Chuyện công nhân đình công không gây ảnh hưởng tới tâm trạng Đường Sở Sở lắm.
Quan điểm của cô là trong công ty không được phép có sâu mọt.
Nếu người đã muốn đi thì cô cũng không mất công giữ lại.
Người nào ở lại thì cô sẽ trả cho họ mức lương ưu đãi nhất.
"Đường tổng, ông đưa cháu vào trong xưởng tham quan một chút."
Đường Thiên Xương làm động tác mời Đường Sở Sở vào trong.
"Ông, ông họ." Lúc này Đường Tiểu Thất mới có cơ hội nói chen vào, cậu ta nhìn Đường Sở Sở, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: "Ông nội ơi, chuyện này là thế nào, công xưởng của chúng ta, sao tự dưng chủ tịch hội đồng quản trị lại là Đường Sở Sở của Vĩnh Lạc thế này?"
Đường Thiên Xương giải thích: "Vĩnh Thái là cơ nghiệp xương máu mấy chục năm của chúng ta, ông không nhẫn tâm để nó rơi vào tay người ngoài, Sở Sở không phải người ngoài, giao Vĩnh Thái lại cho con bé, nhất định con bé sẽ giúp Vĩnh Thái trở nên lớn mạnh."
"Ông họ, nhất định cháu sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông."
Đoàn người tiến vào trong công xưởng.
"Đường tổng, những máy móc này mới được đổi lại cách đây không lâu, lúc đổi sang nhóm máy này, chúng ta đã chi ra hơn năm mươi triệu, hiện giờ độ mới vẫn còn khoảng tám mươi phần trăm."
"Sau khi vào trong xưởng, Đường Thiên Xương dẫn Đường Sở Sở tới từng phân xưởng, vừa đi vừa giải thích say sưa.
"Vâng."
Đường Sở Sở gật đầu.
Cô rất vừa ý.
Phòng xưởng cũng khá được, thiết bị, máy móc còn mới, công nhân, ký thuật đều có đủ, mặc dù đã có một số người rời khỏi nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, giờ chỉ cần có một ít đơn đặt hàng là có thể đưa Vĩnh Thái vào sản xuất được rồi.
Người khác nghĩ có được đơn đặt hàng của các xí nghiệp lớn là chuyện khó hơn lên trời.
Nhưng Đường Sở Sở cô muốn có đơn đặt hàng thì lại vô cùng dễ.
"Chị Sở Sở, chị thật sự quen biết Diệp Hùng của Thiên Quân và Lâm Y của Dược phẩm Trường Sinh sao? Thật sự chúng ta sẽ có được đơn đặt hàng từ phía những sếp lớn đó chứ?" Đường Tiểu Thất nghi hoặc.
Cậu ta đã nghe nói qua chuyện gần đây của Vĩnh Lạc.
Cơ mà đó cũng chỉ là tin đồn, cậu ta không biết chắc cụ thể tình hình ra sao.
Đường Sở Sở cười nói: "Chắc chắn sẽ giành được đơn đặt hàng, chiều nay tôi sẽ tới Dược phẩm Trường Sinh tìm tổng giám đốc Lâm, đầu tiên phải có đơn đặt hàng mới có thể đưa Vĩnh Thái hoạt động bình thường trở lại được, những vấn đề còn lại thì để từ từ giải quyết."
"Vậy thì tốt quá rồi." Đường Tiểu Thất hào hứng reo lên.
Thị trường năm nay không được giá lắm.
Rất nhiều xưởng mới mọc lên.
Ông chủ của những khu xưởng mới này đều có quan hệ với các tập đoàn lớn, thế nên có thể ưu tiên lấy đơn đặt hàng.
Điều này giống như đòn công kích lớn vào một vài hãng cũ không có quan hệ, không ít thương hiệu cũ đều bị phá sản hoặc vỡ nợ.
Hiện giờ Vĩnh Thái có được đơn đặt hàng thì công nhân, nhân viên trong xưởng mới được nuôi sống.
Đường Sở Sở dõng dạc thề: "Sau này mỗi ngày công nhân trong xưởng đều phải tăng ca, tăng ca đến khi nào mệt thì thôi."
Đường Sở Sở còn thấu hiểu cho cả nỗi lòng của công nhân xưởng.
Thu nhập của bọn họ phần lớn là tới từ việc tăng ca.
Lương cơ bản chỉ có khoảng hai ngàn tệ.
Nếu không tăng ca thì một tháng họ chỉ kiếm được hai ngàn.
Nếu tăng ca thì một tháng có thể kiếm được năm sáu ngàn, thậm chí là bảy tám ngàn.
Mặc dù mệt nhưng hiện giờ người tìm việc đều tự nguyện muốn tăng ca.
