí mật.
“Bên trên đã duyệt rồi, ngày mai thông báo với mọi người, Hắc Long từ chức.”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Thiên Tử trầm xuống, nắm chặt nắm đấm, lạnh giọng nói: “Cuối cùng cũng duyệt rồi, Hắc Long, để xem tôi đấu với anh thế nào.”
Cùng lúc này.
Giang Thần đi ra khỏi một căn phòng bí mật, trên mặt mang theo ý cười trầm ngâm.