Phòng làm việc.
Chu Hào cởi hết đồ ra.
Anh ta đi vào nhà vệ sinh, đẩy cửa ra nhưng phát hiện cửa đã bị khoá trái.
“Tính cảnh giác khá cao đấy chứ.” Chu Hào hung dữ mắng, gõ cửa, lớn tiếng nói: “Đường Sở Sở, cô mở cửa ra cho tôi.”
Trong nhà vệ sinh.
Đường Sở Sở không ngừng lấy nước dội lên mặt, thậm chí là lên đầu, bây giờ quần áo trên người cô đều đã ướt hết, đồ dán sát vào da thịt của cô, lộ ra hình dáng cơ thể mềm mại.
Nhưng tác dụng của thuốc quá mạnh, cho dù cô có dội nước cũng không có tác dụng gì.
Cô cảm thấy cơ thể mình ngày càng nóng.
Trong cơ thể dường như có rất nhiều con sâu đang bò, mà trong lòng cô cũng dâng lên dục vọng nguyên thuỷ nhất.
Từ trước đến giờ cô chưa từng có loại dục vọng thế này.
“A…”
Cô ngồi xổm xuống đất, kéo quần áo của mình, cào vào da thịt của mình.
Bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của Chu Hào: “Sở Sở, cô mau mở cửa đi, cô không chịu nổi nữa đúng không, mau mở cửa, tôi giúp cô, khiến cô thoải mái hơn…”
Bên ngoài truyền đến giọng điệu trêu chọc của Chu Hào.
Đường Sở Sở vẫn chưa mất hết lý trí.
Cô biết, cô không thể làm vậy.
Cô là người đã có chồng.
Chồng của cô là Giang Thần.
Ngoại trừ chồng cô, cô không thể cho ai cả.
Cô ngồi dưới đất, gương mặt đỏ bừng, trên mặt hiện lên vẻ khổ sở.
Chu Hào gọi mấy phút, nhưng Đường Sở Sở vẫn không mở cửa.
Anh ta tức giận không ngừng đạp lên ván cửa, muốn đạp cửa ra.
Dù sao bây giờ đã tan ca rồi, bên ngoài không có ai, cho dù có gây ra tiếng động lớn thì cũng không có ai biết, cùng lắm thì ngày mai tìm người đến sửa lại cánh cửa là được.
Miếng mỡ đang treo trước mắt, sao anh ta có thể bỏ qua cơ chứ?
Chu Hào không ngừng đạp vào cửa.
Một cái, hai cái, ba cái…
Anh ta đạp một cái, tim của Đường Sở Sở lại rơi lộp bộp một cái.
Sau khi đạp mấy phút, cuối cùng anh ta cũng đạp được cánh cửa mở ra.
Chu Hào nhìn Đường Sở Sở đang ngồi xổm dưới đất, cả người ướt đẫm, gương mặt đỏ bừng, anh ta nuốt ngụm nước bọt, sau đó khoanh tay lại, nhìn Đường Sở Sở đang ngồi dưới đất, vẻ mặt đùa cợt, nói: “Sao, có phải khó chịu lắm không? Cô cầu xin tôi đi, cầu xin tôi, tôi sẽ giúp cô.”
Lúc này, anh ta không còn gấp gáp nữa.
Đây là phòng làm việc của anh ta, dáng vẻ này của Đường Sở Sở là mặc cho anh ta xâu xé rồi.
Chu Hào lấy điện thoại ra, bắt đầu quay phim.
Nhìn đoạn phim mà mình quay, anh ta nở nụ cười.
Chu Hào ngồi xổm xuống, nhìn Đường Sở Sở đang ôm đầu gối bằng hai tay, anh ta dùng sức lấy tay cô ra, thuận tay kéo một cái.
“Rẹt!”
Nút áo của Đường Sở Sở bỗng chốc bị kéo rách, lộ ra lớp ren màu trắng, và làn da đỏ hồng.
“Tuyệt vời, quá tuyệt vời.” Chu Hào tán thưởng Đường Sở Sở.
Anh ta không vội.