"Ông họ, ông hiểu rõ mọi chuyện lớn nhỏ trong xưởng, trước tiên ông cứ đảm nhiệm vai trò trưởng xưởng đi, sau này nếu có người phỏng vấn phù hợp thì cháu sẽ thay đổi lại, giờ ông đi thông báo cho công nhân trong xưởng đến phòng tài vụ nhận lương, mỗi người được trả thêm nửa tháng lương nữa."
"Vâng."
Đường Thiên Xương không dám chống lại sắp xếp của Đường Sở Sở.
Giờ cô đã là chủ tịch hội đồng quản trị, cho dù cô có sa thải ông thì ông cũng không thể phản bác lại nửa câu.
Sau đó, Đường Sở Sở lại quay sang phía Đường Long, nói: "Chú Long, chắc chắn nhân sự trong công ty sẽ có sự thay đổi, trong công ty không cho phép có sâu bọ, không chứa kiểu người ăn không ngồi rồi, chú sẽ đảm nhiệm chức phó giám đốc, sau này nhân sự có thay đổi, đợi tới khi cháu hoàn toàn tiếp quản công ty, hiểu rõ về công ty thì sẽ cân nhắc kỹ hơn."
"Ừ." Đường Long gật đầu.
"Còn nữa, cháu phải dặn chú trước một số chuyện, chúng ta phải đổi lại cái tên Vĩnh Thái này, đợi công ty đi vào hoạt động bình thường, vượt qua toàn bộ yêu cầu của khu trung tâm thương mại Tân Thời Đại, công ty chúng ta phải đổi lại tên, chỉnh đốn lại toàn bộ, thành lập một tập đoàn hoàn toàn mới mẻ, gia nhập thành phố mới Thời Đại Khoa."
"Hả?"
Lời của Đường Sở Sở nói khiến mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Không phải vì chuyện đổi tên mà bọn họ không hài lòng, mà bọn họ bị chấn động bởi chuyện gia nhập thành phố mới Thời Đại Khoa!
Sống ở Giang Trung, sao bọn họ lại không biết tới thành phố mới Thời Đại Khoa cơ chứ.
Tòa thành phố này đã bắt đầu được xây dựng từ năm năm trước, sau năm năm mới hoàn thành, nó trở thành thành phố trung tâm tài chính, gần như là biểu tượng của Giang Trung.
Bọn họ nghe nói chỉ có những xí nghiệp cực kỳ hùng mạnh mới có cửa gia nhập vào đó, mà phí gia nhập còn lên tới con số một trăm triệu một lần.
Sau khi gia nhập, có thể tự mở bệnh viện tại phố Y.
Có thể mở cửa hàng thời trang ở khu đô thị thời trang.
Có thể mở nhà hàng trong khu phố ẩm thực.
Chỉ cần là xí nghiệp lớn mạnh được gia nhập vào đó thì sẽ có được vô số lợi ích.
Mà nếu một mình gia nhập vào đó, giả dụ như tham gia vào khu phố ẩm thực, mỗi lần vào đó đều tiêu tốn kinh khủng.
Bọn họ có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới chuyện vào được thành phố mới Thời Đại Khoa!"
"Đường, Đường tổng, chuyện này là thật sao?" Đường Tiểu Thất hơi kích động.
"Cứ thử xem, không chắc có thể thành công." Thực lòng mà nói Đường Sở Sở cũng không chắc chắn.
Lúc còn ở Vĩnh Lạc, cô đã chuẩn bị rồi, không ngừng nâng cao nghiệp vụ, chính làm muốn đẩy mạnh tầm cỡ công ty, giành tư cách gia nhập thành phố mới Thời Đại Khoa.
Vĩnh Thái yếu kém hơn Vĩnh Lạc, cho nên cô lại càng không chắc chắn.
Nhưng đây là ước mơ của cô.
Cũng là ước mơ của toàn bộ xí nghiệp.
Có thể gia nhập thành phố mới Thời Đại Khoa sẽ có được sự chở che, hậu thuẫn của tập đoàn này, về sau bọn họ cũng được nhiều lợi ích.
Cho nên Đường Sở Sở cảm thấy cô nhất định phải thử xem sao.
Bởi vì một người đàn ông.
Cô không tự chủ được mà nghĩ lại người nhà họ Diệp mà mình từng cứu, cũng là người đàn ông đeo mặt nạ cứu cô lúc ấy.1
Không biết tại sao cô luôn cảm thấy người này vẫn còn sống, lại còn ở ngay bên cạnh cô, luôn âm thầm giúp đỡ cô.
Cho dù đây là chỉ là phán đoán từ một phía nhưng cô vẫn mong đó là thật.
Nghĩ vậy, Đường Sở Sở hơi đỏ mặt, cô quay sang nhìn Giang Thần.
Thấy anh đang nhìn ngắm xung quanh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trong lòng Đường Sở Sở tự nhủ: "Đường Sở Sở ơi là Đường Sở Sở, mày là gái có chồng rồi, sao có thể nghĩ tới người đàn ông khác chứ!"
Cô lắc lắc đầu, gạt bỏ mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu.
Lời của Đường Sở Sở lập tức khiến mọi người trở nên kích động.
Giao Vĩnh Thái lại cho cô quả là sự lựa chọn đúng đắn.
Vĩnh Thái trong tay bọn họ chỉ là một công xưởng bình thường, cả đời cũng chẳng thể nào trở thành xí nghiệp lớn mạnh, cả đời cũng không đủ tư cách gia nhập thành phố mới Thời Đại Khoa.
Giờ Đường Sở Sở lên nắm quyền điều hành, mọi chuyện sẽ không còn là giấc mơ nữa.
Vả lại, hiện giờ trong tay bọn họ vẫn còn nắm mười phần trăm cổ phần.
Một khi Vĩnh Thái phát triển thì mười phần trăm này của bọn họ sẽ còn lớn hơn nhiều so với một trăm phần trăm cổ phần trước đây.
Đường Sở Sở đi dạo một vòng quanh công xưởng rồi mới rời đi.
Vừa đi tới cửa thì một đám người đã chạy tới.
Bọn họ đều là những người vừa tới phòng tài vụ nhận lương.
Phòng tài vụ đã bắt đầu xử lý, có không ít người đã nhận được tiền vào tài khoản, giờ thì bọn họ đã biết Vĩnh Thái thật sự có tiền.
"Chủ tịch ơi, tôi sai rồi, xin cô hãy cho tôi thêm một cơ hội, để tôi ở lại tiếp tục làm việc được không?"
"Đường tổng, đều là do Vương Kỳ gạt chúng tôi, từ giờ chúng tôi sẽ không tin anh ta nữa, xin cô cho tôi một cơ hội, ở nhà tôi còn mẹ già con thơ, không thể cứ thế mà mất việc được."
Rất nhiều công nhân quay lại, lần lượt mở miệng cầu xin.
Bởi vì hiện giờ đã truyền ra một vài công việc riêng, cô đã nâng mức lương cơ bản cho công nhân lên hai mươi phần trăm, còn tăng thêm tiền tăng ca.
Bây giờ mà ra ngoài cũng không dễ tìm việc.
Đường Sở Sở cũng không phải kiểu người vô tình, cô biết rõ chỗ khó khăn của bọn họ.
Cô lên tiếng: "Muốn quay về làm, tôi cũng rất chào đón mọi người, nhưng tôi mong sau này mọi người sẽ cố gắng, chăm chỉ làm việc."
"Chủ tịch..."
Vương Kỳ từ trong đám đông chui ra, anh ta đứng trước mặt Đường Sở Sở, gương mặt hơi phì nộn của anh ta hiện lên một nụ cười tươi roi rói: "Chủ tịch, lúc trước là tôi đùa với cô thôi, tôi vẫn muốn trở lại làm việc, tiền lương giống bọn họ, tăng thêm hai mươi phần trăm là đủ rồi, không cần gấp đôi đâu."
Anh ta là phó xưởng, mỗi tháng khoảng ba mươi tám ngàn tệ.
Giờ mà anh ta bỏ đi thì sẽ rất khó tìm được công việc nào lương cao như thế.
"Hả?"
Đường Sở Sở nhìn Vương Kỳ, lớn tiếng nói: "Bảo vệ đâu, đuổi người này ra ngoài cho tôi."
Bảo vệ còn chưa kịp tới thì Đường Tiểu Thất đã nhanh nhẹn đứng dậy, mắng sa sả vào mặt Vương Kỳ: "Vương Kỳ, cái loại người hèn hạ như anh còn muốn mang máy móc thiết bị trong xưởng đi bán, bình thường Vĩnh Thái đâu có ngược đãi anh, cái loại lòng dạ hẹp hòi, ác độc, cút cho tôi!"
"Đường tổng, cô, cô còn làm gì vậy, tôi là phó xưởng đó, thế này có hơi quá đáng không!"
Mấy gã bảo vệ đi tới, lớn giọng quát mắng: "Phó xưởng Vương, đi nhé?"
"Thằng cha này, tôi đã sớm không ưa anh ta rồi, bình thường luôn cậy mình là phó xưởng mà muốn làm gì thì làm."
"Cút ngay cho tôi..."
Mấy gã bảo vệ không chút khách sáo, bọn họ liên tục lôi, đá, đấm, thậm chí là đạp Vương Kỳ túi bụi, sau đó vứt anh ta ra ngoài xưởng.