Anh ta phải đợi, đợi Đường Sở Sở không chịu được nữa mà cầu xin anh ta.
“Đường Sở Sở, cô cầu xin tôi đi, cầu xin tôi đi.”
Đường Sở Sở chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, muốn mở miệng, nhưng bản năng lại nói với cô rằng, cô không được như vậy.
Cô cắn đầu lưỡi, để kích thích thần kinh, để bảo thân duy trì tia lý trí cuối cùng.
Cô biết, Giang Thần sắp đến rồi.
Sau khi Giang Thần nhận được điện thoại của Đường Sở Sở, anh đã ngang ngược cướp một chiếc xe, đạp hết chân ga, vượt đèn đỏ cả quãng đường, chạy đến Tập đoàn Ngải Lạp với tốc độ nhanh nhất.
“Này, anh là ai, giờ này tan ca rồi.”
Giang Thần xông vào tòa nhà Tập đoàn Ngải Lạp với cơn giận ngút trời.
Mấy bảo vệ đi đến, trách móc: “Đang nói anh đấy, đứng lại…”
Giang Thần nắm chặt đấm tay, đánh ra một cú.
Bảo vệ đang đi đến bị đánh bay ra mấy mét, nặng nề nằm dưới đất, mất đi tri giác, không rõ sống chết.
“Có người gây chuyện, mau…” Có bảo vệ nhanh chóng kêu gọi giúp đỡ.
Giang Thần đi đến trước mặt một bảo vệ, kéo anh ta dậy khỏi mặt đất, lạnh lùng nói: “Phòng làm việc của giám đốc bộ phận nhân sự ở tầng mấy?”
Trông anh như một con thú dữ vậy.
Đôi mắt đầy tơ máu, trên người toả ra sự hung ác đáng sợ.
Bảo vệ bị doạ đến cả người run rẩy, sắp tè ra quần rồi: “Ở, ở tầng ba.”
Giang Thần buông tay, ném tên bảo vệ đi.
Lúc này, mười mấy bảo vệ cầm dùi cui điện trong tay xông đến.
Giang Thần cuộn tay lại thành đấm, xông thẳng qua đó, mặt anh căng ra, nghiến răng nghiến lợi, không ngừng ra tay, không chút nương tay.
Trong phút chốc, mười mấy bảo vệ vừa xông đến đã bị đánh ngã, bị đánh đến nằm sấp trên đất, không phải gãy chân thì gãy tay, phát ra tiếng kêu than đau đớn.
Giang Thần xông thẳng đến chỗ cầu thang, đi lên tầng ba, nhìn thấy phòng làm việc của quản lý.
Trong phòng làm việc.
Chu Hào đã kéo Đường Sở Sở ra, ném cô lên sofa.
Lúc này, quần áo của Đường Sở Sở tả tơi, cô đã sắp mất đi tia lý trí cuối cùng rồi.
Chu Hào giống như mèo vờn chuột, trên mặt hiện lên vẻ đùa cợt: “Đường Sở Sở, cô lên tiếng đi, lên tiếng cầu xin tôi đi chứ?”
Đường Sở Sở cắn chặt răng môi.
Mặc dù cơ thể đã không chịu nổi nữa, nhưng cô vẫn một mực không chịu lên tiếng.
Vào lúc này.
“Ầm!”
Cửa phòng làm việc đã bị khoá trái đột nhiên bị đạp ra.
Cửa phòng làm việc đổ xuống ầm một tiếng, một người đàn ông mang theo sắc mặt nặng nề, trên mặt nổi gân xanh xông vào.
“Anh, anh là ai…”
Chu Hào nghe thấy tiếng động, xoay người nhìn, thấy cửa ngã, sau đó là một người đàn ông xông vào.
Ngay giây phút đó, anh ta đã cảm thấy nhiệt độ trong phòng hạ thấp xuống, giống như đang ở trong hầm băng vậy, khiến anh ta không kìm được mà rùng mình một cái.
Giang Thần đi qua.
“Anh là ai…”
Giang Thần nhìn thấy Đường Sở Sở đang nằm trên sofa, cả người ướt đẫm, quần áo tơi tả, lửa giận trong lòng anh lập tức tăng cao, anh đưa tay ra sau, trong lòng bàn tay xuất hiện hai cây kim bạc.
Phụt!
Kim bạc bắn ra.
“A…”
Chu Hào phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Đôi mắt của anh ta mù rồi.
Giang Thần kéo tay anh ta, dùng sức một cái.
Rắc!
Gãy tay rồi.
Giang Thần đạp một cú lên đầu gối anh ta.
Đầu gối của Chu Hào bỗng chốc nứt toác, cơ thể ngã rạp xuống đất.
Đôi chân bị tàn phế rồi.
Giang Thần đạp một chân lên lồng ngực của anh ta.
Cú đạp này, anh dùng sức khá lớn, đạp gãy xương sườn ở lồng ngực của Chu Hào.
Chu Hào sững người.
Lúc này, trong lòng anh ta dâng lên sự sợ hãi.
Đây là ác quỷ sao?
Anh ta còn chưa hoàn hồn, đôi mắt đã mù, tay bị đánh gãy, chân cũng bị đánh gãy, xương sườn ở ngực cung bị đạp gãy.
Bảo vệ vừa xông lên, nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều bị doạ đến sắc mặt trắng bệch. Bọn họ đứng ở trước cửa phòng làm việc, không ai dám xông vào.
Giang Thần đạp một cú lên tim Chu Hào.
“A…”
Chu Hào hét to, sau đó không còn tiếng gì nữa, đầu nghiêng qua một bên, mất đi hơi thở.
Sau khi giết Chu Hào, Giang Thần mới đi đến trước sofa.
“Sở Sở, là anh, anh là Giang Thần đây…”
Sắc mặt Đường Sở Sở mơ mơ màng màng, nghe thấy giọng nòi quen thuộc, cô hơi mở mắt ra, nhìn thấy là Giang Thần, cô thở phào một hơi: “Thần, em…”
“Đừng nói nữa, anh đưa em về nhà.”
Giang Thần đưa tay, ấn lên ***** ** trên người Đường Sở Sở, cô lập tức ngủ mê man. Giang Thần nhìn thấy tình trạng của Đường Sở Sở, biết ngay là thuốc trong người cô vẫn chưa tan hết, nếu không được giải phóng thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nhẹ thì ảnh hưởng đến thần kinh não, trở thành người ngốc.
Nặng thì sẽ mất mạng.
Anh lấy kim bạc luôn mang theo bên người ra, mau chóng cắm lên lên người Đường Sở Sở, dùng kim bạc để kích thích kinh mạch huyệt đạo, giải phóng chất độc trong cơ thể ra ngoài.
Sau khi làm xong tất cả, anh bế Đường Sở Sở đi ra.
Mười mấy bảo vệ đứng trước cửa phòng làm việc.
Những bảo vệ này đều cầm theo dùi cui điện, nhưng không ai dám đứng ra ngăn cản.
Giang Thần bế Đường Sở Sở đi ra, bọn họ không ngừng lùi ra sau.
“Ò é, ò é…”
Bên ngoài truyền đến tiếng còi.
Giang Thần hơi nhíu mày lại.
Anh lập tức lấy điện thoại ra, tìm một số điện thoại.
Tiêu Dao Vương đang mở cuộc họp, điện thoại cá nhân đột nhiên vang lên, ông ta lấy ra xem, thấy là một số lạ, ông ta hơi vẫy tay, tạm dừng cuộc họp.
“Alo, ai vậy?”
“Tôi, Hắc Long Giang Thần, tôi đã giết một người ở Tập đoàn Ngải Lạp, bây giờ cảnh sát đã hành động rồi, ông giúp tôi đè xuống đi.”
“Hắc Long, tôi không phải là tay sai của cậu, cậu không có quyền ra lệnh cho tôi.”
“Vậy thì tôi sẽ giết hết tất cả những người đã nhìn thấy tôi giết người.”
“Cậu, cậu đừng làm bậy, tôi sẽ sắp xếp ngay!”